Tinh Thần Châu

Chương 18: Khổ chủ là ai




Nhìn Ngô Bảo Như dụ dỗ từng bước, Dược Thiên Sầu thầm nghĩ lão tử sẽ chậm rãi chơi với ngươi: "Thật ư?"
 
"Um!" Ngô Bảo Như trùng điệp gật đầu.
 
Trải qua do dự một phen, Dược Thiên Sầu mới nói: "Vậy được rồi! Ta nói cho ngài biết, nhưng ngàn vạn lần ngài đừng nói cho ngoại nhân ah!"
 
"Um!" Gật đầu xong, Ngô Bảo Như không thể không cảm thán, vì sao Hắc Tam Tu lại thu một tên đồ đệ ngu ngốc như thế này.
 
"Vậy ngài thề độc đi, cam đoan rằng ngài sẽ không nói cho ngoại nhân biết." Dược Thiên Sầu vẫn hơi có chút lo lắng.
 
"Ách...." Ngô Bảo Như hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ cần phải nhẫn nhịn, hắn chậm rãi vươn tay lên nói: "Ta thề, nếu sư diệt nói cho ta nghe bí mật, nhất định ta sẽ không nói cho ngoại nhân biết. Nếu vi phạm lời thề, sẽ chết không được tử tế!"
 
Dược Thiên Sầu cao hứng gật đầu, ngước nhìn bốn phía xung quanh một phen, tựa hồ sợ có người nghe lén, tiếp theo hạ thấp thanh âm xuống nói: "Sư bá đưa tai tới gần đây nào."
 
Ngô Bảo Như nhãn tình sáng lên, ngoan ngoãn ghé tai đến, chỉ nghe Dược Thiên Sầu cẩn thận nói: "Mỗi lần ta tu luyện, sư phụ đều cấp linh thạch cho ta hấp thu linh khí. Sư phụ căn dặn, không được kể việc này cho người khác nghe."
 
Ngô Bảo Như chờ thêm chốc lát, không thấy gì, quay đầu lại nhìn Dược Thiên Sầu hỏi: "Còn gì nữa không?"
 
Dược Thiên Sầu lắc đầu nói: "Không còn."
 
"Cái gì? Không còn nữa sao?" Ngô Bảo Như quái dị hú lên, chuyện này đâu tính là bí mật cơ chứ! Sư phụ đem linh thạch cấp cho đệ tử dùng là chuyện rất bình thường, mục đích đơn giản là muốn đệ tử tăng cường tu vi nhanh chóng.
 
Nhất thời Ngô Bảo Như cảm giác mình đã bị chơi khăm, một phen túm lấy ngực Dược Thiên Sầu âm trầm hỏi: "Ngươi có chịu nói hay không?"
 
Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, bộ dạng ngây ngốc trên mặt đã biến mất, thay vào đó hắn lạnh nhạt nói: "Thế nào? Ngài muốn động thủ sao?"
 
"Ha ha ha!" Ngô Bảo Như phẫn nộ cuồng tiếu, hóa ra tên tiểu tử này đang giả ngu đùa giỡn mình. Hắn trợn mắt nói: "Hảo tiểu tử, dám đùa giỡn ta, xem như ngươi chán sống rồi."
 
Đột nhiên cả người Ngô Bảo Như phóng xuất ra khí thế lăng lệ.
 
Hiện giờ Dược Thiên Sầu sao có thể chống đỡ nổi với Ngô Bảo Như tu vi Nguyên Anh kỳ, nhất thời liền bị khí thế áp bách cho ngạt thở.
 
Bất quá Dược Thiên Sầu cũng nhanh trí nói: "Ngươi dám động tới một sợi lông của ta. Ta cam đoan ngươi sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết cái bí mật này. Ngươi không tin thì hãy làm thử xem."
 
"Ngươi cho là ta không dám!" Ngô Bảo Như chậm rãi vươn tay lên.
 
Dược Thiên Sầu nhíu mày cười nói: "Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi, nếu ta chẳng may bị chết, không biết mấy lão già trên Thanh Quang điện kia, có nghĩ rằng ngươi muốn độc chiếm bí mật này hay không nhỉ?"
 
Trên mặt Ngô Bảo Như tuy không có phản ứng gì, nhưng Dược Thiên Sầu rõ ràng trông thấy đôi con ngươi của hắn co rút mạnh mẽ.
 
Ngô Bảo Như cười hắc hắc: "Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, nếu không nói ta sẽ giết ngươi ngay lập tức."
 
"Không cần, nếu ngươi muốn thì hạ thủ đi!" Dược Thiên Sầu mỉm cười nhìn đối phương, bất quá tuy miệng hắn nói như vậy, nhưng tinh thần sớm đã tập trung ở viên Kim Châu trong đan điền, chỉ cần thấy Ngô Bảo Như có dấu hiệu muốn động thủ, hắn sẽ lập tức biến mất.
 
