Vì thể nàng lại quay về nơi ở của người thư sinh năm xưa, bồi hồi một phen xong, liền đến thâm sơn cách đấy không xa tu luyện. Năm tháng sinh sống trong núi trải qua như thơi đưa, thế gian lại qua thêm mấy trăm năm, khi nàng ra khỏi thâm sơn thì đã hóa thành một người con gái dung nhan hoa lệ. Mấy trăm năm, ngoại trừ cách mười năm nàng quay về Hồ tộc một lần ra, thì toàn bộ tâm tư đều dốc lòng tu hành. Ngay cả khi mẫu thân nàng phát hiện, nữ nhi ra bên ngoài tu hành so sánh cùng ở trong Hồ tộc, tốc độ tu luyện nhanh hơn không ít, thì cũng âm thầm để nàng tự do, mặc cho nàng tu hành trường kỳ ở bên ngoài.
Lại qua một cái mười năm nữa, trong lúc nàng từ Hồ tộc quay về, đi qua nơi ở của người thư sinh năm xưa, thì ngạc nhiên phát hiện ra một gian nhà tranh đơn sơ còn mới. Nàng nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh truyền ra, vì hiếu kỳ nên đến gần quan sát, theo cửa sổ nhìn thấy nhất thời cả người liền chấn động. Lại là thư sinh, hơn nữa diện mạo cùng người thư sinh năm xưa hoàn toàn giống nhau, người thư sinh nọ ngẳng đầu lên nhìn thấy hồng nhan cũng ngây ngần, vì thế sau đó đã xảy ra chuyện tình khiến cho cả Hồ tộc phẫn nộ.
Tổ tiên Hồ tộc đã truyền xuống nghiêm quy, bất luận nam nữ hồ tộc nào đều không được cùng con người phát sinh tình cảm nam nữ, bằng không sẽ bị xử tử. Sau khi nàng quay trở về Hồ tộc liền biết mình khó tránh khỏi cái chết, nào ngờ lại được bộ tộc nam hệ trong Hồ tộc cứu ra. Trong Hồ tộc phân chia hai hệ nam nữ, từ trước đến nay nữ hệ luôn đảm nhiệm chức vị tộc trưởng, không ai biết thủ lình nam hệ tìm đến mẫu thân nàng, cũng chính là tộc trưởng cả Hồ tộc, nói rằng sẽ bảo về tính mạng cho nữ nhi tộc trưởng, nhưng điều kiện chính là muốn nàng đem chức vị "tộc trưởng" truyền cho nam hệ.
Trầm ngâm lúc sau, nữ tộc trưởng cũng đáp ứng. Vì thế nam hệ thủ lĩnh phát động lực lượng cường đại, lấy nhân số mạnh mẽ trấn áp quy định tổ tiên, rốt cuộc cũng bảo vệ được tính mạng của Bạch Tố Trinh. Tuy thoát đại nạn, nhưng nàng vẫn bị trục xuất ra khỏi nơi này. Sau đó mẫu thân cũng nàng đem "Tiểu Tuyết Tứ Bảo" truyền cho thủ lĩnh nam hệ. Nam hệ cuối cùng đạt được như nguyện, danh chính ngồn thuận ngồi lên ngai vị tộc trưởng. Gia quy kéo dài trường kỳ của bộ tộc Tuyết Hồ cuối cùng cũng bị phá vỡ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Chuyện tình phía sau thì Dược Thiên Sầu đều biết. Nên sau khi nghe xong, Dược Thiên Sầu thổn thức không thôi, không tưởng tưởng được bốn món bảo vật này lại có lai lịch như thế, khó trách Bạch Tố Trinh kích động như thế. Hắn lắc đầu thở dài nói: "Nếu là bảo bối truyền thừa của Hồ tộc, như thế nào lưu lạc đến đây. Nói vậy nam hệ hồ tộc cũng khó tránh khỏi liên quan đến chuyện này."
"Ta không biết!" Bạch Tố Trinh thống khổ lắc đầu nói: "Để ta ra ngoài, ta muốn quay về vùng cực bắc thăm dò xem. Tuy rằng ta đã bị trục xuất khỏi Hồ tộc, nhưng ta muốn nhìn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Vì sao bảo vật truyền thừa lại lưu lạc đến phòng đấu giá nơi này."
