Mẹ kiếp, lão nhân trong bức họa này chính là Tất Trường Xuân sao? Không nhầm đó chứ! Tứ đại gia tộc có nhân vật ngưu bức như vậy ư? Đến tột cùng thì lão già kia có phải là Tất Trường Xuân uy chấn khắp Yêu Quỷ Vực không à?
"Ngươi...Tất.., huynh? Tất Trường Xuân là tổ tiên nhà ngươi?" Dược Thiên Sầu không thể khống chế nổi tâm tình, lẩm bầm nói.
"Đúng vậy." Tất Tử Thông ngắm nhìn bức họa, hoài nghi nói: "Tổ tiên ta đã quy tiên hơn hai ngàn năm qua. Chẳng nhẽ Dược huynh cũng từng nghe nói đến tổ tiên ta hay sao?"
Đã chết hơn hai ngàn năm? Hóa ra không phải là cùng một người, làm ta hoảng muốn chết. Ta biết mà, nếu có quái vật như vậy chấn giữ, thì ngày nay tứ đại gia tộc đã đi ngang khắp tu chân giới rồi, thế nào còn nhường nhịn như vậy chứ! Dược Thiên Sầu thở phào, theo bản năng hồi đáp: "Không biết có đúng không, nhưng ta quen một người trùng tên với tổ tiên ngươi. Đến bây giờ người này vẫn còn sống nhăn răng. Đúng rồi, lưu bút Đàm Hưu kia là của ai? Chẳng lẽ chính là tổ tiên Đàm gia?"
Hắn nhanh trí thay đổi đề tài, không đổi không xong ah! Uy danh của Tất Trường Xuân nhắc tới đều khiến lòng người run sợ, không biết cũng thôi, nhưng nếu biết mới thì hiểu thế nào là khủng bố. Giống như ngày hôm nay trong đấu giá hội, mơ hồ mượn uy phong của người ta, kết quả hù được cả hai chính ma lưỡng đạo, không một ai dám lên tiếng nữa, lợi hại ah!
Tất Tử Thông do dự trong chốc lát, cũng không biết có thể giải đáp vấn đề này hay không, liền đưa mắt nhìn về phía Võ Tứ Hải, thấy lão khẽ gật đầu, vì thế mới dám cười nói: "Đúng, tổ tiên Đàm Phi cùng tổ tiên ta là bằng hữu đồng niên. Riêng tổ tiên Đàm Phi có bút pháp thần kì, nên đã vẽ ra bốn bức tranh giống nhau, phân biệt chia cho tứ đại gia tộc thờ phụng."
"Hảo tranh, hảo tranh, đã là tổ tiên của Tất huynh, phận vãn bối như ta liền thắp hương biểu thị lòng kính trọng." Dược Thiên Sầu cười khan, tiếp nhận thẻ hương trong tay hắn, bước tới thắp vào lư rồi quay về cúi lạy ba cái.
Võ Tứ Hải đứng xem Dược Thiên Sầu quan sát bức tranh, mày nhăn lại. Đợi sau khi Dược Thiên Sầu thắp hương xong, bỗng nhiên lão trầm giọng nói: "Dược Thiên Sầu, người giống tên với tổ tiên của Tất gia, hiện tại đang ở đâu?"
Dược Thiên Sầu nghe vậy trên mặt cứng đờ, xoay người cười mỉa: "Ta cũng không nhớ rõ nữa. Lão gia từ, ngài hỏi chuyện này để làm gì?"
Võ Tứ Hải liếc mắt đánh giá hắn, cuối cùng đem lực chú ý chuyển dời sang bức tranh, thản nhiên nói: "TỔ tiên Tất gia thiên tư ngút trời, cũng là một tán tu. Qua hai trăm tuổi liền đạt một thân tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, một thân huyền công hiếm thấy trên đời, lại chẳng phải học từ ai khác, mà do người tự ngẫm thiên đạo mà thấu triệt ra. Vốn thiên phú như thế đương nhiên sẽ nổi danh ở tu chân giới, nhưng người không thích dương danh thiên hạ, cho nên tu chân giới không một ai biết cái tên tuổi Tất Trường Xuân này. Cho dù biết được cũng đều là bại tướng dưới tay người, tuy nhiên bây giờ người đã quy tiên rồi."
