Thấy mọi người lộ ra thần tình hoài nghi, Dược Thiên Sầu mỉm cười, kỳ thực lúc ở sau hậu đường hắn đã nghe được lời đối thoại của Thạch Tiểu Thiên, ánh mắt rơi vào bình sứ trong tay Lăng Phong, dáng tươi cười càng thêm nồng nặc. Đã hơn một năm thời gian khổ tu, không ngừng thử các loại đột phá, một lần tu luyện Quy Nguyên kiếm quyết tìm đột phá, vì nóng ruột làm bị thương chính mình, trở lại Phù Tiên Đảo thì phát hiện trên y phục có vết máu, tiện tay cởi ra ném ngay chân núi dưới Luyện Đan Các, cũng không để trong lòng.
Vài ngày sau, khi hắn đang tu luyện trong Ô Thác Châu, trong lúc vô ý phát hiện bản thân không ngờ có thể cảm thụ được tràng cảnh của một địa phương xa lạ nào đó bên ngoài, loại cảm giác này cũng chỉ có lúc hắn ở trong Ô Thác Châu mới có khả năng cảm thụ được, hiếu kỳ, thần thức tập trung dùng phương pháp này nếm thử một chút, kết quả phát hiện bản thân đang xuất hiện ngay phía sau núi của Luyện Đan Các.
Khi hắn phát hiện bên cạnh chính là y phục dính máu vứt bỏ lần trước, lập tức nghĩ tới một khả năng, phỏng chừng là chỗ tốt khi tu vi mình đột phá lần thứ hai mang đến, vì vậy ở một vài địa phương trên Phù Tiên Đảo nhỏ vài giọt máu thí nghiệm, quả nhiên có thể ở trong Ô Thác Châu đơn giản nhận thấy được tràng cảnh những nơi hắn nhỏ máu xuống, liên tục nếm thử đều có thể dùng Ô Thác Châu làm môi giới, cấp tốc xuất hiện tại địa phương có máu huyết của chính mình.
Bên trong bình sứ nhỏ mà hắn nhờ ba người Lăng Phong mang đến cho Thạch Tiểu Thiên cũng không đựng vật gì, chỉ có một giọt máu của hắn, mục đích chủ yếu muốn nếm thử xem năng lực truyền tống cự ly xa của Ô Thác Châu. Chính vì nhờ ba người mang giọt máu đến phủ tướng quân Trụ Quốc, lúc này hắn mới có khả năng xuất hiện ngay chỗ này. Đương nhiên, đây là bí mật của hắn, hiện tại còn không thuận tiện để cho những người này biết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Dược Thiên Sầu nhìn ba người Lăng Phong, đạm nhiên nói: "Lăng Phong, ta nhớ kỹ ba người các ngươi từng nói qua, chỉ cần ta có thể trợ giúp các ngươi thành công trúc cơ, liền nguyện ý nghe theo ta sai phái, nói thế còn chắc chắn?"
Ba người nhìn nhau, nghĩ đến Dược Thiên Sầu có thể một mình rời khỏi Phù Tiên Đảo, lặng yên không một tiếng động xuất hiện chỗ này, có được thủ đoạn như vậy, chuyện trúc cơ tất nhiên cũng không phải gạt bọn họ, vì vậy cùng kêu lên hành lễ nói: "Tự nhiên chắc chắn."
Những đệ tử khác nghe vậy lấy làm kinh hãi, Dược Thiên Sầu không ngờ có thể giúp ba người trúc cơ? Trong lúc nhất thời, tâm tình bọn hắn liền sinh động lên, nhìn về phía ba người đều lộ ra thần tình ước ao. Thạch Tiểu Thiên cũng có điểm kích động, lão đại có năng lực giúp bọn họ trúc cơ tự nhiên cũng có thể giúp mình trúc cơ, nhưng hắn cùng Dược Thiên Sầu sớm chiều ở chung hơn một năm, đối với hắn cũng đã quen thuộc, biết nói vậy chỉ sợ còn có điều kiện phía sau.
