Tinh Thần Châu

Chương 168: Châm chọc khiêu khích




Khối linh thạch vàng óng ánh màu hổ phách làm ánh mắt lão đầu sáng lên, một khối thượng phẩm linh thạch cũng đủ cho hắn giải quyết được giao dịch vài ngày, hắn ôm đồm ý nghĩ khởi nghiệm bản thân, lúc này liên tục gật đầu nói: "Vậy làm theo lời ngài nói, ta đếm cho ngài một chút." Nói xong lập tức cầm bạch phù trên quầy kiểm kê.
 
Khoảng một ngàn tấm bạch phù, loại tứ cấp bất quá khoảng mười tấm, những thứ khác đối với Dược Thiên Sầu giá trị không bao nhiêu tiền, cuối cùng tính toán phải cần hơn bảy khối thượng phẩm linh thạch, Dược Thiên Sầu trực tiếp ném tám khối cho hắn, cầm toàn bộ bạch phù nhét vào trong túi trữ vật, sau đó phân phó nói: "Không cần thối lại linh thạch. Tiền đặt cọc ngươi cũng cầm, ngày mai nhớ kỹ ráng làm nhiều một chút, giá cũ, ngươi có bao nhiêu ta lấy hết."
 
Lão đầu liên tục xưng phải, hốt nhiên ngẩn ra, tựa hồ nhớ tới điều gì, do dự lấy ra một khối thượng phẩm linh thạch nói: "Không dối gạt ngài, những gì ta có đều đã đưa hết cho ngài, muốn làm thêm cần phải tốn hao vài ngày thời gian, một ít tài liệu còn phải ra Bách Hoa Cốc để tìm, ngày mai không thể giao hàng đúng hạn cho ngài, tiền đặt cọc ngài thu hồi đi."
 
Dược Thiên Sầu nhíu mày, hỏi: "Bao lâu mới có thể trở về?"
 
Lão đầu suy tư một phen nói: "Ngắn thì hai ba ngày, lâu thì năm sáu ngày, chủ yếu phải xem thời gian thu thập tài liệu."
 
"Đã như vậy, ngươi cứ giữ tiền đặt cọc đi! Ta ở lâu trong Bách Hoa Cốc, ngươi chuẩn bị hàng nhiều một chút, có thời gian ta qua lấy là được. Nói vậy ngươi không làm chuyện ôm tiền đặt cọc bỏ trốn đó chứ?" Dược Thiên Sầu trầm giọng nói.
 
"Yêu! Sao ngài lại nói lời này, lão hủ tên Đông Quách Túc, cũng đã lăn lộn vài chục năm tại Bách Hoa Cốc kiếm cơm ăn, một nhà già trẻ đều định cư tại Bách Hoa Cốc, không thể vì một khối thượng phẩm linh thạch của ngài lại đập chén cơm của cả nhà ta. Huống chi lão hủ cũng không phải mờ mắt, vừa nhìn trang phục của ngài thì biết là đệ tử Phù Tiên Đảo, ta trêu chọc ai cũng không dám trêu chọc lên Phù Tiên Đảo a!" Đông Quách Túc cười nói.
 
"Hiểu rõ là tốt rồi, cứ quyết định như vậy." Dược Thiên Sầu nhàn nhạt ném lại một câu rồi bỏ đi. Hắn lo lắng gia đình lão đầu Đông Quách Túc không thể cung ứng đủ số lượng cho hắn dùng, bèn hoảng hoảng tìm thêm vài quầy hàng chế tác bùa trong chợ, lại một phen ép giá, cũng trắng trợn thu mua một phen.
 
Chuyển động thêm vài vòng nhìn lại thời gian, đã sắp đến giờ hẹn với bốn người Tất Tử Thông hôm qua, chờ khi hắn đi tới cửa hàng của Tất thị gia tộc, bốn người Tất Tử Thông đã đứng ngay trước cửa nhìn hắn cười dài. Năm người trêu ghẹo một phen, lại thương nghị nên đi đâu uống vài chén.
 
Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, nói: "Ra vẻ Yến Truy Tinh nói qua chúng ta đến Bách Hoa Cư đều tính tiêu phí lên đầu hắn a?"
 
Đàm Phi ngây ra nói: "Dược huynh không phải thực sự muốn đến Bách Hoa Cư chứ?"
 
"Chẳng lẽ không đi? Thứ không trả tiền vì sao không lấy?" Dược Thiên Sầu hỏi ngược lại. Lúc này bốn người nhìn nhau, dù sao cũng xuất thân từ đại gia tộc, chuyện tình không cần mặt mũi như vậy thật sự làm không được. Tất Tử Thông cười nói: "Người ta đúng là có khách khí, nhưng nếu chúng ta làm thật có vẻ không tốt đâu? Chúng ta đổi địa phương khác thôi!"
 
"Thực sự là đại gia tộc giáo ra mao bệnh, da mặt thật quá mỏng. Bỏ đi, ta đi đầu, các ngươi xem như chính ta mời khách là được. Đừng đờ ra nữa, đi thôi! Đi thôi!" Dược Thiên Sầu vừa nói vừa đẩy bốn người.
 
Không lay chuyển được hắn, bốn người không thể tránh được đi theo hắn tới Bách Hoa Cư, nhưng vừa đến cửa liền chủ động tách ra cự ly với hắn, giả vờ trấn định nhìn xung quanh. Dược Thiên Sầu vừa bước vào cửa liền thấy có điểm kỳ quái, ngày hôm nay dưới lầu sao không thấy một người nào. Trần chưởng quỹ vừa thấy là hắn, vội vã bước nhanh ra, cung kính nói: "Dược tiên sinh, đến tìm thiếu chủ nhà ta sao?"
 
"Nga! Không phải, ngày hôm nay ta thỉnh bốn vị huynh đệ đến uống vài ly." Nói xong tùy ý chỉ về hướng bốn người Tất Tử Thông. Bốn người nghe hắn nói như vậy, nhất thời có điểm dở khóc dở cười, cảm giác trên mặt có chút bối rối, đều nghiêng đầu nhìn sang một bên, tựa hồ bị phong cảnh gì khác hấp dẫn.
 
Trần chưởng quỹ đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt có chút co quắp, cười nói: "Đã như vậy, năm vị lên nhã gian trên lầu a!"
 
"Không cần phiền phức như vậy!" Dược Thiên Sầu xua tay nói: "Năm người chúng ta hôm nay ngồi dưới lầu là được rồi." Da mặt hắn có dầy cũng không thể không biết xấu hổ chạy tới đòi ăn tiệc rượu hạng nhất của người ta.
 
"Cái này…" Trần chưởng quỹ do dự một phen, giải thích nói: "Dược tiên sinh, ngày hôm nay thật sự là xin lỗi, dưới lầu không tiếp khách. Mấy vị thỉnh lên nhã gian trên lầu thôi!"
 
"Để trống? Chẳng lẽ có ai đặt bao hết sao?" Dược Thiên Sầu ngạc nhiên nói. Trách không được bên dưới lầu không có người khách nào.
 
Đúng lúc này, bên ngoài tiếng người ồn ào, Dược Thiên Sầu ló đầu ra vừa nhìn, nhất thời lấy làm kinh hãi, Yến Truy Tinh và Yến Tử Hà xa xa dẫn người đi tới, ở giữa không phải ai khác, chính là Vạn Ma Cung Cừu Vô Oán, trái phải có không ít người hắn cảm thấy nhìn quen mắt.
 
Đây là có chuyện gì? Hắn còn đang giật mình, Trần chưởng quỹ lại giải thích: "Ma đạo tổ chức một "ma đạo liên minh", cũng muốn ở lâu dài trong Bách Hoa Cốc, Bách Hoa Cung đang muốn đón gió cho bọn họ, cho nên mới để trống dưới lầu. Thỉnh cầu Dược tiên sinh cho chút mặt mũi, thỉnh lên nhã gian trên lầu thôi!"
 
Chính đạo cảo ra một tu chân liên minh, ma đạo liền cảo ra một ma đạo liên minh, ta kháo! Châm chọc đối râu trên đỉnh luôn, lần này có trò hay nhìn, ta nói hèn chi đám lão già hôm nay bận rộn cái gì! Dược Thiên Sầu lắc đầu thở dài nói: "Trần chưởng quỹ, không biết các ngươi ngày hôm nay có việc, là ta lỗ mãng, ngày khác trở lại quấy rối."
 
"Không quấy rối, không quấy rối…" Trần chưởng quỹ còn đang khách sáo, Dược Thiên Sầu quay đầu muốn đi, hắn cũng không muốn lưu lại chào hỏi với đám người Cừu Vô Oán, chính ma hai đạo đã đối nhau, mình chỉ là một tiểu đệ tử đừng chen chân vào mới tốt, bắt chuyện gọi bốn người Tất Tử Thông đổi một địa phương khác. Bốn người vốn đã không muốn đến, đương nhiên là không ý kiến.
 
"Phía trước có phải Dược Thiên Sầu tiểu huynh đệ!" Đi chưa được mấy bước, Cừu Vô Oán đôi mắt sắc bén đã lên tiếng hô to. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
"Dược Thiên Sầu? Ở nơi nào? Ở nơi nào?" Thanh âm Cừu Vô Oán vừa vang lên nhất thời làm đệ tử Vạn Ma Cung, Huyết Ma Cung và Thi Thần Giáo đều sôi trào lên. Đệ tử ba phái không ít người từng nghe đại danh của Dược Thiên Sầu tại Yêu Quỷ Vực, đáng tiếc đại bộ phận chưa từng gặp qua, hôm nay nghe được Dược Thiên Sầu, tự nhiên khát vọng nhìn thấy.
 
Lão già kia, ngươi không gọi sẽ chết a! Dược Thiên Sầu miễn cưỡng nở nụ cười, quay người lại, bước nhanh tới trước mặt Cừu Vô Oán chắp tay nói: "Cừu tiền bối đã lâu không gặp, phong thái vẫn như trước, thực sự thật đáng mừng."
 
Bốn người Tất Tử Thông rốt cục không biết là chuyện gì xảy ra, liền dừng lại quan sát, Dược Thiên Sầu không phải là đệ tử Phù Tiên Đảo sao? Thế nào cũng quen thuộc với ma đạo? Nhưng còn lộ ra hình dạng quan hệ không cạn.
 
"Ha ha!" Cừu Vô Oán quay đầu lại liếc mắt nhìn ma đạo đồng nghiệp, sang sảng cười nói: "Ta đã nói ta sẽ không nhìn lầm, quả nhiên là Dược Thiên Sầu tiểu huynh đệ."
 
Người của ma đạo ba đại phái cũng liền vây tới, giống như nhìn thấy động vật hi hữu, không ít người chắp tay nói: "Cửu ngưỡng đại danh." Dược Thiên Sầu cũng hướng họ chắp tay.
 
Yến Tử Hà tuy rằng nỗ lực làm ra hình dạng không nhận ra Dược Thiên Sầu, nhưng vẫn nhịn không được có chút kinh ngạc, từ khi nào hắn nhấc lên quan hệ với ma đạo, xem dáng vẻ mọi người trong ma đạo không có một tia ác ý đối với hắn, nhất là Cừu Vô Oán nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy lão bằng hữu, điều này ở tại tu chân giới quả thực có điểm khó thể tin. Ánh mắt Yến Truy Tinh lóe ra quét tới lui giữa Dược Thiên Sầu và mọi người trong ma đạo, nội tâm kỳ thực lại kinh sợ, thầm nghĩ, Dược Thiên Sầu này rốt cục lại có địa vị gì…
 
Tinh Thần Châu
 
Tác giả: Thiên Sầu