"Quả nhiên là cao nhân!" Dược Thiên Sầu nhìn bức tranh tán dương nói. Trong lòng thì trực nhảy lên thình thình, Tất Trường Xuân này sẽ không phải là Tất Trường Xuân kia chứ! Hắn phiền muộn dò hỏi: "Lão gia tử, ngài nói với ta chuyện này làm gì?"
Đám người Tất Tử Thông cũng đồng loạt nhìn về phía Võ Tứ Hải, không hiểu bỗng nhiên lão nói những lời này là có ý gì.
"Dược Thiên Sầu, nói vậy hẳn là ngươi cũng từng nghe qua một lời đồn đại?" Võ Tứ Hải hỏi.
Dược Thiên Sầu ngạc nhiên: "Lời đồn gì?"
"Tam gia tộc Võ, Đàm, Kinh vốn xuất thân từ Tất gia. Hôm nay ta nói cho ngươi biết, lời đồn này đúng là sự thật. Tổ tiên ba nhà chúng ta vốn là tùy tùng của tổ tiên Tất gia, luôn đi theo nghe lệnh phụng sự, hoặc cũng có thể nói tổ tiên ba nhà chính là đệ tử
Của tổ tiên Tất gia. Đáng tiếc nhất là, môn huyền công tổ tiên Tất gia lĩnh ngộ từ Thiên Đạo, không hề giống với phương pháp người tu chân giới chúng ta quanh năm dựa vào tĩch lũy linh khí, để gia thăng tu vi! Có thể nói, đây là một đường tu chân võ học hoàn toàn khác biệt, không phải ai thích đều có khả năng học được. Người sẽ chỉ cho ngươi đường lối, nhưng còn phải xem ngươi lĩnh ngộ đến đâu nữa. Nếu thông suốt, tu vi sẽ thăng tiến cực nhanh. Tuy nhiên trong suốt hai ngàn năm qua, tứ gia tộc không xuất hiện một ai lĩnh ngộ được môn huyền công này." Võ Tứ Hải lắc đầu thở dài nói.
"Còn có phương pháp tu hành như vậy sao?" Dược Thiên Sầu líu lưỡi dò hỏi. Hắn thầm nghĩ, hai là ngộ đạo giống như trong truyền thuyết kiếp trước? Nếu lĩnh ngộ sẽ có thể bạch nhật phi thăng*?
Võ Tứ Hải gật đầu cảm thán: "Tổ tiên Tất gia tuổi tròn ba trăm thì ngày đó bỗng nhiên gọi ba nhà đến, nói rằng ba nhà tự lập môn hộ giúp đỡ lẫn nhau, còn mình thì sắp phải tiềm tu nên không muốn hỏi chuyện thế sự. Ba nhà phụng mệnh mà đi, nhưng trong tu chân giới cá lớn nuốt cá bé, muốn thành lập môn hộ thật sự là gian nan. Vĩ thế, tổ tiên Tất gia trong vòng mấy đêm, đã chạy khấp trời nam đất bắc, bí mật ước chiến cùng chưởng môn và cao thủ đứng đầu của thấp đại phái, chính ma lưỡng đạo. Tất cả chỉ trong vòng ba chiêu đều buộc bọn hắn thề độc, giữ kín bí mật này và ước thúc môn hạ sinh thời không được vô cớ trêu chọc Tứ đại gia tộc. Chính bởi vì như thế, mà Tứ đại gia tộc chúng ta mới phát triển được đến ngày hôm nay đó!"