Ngô Bảo Như cơ mặt run rẩy, đôi con ngươi hình tam giác xoay chuyển, bỗng nhiên đẩy Dược Thiên Sầu ra, âm hiểm cười nói: "Thiếu chút nữa đã bị tiểu tử nhà ngươi kích động rồi!"
 
Dược Thiên Sầu xoa quần áo ở trước ngực, lắc đầu thở dài nói: "Lão vương bát đản, rõ ràng là sợ nếu giết ta sẽ bị mấy lão gia hỏa khác nghi ngờ. Sớm biết như thế, thì cần gì phải giương nanh múa vuốt đây? Lão cẩu tặc, nhìn xem quần áo của ta đã bị nhăn nhúm hết cả rồi này."
 
Lúc này song phương đã trở mặt, Dược Thiên Sầu cũng không cần phải che giấu thêm nữa.
 
"Ha ha! Tiểu súc sanh miệng lưỡi quả nhiên bén nhọn. Hiện giờ ta liền phế đan điền của ngươi, để ngươi cả đời sống không bằng chết, xem ngươi có chịu nói bí mật ra hay không?" Ngô Bảo Như đã tức giận đến phát run, nhiều năm qua ở trong Thanh Quang Tông, chưa có người nào dám mắng hắn. Xem bộ dạng này thì không giống nói tùy tiện, mà là muốn động thủ thật rồi.
 
Dược Thiên Sầu thấy vậy thì không khôi quát lớn: "Dừng tay, coi như ta sợ ngươi rồi. Muốn ta nói bí mật cũng được thôi, nhưng ta sẽ đến Thanh Quang điện, tự mình nói cho chưởng môn nghe. Nếu ngươi không đáp ứng, ta sẽ tự bạo đan điền!"
 
Ngô Bảo Như ngẩn ra, thầm nghĩ chờ ngươi nói xong, rồi ta sẽ làm thịt ngươi! Cho nên hắn sảng khoái đáp ứng.
 
Dược Thiên Sầu nghênh ngang đi ở phía trước, Ngô Bảo Như bám theo phía sau, thần tình cười lạnh. Hai người một trước, một sau đi tới Thanh Quang đại điện. Lúc này trong điện, có không ít đệ tử đang ngồi nghe giảng bài, trên mặt Dược Thiên Sầu cũng xuất hiện một nụ cười quái dị.
 
Bước nhanh vào trong điện, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên chạy trối chết như điên. Ngô Bảo Như thấy vậy hơi sững sờ, thầm nghĩ đã vào nơi này, ngươi còn chạy đi đâu được nữa?
 
"Cứu mạng ah! Có người muốn cướp linh thạch ah! Chưởng môn cứu mạng đệ tử với...." Bỗng nhiên Dược Thiên Sầu vừa chạy vừa thất thanh kinh hô, tất cả mọi người có mặt trong điện đều nghe được thanh âm của hắn. Quả thực là vô cùng thảm thương. Tức thì, mọi người liền đưa mắt nhìn về phía bên này.
 
Ngô Bảo Như không nghĩ Dược Thiên Sầu lại hồ nháo, thiếu chút nữa đã ngất xỉu vì tức giận, hắn quát lớn: "Đứng lại cho ta!"
 
"Ta kháo! Lão cẩu này phát hỏa rồi." Ngay khi Dược Thiên Sầu định trốn vào trong Kim Châu, thì trong đại điện chợt vang lên một tiếng: "Dừng tay!"
 
Đồng thời một vị trưởng lão nhanh như thiểm điện, chắn ở trước người Dược Thiên Sầu.
 
"Lục sư huynh, ngươi tránh ra! Ta muốn giết nó!" Ngô Bảo Như nồi giận lôi đình quát tháo. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Lão nhân kêu là Lục sư huynh khẽ nhíu mày: "Ngô sư đệ, không nhìn thử xem đây là nơi nào, còn ra thể thống gì nữa."
 
Người này tên là Lục Vạn Thiên.
 
"Ta...." Nghe Lục Vạn Thiên nhắc nhở, Ngô Bảo Như mới giật mình nhìn bốn phía xung quanh. Chỉ thấy có vô số ánh mắt không dám tin đang nhìn vào chính mình. Biết là mình đã trúng bẫy của tên súc sinh kia rồi, hắn tức giận phát run: "Tức chết ta!"
 
"Người nào đang gây náo loạn thế?" Chưởng môn Lưu Trường Thanh dẫn theo mấy bị trưởng lão xuất hiện.
 
Vừa thấy Lưu Trường Thanh, Dược Thiên Sầu đã lon ton chạy tới, hô lớn: "Chường môn cứu ta! Ngô sư bá muốn giết ta diệt khẩu."
 
Lưu Trường Thanh cùng mấy vị trường lão, đưa mắt nhìn Ngô Bảo Như. Đối với chuyện Ngô Bão Như đi tìm Dược Thiên Sầu, bọn họ cũng chính là người rõ ràng nhất.
 