Dược Thiên Sầu bất thình lình Ồm lấy nàng, thần khẩn nói: "Trước tiên tỷ đừng gấp, chờ ta điều tra rõ ràng lai lịch của người bán bốn món bảo vật này rồi tỷ đi cũng không muộn. Nếu không có manh mối tự dưng chạy về cũng không thể kết luận được gì. Tỷ phải tin tưởng tạ, kiên nhẫn đợi thêm một chút."
"Ta..." Hiển nhiên Bạch Tố Trinh không muốn chờ đợi thêm nữa.
"Nghe ta được không?" Dược Thiên Sầu nhìn nàng thản nhiên nói. Bạch Tố Trinh đối với hắn dường như thiếu lực miễn dịch, nên ảm đạm cúi đầu trng thuận.
"Di!" Bỗng nhiên Dược Thiên Sầu cau mày nói: "Bốn món bảo vật truyền thừa này ở Hồ tộc nhiều năm trước. Vậy cái người tên Tiểu Tuyết kia có quan hệ như thế nào cùng Hồ tộc?"
Tâm tinh đã dần bình ổn trở lại, giờ phút này Bạch Tố Trinh mới phát hiện ra mình đang đứng ở trong ngực của hắn, nhất thời hai má ửng hồng, khẽ cúi đầu xuống, thân thể ngăn không được run rẩy đáp: "Tại thời kỳ thượng cổ Tiểu Tuyết vốn là một thành viên trong Hồ tộc chúng ta. Theo truyền thuyết nàng chính là cường giả Hóa Thần kỳ, sau này đi theo một nam tử tên là Mạch Như Khí để tu hành. Đến khi nàng quay về, liền dùng vũ lực đem hồ tộc phân tán ở cực bắc thống nhất thành Tuyết Hồ nhất tộc. Gia quy kéo dài xuống dưới cũng chính là do nàng đặt ra.
"Tiểu Tuyết cũng là thành viên trong hồ tộc?" Dược Thiên Sầu ngây ngần cả người. Hóa ra Thần Tượng cũng vĩ đại nhU Minh, bên người đồng dạng cũng mang theo hồ ly đi tu hành.
"Phải, Hồ tộc chúng ta không biết luyện khí, phần lớn bảo vật sử dụng đều là cái tên nhân loại Mạc Như Khí kia luyện chế, do Tiểu Tuyết mang về. Ngoại trừ những thứ trên người Tiểu Tuyết ra, số khác đều lưu danh Mạc Như Khí, ví dụ như Xuyên Sơn Trảo ngươi đã từng dùng qua đó. Nói đến đây Bạch Tố Trinh nhân cơ hội thoát khỏi lồng ngực của hắn, đem Xuyên Sơn Trào ra cho hắn quan sát.
Dược Thiên Sầu ngưng thần nhìn kĩ, quả nhiên cũng phát hiện ra ba chữ Mạc Như Khí được khắc ở trên mặt bao tay. Không tưởng tượng nổi, chính mình sớm đã dùng qua bảo vật do Thần Tượng luyện chế rồi. Hắn khẽ gật đầu thở dài: "Hóa ra là như vậy, ta hiểu rồi. Nếu những bảo vật này đều là của Hồ tộc, vậy tỷ mau thu chúng lại đi!"
Nhìn sắc trời gần như đã tờ mờ sáng, Dược Thiên Sầu tiếp tục nói: "Giờ ta sẽ đi thăm dò tin tức về người đem những món này đến đây bán đấu giá. Tỷ an tâm giao chuyện này cho ta." Dứt lời hắn liền biến mất.
Sau khi quay về, Dược Thiên Sầu cần thận suy nghĩ một chút. Rồi đến phòng Võ Lập Thành gõ cửa. Nghe tiếng gõ cửa, Võ Lập Thanh hơi kinh ngạc nói: "Dược Thiên Sầu? Ngươi có chuyện gì à?"
"Đưa ta đi gặp gia gia của ngươi, ta có chuyện cần tìm hắn." Dược Thiên Sầu vào thẳng vấn đề.
"Bây giờ ư?" Võ Lập Thành đưa mắt nhìn sắc trời vẫn còn mờ mịt, nghi hoặc nói: "Có phải hơi sớm hay không?"