Mấy người Tất Tử Thông nghe vậy thần tình tràn đầy tự hào, tổ tiên nghĩ đến hậu nhân như thế quả thực là được nhờ. Mà ngay cả Dược Thiên Sầu thần tình cũng tràn đầy khiếp sợ, cao thủ ần dật của thấp đại tông phái, trong đó có không ít thế ngoại cao nhân, huống chi khó tránh khỏi việc trong tay còn nắm giữ pháp bảo trấn sơn, như Thanh Quang Tông bản thân hắn liền đã tự mình lĩnh giáo qua rồi. Tất Trường Xuân có khả năng đánh bại cao thủ của thấp đại tông phái chính ma lưỡng đạo ở trong vòng ba chiêu? Đây năm đó là bậc nào uy phong ah!
Dược Thiên Sầu nuốt khan nước bọt: "Đáng tiếc huyền công của tổ tiên Tất gia, không có người kế thừa. Quả nhiên là đáng tiếc, đáng tiếc!"
"Muốn thông suốt, nói dễ hơn làm!" Võ Tứ Hải lắc đầu: "Cũng bởi vì một chữ khó, mà Tứ đại gia tộc còn phải bảo trì địa vị năm đó. Nên không thể không cùng các tu sĩ khác giống nhau, dựa vào tĩnh lũy linh khí để tấn thăng tu vi. Nếu không Tứ gia tộc sớm đã tan thành mây khói rồi."
Dược Thiên Sầu thổn thức một phen, bỗng nhiên nói: "Lão gia tử, đây chính là bí mật của Tứ đại gia tộc, vì cái gì ngài đem nói cho một ngoại nhân như ta biết chứ?"
"Bởi vì ngươi quen một người tên là Tất Trường Xuân mà ta thì muốn biết người này đang ở nơi nào." Võ Tứ Hải nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Dược Thiên Sầu cười mỉa: "Ta quả thật biết một người như thế. Nhưng ngài sẽ không nghĩ rằng, hắn và tổ tiên của Tất gia hai ngàn năm trước sẽ cùng là một người chứ? Ngài nghĩ rằng, thật có người có thể sống đến hai ngàn tuổi ư?"
Mấy người khác cũng gật đầu phụ họa với câu nói của Dược Thiên Sầu, nghi hoặc nhìn Vo Tư Hải.
"Rất có thề!" Võ Tứ Hải vẫn bình tinh gật đầu.
Tiểu tâm gan của Dược Thiên Sầu nhảy dựng lên, cơ hồ bản thân hắn đã khẳng định chính là cùng một người. Nếu không làm sao đều xuất hiện hai nhân vật khủng bố đến mức như thế, hơn nữa còn trùng tên họ? Loại tỉ lệ trùng hợp này cơ hồ là không thể xảy ra, nhưng hắn vẫn bày ra thần tình không biết, bởi vì hắn không muốn một nhân vật khủng bố như thế bị người khác sở dụng, nghĩ thôi mà trong lòng đã cảm thấy không được thoải mái. Mấy người Tất Tử Thông cũng không thể quá tin tưởng.
Võ Tứ Hải thở dài: "Năm xưa Tứ gia tộc đứng vững tình hình xong, tổ tiên Tất gia liền triệu tập bốn người đến gặp thông cáo. Người sắp chuẩn bị đột phá đến cảnh giới Hóa Thần kỳ trong truyền thuyết, nhưng Thiên Đạo vô tình cần phải chặt đứt trần duyên, tránh tâm tình bị quấy nhiễu, mới có thể dốc lòng tĩnh tu. Cũng phân phó bốn người, sau này cần phải giúp đỡ lẫn nhau, còn người thì sẽ không hỏi qua thế sự nữa. Cứ như thế, tổ tiên Tất gia phiêu diêu mà đi, từ đó về sau không còn thấy tung tích gì nữa..."