Dược Thiên Sầu nhìn về phía những người khác, cười nói: "Các ngươi có tính toán gì không? Có nguyện như ba người nghe lời ta sai phái."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thần tình kích động, có người bước ra hành lễ nói: "Dược sư thúc, nếu như ngươi có thể bảo chứng đệ tử nhất định trúc cơ thành công, đệ tử nguyện ý nghe theo sư thúc sai phái."
"Ta nói chuyện luôn luôn trả tiền mặt." Dược Thiên Sầu vung tay nói: "Nếu như không thể trúc cơ thành công, các ngươi tự nhiên không cần nghe ta sai phái, cũng không cần xem lời ta nói là thật, muốn làm gì thì cứ đi làm. A! Trong các ngươi còn có người nguyện ý như hắn không."
Nói xong bàn tay đưa ra vài viên Trúc Cơ Đan màu tím mông mông, một đôi mắt sáng lên, ngoại trừ Thạch Tiểu Thiên, tất cả mọi người đều từng kiến thức qua, tự nhiên biết được vật này chính là Trúc Cơ Đan. Thạch Tiểu Thiên tự nhiên cũng từ trong ánh mắt mọi người mà hiểu được.
Trong nháy mắt tâm tình mọi người liền kích động lên, có vụ buôn bán không thâm hụt tiền vốn ai lại không chịu làm? Dù không thể trúc cơ thành công, mọi người cũng sẽ không bị tổn thất thứ gì! Lúc này cả đám bước lên hành lễ nói: "Nếu như có thể trúc cơ thành công, các đệ tử nguyện ý nghe Dược sư thúc sai phái!"
Đã có Trúc Cơ Đan, lão đại khẳng định sẽ không thiếu chính mình, Thạch Tiểu Thiên rất tự tin đứng một bên im lặng không hé răng.
"Tốt tốt tốt!" Dược Thiên Sầu cười nói, đáy lòng cũng hừ lạnh một tiếng, quả nhiên đều là kẻ không chịu có hại, mỗi người đều cường điệu sau khi trúc cơ thành công mới chịu nghe theo sai phái, đều xem lão tử như nhà từ thiện, rất tốt!
Vài viên Trúc Cơ Đan trong tay đặt lên bàn trà bên cạnh, sau đó hắn lại đem ra một nắm bỏ lên, nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người. Dược Thiên Sầu cười tủm tỉm nói: "Nói miệng không bằng chứng, nguyện ý nghe ta sai phái cứ lãnh một viên làm chứng, nếu một viên trúc cơ không được, còn có thể đến chỗ ta mà lãnh tiếp." Vừa nói vừa bốc ra một nắm trong túi trữ vật.
Thạch Tiểu Thiên nhìn thấy há hốc mồm không khép lại được, thầm nghĩ, lão đại quả nhiên là lão đại, Trúc Cơ Đan mà Thanh Quang Tông xem thành bảo bối, lão đại lại làm như bánh kẹo đi phân phát.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau quan sát, rốt cục có người nhịn không được mê hoặc, đi đến hướng Dược Thiên Sầu cúc cung thật sâu, được người sau gật đầu, tâm tình kích động cầm một viên lại thối lui sang một bên như rất sợ có người giành với mình. Có chút thời gian chỉ sợ không ai đi đầu, có người đi đầu tự nhiên học theo, cả đám thay phiên cúc cung hành lễ, sau đó không chút khách khí cầm lấy một viên thối lui.
Thoáng qua, trên bàn trà chỉ còn lại mười một viên. Dược Thiên Sầu nhìn Thạch Tiểu Thiên và ba người Lăng Phong vẫn không thông đồng làm như họ, vui mừng cười cười nói: "Tiểu Thiên, lấy Trúc Cơ Đan phân phối cho ba vị huynh trưởng đi."
Bốn người được phân mười một viên Trúc Cơ Đan, trên mặt mọi người lại một trận ước ao.
"Dạ!" Chuyện tốt như vậy, dáng tươi cười trên mặt Thạch Tiểu Thiên không nín được nữa, nhịn không được thè đầu lưỡi liếm môi, không còn chút dáng dấp của một quý công tử. Cầm Trúc Cơ Đan trên tay, đi tới trước mặt ba người Lăng Phong, không nói hai lời liền phân cho mỗi người ba viên, tự mình lấy hai viên chợt thối lui, ai biết ba người kia không chịu, đều cho hắn một viên, người sau lại kiên quyết không nhận.