Thanh âm nói chuyện cũng khiến ba người Tất Tử Thông tỉnh giấc, chạy ra hỏi: "Chuyện gì thế?"
Dược Thiên Sầu không quản mấy người kia, vươn tay túm lấy Võ Lập Thành nói: "Đừng lải nhải nữa, ta có chuyện rất quan trọng muốn tìm gia gia ngươi, mau dẫn ta đi."
Võ Lập Thành bất đắc dĩ cùng mấy người khác đưa hắn ra khỏi Tĩnh Khách Trai. Đi vào trong phòng khách của tòa trang viên lớn nhất Võ thị gia tộc. Theo sau đề hắn ngồi chờ một chút, còn chính mình thì đi tìm gia gia.
Không bao lâu sau, Võ Tứ Hải cũng đã tới. Trước tiên nhìn sắc trời, rồi lại nhìn Dược Thiên Sầu kì quái nói: "Ngươi tìm ta sao?"
Dược Thiên Sầu liếc mắt: "Không có việc quan trọng, sớm như thế này ta đến quấy quả ngài làm gì!"
Võ Tứ Hải "ưm" một tiếng, liếc mắt đánh giá những người khác nói: "Chuyện đó có cần mấy đứa này tránh đi không?"
"Đều là huynh đệ cà, không cần phải tránh." Dược Thiên Sầu lạnh nhạt nói. Những người khác nhìn nhau, trong lòng dâng lên một chút ấm áp.
"Tất cả đi theo ta, nơi này không phải chỗ nói chuyện." Võ Tứ Hải nói xong liền dẫn mấy người vào trong một cái mật thất, theo sau mới xoay người dò hỏi: "Có chuyện gì thì nói đi!"
Dược Thiên Sầu nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi nói: "Ta muốn biết người nào đã đem bốn món bảo vật kia đến bán ở phòng đấu giá?"
Lúc này bốn người Tất Tử Thông cũng đưa mắt nhìn nhau, tại sao còn hỏi vấn đề này nhỉ?
Võ Tứ Hải giật mình, khoanh tay ở trước ngực lắc đầu cười: "Ta đã nói rồi, chuyện này ta không thể nói cho ngươi biết, bởi nó quan hệ tới danh dự buôn bán của Võ gia. Huống chi người bán từ đầu chí cuối đều không lộ mặt, ta làm sao biết được hắn là ai?"
"Có người một lần giao dịch có thể xuất ra năm món bảo vật đều do Thần Tượng luyện chế, mà ngài không biết hắn là ai sao? Coi như ngài chưa nhìn thấy qua mặt hắn, nhưng ta tin tưởng cho dù là một con chim bay qua địa bàn của Võ gia, ngài đều có thể nhận biết đó là chim đực hay chim cái. Huống hồ là một cái người sống? Bằng không nơi này đã không phải là địa bàn của Võ gia rồi. Tốt lắm, chúng ta kéo vấn đề đi hơi xa nhỉ! Ta đáp ứng yêu cầu ban ngày của ngài, chỉ cần ngài nói cho ta biết chủ bán bốn món bảo vật kia là ai, ta sẽ nói cho ngài nơi hạ lạc của Tất Trường Xuân."
Dược Thiên Sầu nói xong, sợ không đủ hấp dẫn, liền bổ sung thêm: "Chủ yếu ta dám khẳng định người tên Tất Trường Xuân này là tổ tiên Tất gia năm xưa. Cũng là bởi vì tu vi của người này đang ở cảnh giới Hóa Thần kỳ..."
"A. Ế. *" Mấy người đồng thanh kêu lên một tiếng sợ hãi, tin tức này đối với tứ đại gia tộc có ý nghĩa rất quan trọng. Võ Tứ Hải chất vấn: "Ngươi nói thật không?"
"Ngài yên tâm, ta là người luôn luôn trọng chữ tín, coi như không nể mặt Võ gia, thì cũng sẽ cấp thể diện cho bốn vị huynh đệ, còn chưa tới mức dám lừa ngài." Dược Thiên Sầu hờ hững đáp. Đây cũng thầm ngụ ý, ta kết giao bằng hữu cùng bốn người bọn hắn, cũng không phải vì hướng tới thực lực của tứ đại gia tộc đâu.