"Nói hươu nói vượn, tức chết ta! Tiểu súc sinh, ta giết ngươi." Ngô Bảo Như thiếu chút nữa đã tức giận hộc máu. Hắn trực tiếp phóng qua Lục Vạn Thiên, kích thẳng về phía Dược Thiên Sầu.
 
"Hồ nháo!" Lưu Trường Thanh quát lớn, huy động cây phất trần trong tay, ngăn cản thế công kích của Ngô Bảo Như.
 
Hai vị trưởng lão ở bên cạnh cũng phóng ra, giữ chặt lấy Ngô Bảo Như, không để hắn có hành động lỗ màng. Lúc này hai mắt Ngô Bảo Như đỏ rực, nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu oa oa kêu lớn, xem như hận không thể băm thây Dược Thiên Sầu ra thành vạn đoạn.
 
Lưu Trường Thanh liếc mắt nhìn Ngô Bảo Như, lại nhìn Dược Thiên Sầu hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
 
"Chưởng môn cứu ta!" Dược Thiên Sầu run rẩy quỳ xuống, cao giọng khóc: "Hôm nay Ngô sư bá tìm đến bức đệ tử nói ra một cái bí mật! Theo sau còn cưỡng đoạt trăm khối linh thạch trung phẩm do sư phụ ta để lại, vốn đệ tử cũng nén giận cho qua, nhưng không biết vì nguyên nhàn gì, mà Ngô sư bá không chịu buông tha cho ta! Đệ tử phỏng chừng là Ngô sư bá đang muốn giết người bịt miệng, đệ tử thật ủy khuất, không thể tưởng tượng được, sư phụ mới chết không lâu, Ngô sư bá đã...Ô..Ô...Ô...Thỉnh chưởng môn thay đệ tử làm chủ việc này."
 
"A..!" Nhất thời bốn phía xung quanh sôi trào lên, tuy rằng Tu Chân giới vốn là nơi bạc tình bạc nghĩa, mạnh được yếu thua, nhưng sư đệ đồng môn vừa chết, Ngô Bảo Như thân làm sư bá đã chạy tới cướp đồ vật của Dược Thiên Sầu, thật đúng là chuyện bất nhân hiếm thấy.
 
Không ít nữ đệ tử nghe xong câu chuyện, đều cảm thấy thương xót cho Dược Thiên Sầu, phần lớn khóe mắt đã phiếm lệ quang. Khúc Bình Nhi đứng trong đó, cũng cắn chặt môi, nàng không dám tin, tài tử sáng tác ra hai ca khúc tuyệt thế vô song kia, lại phải chịu sự ngược đãi như thế.
 
"Tiểu súc sinh! Ngươi dám vu khống...Ta giết ngươi!" Ngô Bảo Như điên cuồng giãy giụa, muốn thoát khỏi tay hai vị sư huynh có tu vi cao cường hơn hắn. Bất quá, chuyện này là không có khả năng xảy ra.
 
Dược Thiên Sầu thầm nghĩ: "Chẳng nhẽ lão gia hỏa này đã giận điên lên rồi ư? Giận điên lên càng tốt, lão tử kích thích ngươi tiếp!"
 
Chỉ thấy Dược Thiên Sầu hai tay ôm ngực, bộ dạng như người mắc bệnh tim tái phát, thất thểu tiến vài bước ra giữa đương trường, chỉ vào Ngô Bảo Như nói: "Ta cùng ngươi xưa nay không thù cũng không oán. Vì sao ngươi phải nhẫn tâm đối xử với ta như thế đây? Vì sao hả?"
 
"Dược sư thúc thật đáng thương!" Nhất thời, có không ít nữ đệ tử ở đây nghẹn ngào.., khóc thương cho hắn.
 
Tiếng khóc này rơi vào trong tai Ngô Bảo Như cũng không khác gì tiếng sấm nổ giữa trời quang. Hắn nâng tay chỉ vào Dược Thiên Sầu, muốn nói cái gì đó.., nhưng cô họng không thể phát ra thanh âm. Theo sau, cả người run rẩy lên từng chập, hai mắt trắng dã, phun ra một búng máu tươi, ngã nhào vào trong lòng của hai vị sư huynh.
 
Lưu Trường Thanh sắc mặt xanh mét, hắn như thế nào đều không nghĩ ra, chính mình phái Ngô Bảo Như đến tìm Dược Thiên Sầu lại sẽ gặp phải tình huống này.
 
Đưa mắt quét tới quét lui, cùng không thể tìm ra ai là khổ chủ. Chứng kiến Ngô Bảo Như uất khí công tâm mà ngất đi, Lưu Trường Thanh lại gắt gao nhìn Dược Thiên Sầu. Bất quá, cũng không thấy được điều gì lạ thường.