Kiểu dáng như thành toàn người khác làm Dược Thiên Sầu nhìn thấy có điểm tê răng, lão tử còn nhiều Trúc Cơ Đan mà, cần các ngươi làm người tốt gì chứ? Sắc mặt trầm xuống, quát: "Được rồi, đừng làm buồn nôn nữa."
Bốn người ngượng ngùng lui ra. Dược Thiên Sầu nhìn quanh mọi người, gương mặt không chút biểu tình nói: "Nói miệng không bằng chứng ta vốn không thích, Trúc Cơ Đan trong tay mọi người chính là bằng chứng. Thế nhưng…mọi người cũng không thể cho phiếu khống đi! Dù sao cũng phải cho ta nhìn thấy thành ý chứ! Các ngươi nói thế nào?"
Mọi người ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, đều là đệ tử bị Phù Tiên Đảo trục xuất, trên người ngoại trừ chút linh thạch ít đến thương cảm, thực sự cũng lấy không ra thứ gì biểu thị thành ý, cũng không biết nên nói gì mới tốt, thiên hạ quả nhiên không có vật gì có thể lấy không a!
Thạch Tiểu Thiên nhìn Trúc Cơ Đan trong tay, trên mặt chợt mất tự nhiên, vừa bước ra một bước kêu một tiếng lão đại, liền thấy Dược Thiên Sầu phất tay nói: "Chuyện bốn người các ngươi để lát nữa."
"A! Không ai nói." Dược Thiên Sầu khoanh tay trước ngực, trên mặt nổi lên dáng tươi cười: "Ta chủ động tìm các ngươi đòi một thứ đi! Thứ mà các ngươi đều có, thế nào?"
Người người đều có? Mọi người tự quan sát trên người mình, bỗng nhiên nghĩ có chút cực kỳ sợ hãi. Một gã đệ tử đi ra hành lễ nói: "Dược sư thúc, không biết trên người chúng ta có thứ gì nhập được vào pháp nhãn của ngài?"
"Ha ha! Các ngươi đừng nghĩ sai lệch, ta đối với những bộ vị thân thể các ngươi không có hứng thú, chỉ cần một thứ không ảnh hưởng đến toàn cục. Thí dụ như…" Dược Thiên Sầu dừng một chút cười nói: "Thí dụ như, mọi người giao bổn mạng nguyên thần cho ta, có bằng chứng này ta có thể yên tâm với các vị."
"Cái gì…" Mọi người kêu lên một tiếng sợ hãi, sắc mặt đều trở nên trắng bệch, bổn mạng nguyên thần nếu giao ra, chẳng phải mạng nhỏ tùy thời đều không được bảo chứng? Vị đệ tử kia lại hành lễ nói: "Sư thúc nói đùa thật lớn, nếu như thực sự như vậy, đệ tử từ bỏ viên Trúc Cơ Đan này."
Nói xong đi tới bàn trà đặt Trúc Cơ Đan trở lại. Sau đó lại có mấy người cắn răng, đi tới bỏ lại Trúc Cơ Đan, những người còn lại đang không ngừng do dự. Dược Thiên Sầu thờ ơ lạnh nhạt, bỗng nhiên hắc hắc cười nói: "Thứ của ta đã đưa ra cho mượn, muốn trả thì trả, các ngươi thật đúng là không khách khí. Các ngươi đã không khách khí, ta cũng sẽ không khách khí nữa. Hừ! Phàm là người đã nhận Trúc Cơ Đan của ta, ngày hôm nay ngoan ngoãn giao ra bổn mạng nguyên thần! Một người cũng đừng nghĩ đi."
Vừa mới dứt lời, giữa những người còn đang cầm Trúc Cơ Đan, đột nhiên có một người rất nhanh hướng ra ngoài phóng đi, thoáng qua đã lóe ra khỏi tường viện, xem ra là muốn cầm đan dược chạy trốn. Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, hai mắt hơi nheo lại…
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu