"Bạch Khải, ngươi khai mở phong ấn cần phải mất bao nhiêu lâu thời gian?" Tam Dạ Ma Quân trong đôi con ngươi bỗng nhiên nứt ra tinh quang thuần màu huyết sắc.
"Thuộc hạ chỉ cần nữa canh giờ thời gian là đủ rồi. Nhưng thuộc hạ lo lắng hai cha con Vong Tình sẽ đuổi kịp đến đây, nếu đại quân Ma giới không thể đi ra đúng lúc, thuộc hạ sợ rằng sẽ nảy sinh tình huống ngoài ý muốn." Mắt thấy Ma giới sắp khai mờ, ma đạo sắp trùng lâm tam giới, cho nên thái độ của Bạch Khải càng thêm cung kính hơn bình thường. Đồng thời trong lòng hắn cũng ngập ngừng bồi hồi không thôi, sở dĩ không có khai mở phong ấn ngay, là còn muốn xem thái độ của Ta Dạ Ma Quân trước rồi mới làm ra quyết định cuối cùng. Dù sao, đây không phải chuyện đùa, nếu Tam Dạ Ma Quân trở mặt, hắn gánh vác không nổi ah!
Tam Dạ Ma Quân dường như cũng nhìn thấu được tâm tư của hắn, nên ngữ khí đã trở nên thong thả nói: "Sau khi chuyện này thành công, bổn quân sẽ tuân thủ giao ước, Minh giới vẫn sẽ do ngươi thay ta chấp chưởng. Nhưng nếu ngươi dám gạt ta....Có mấy lời không ngại nói cho ngươi biết trước, coi như ngươi không mở phong ấn. Chuyện tình bổn quân trùng lâm tam giới cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Cho nên chính bản thân ngươi hãy suy nghĩ kĩ đi."
Bạch Khải nghe vậy thì âm thầm khiếp sợ, hắn biết Tam Dạ Ma Quân tuy là người trong ma giới, nhưng xưa nay là chí tôn Ma giới nên tâm khí rất cao ngạo, không đáng buông lời nói dối chính mình, nhất định là hắn đã nghĩ ra biện pháp khai mở phong ấn rồi. Chẳng qua thời gian chưa đến lúc mấu chốt mà thôi. Theo sau liền cung kính nói: "Thuộc hạ không dám!"
Tam Dạ Ma Quân liếc mắt nhìn thẳng vào Bạch Khải, ngữ khí bỗng dưng cao vút giống như đang khiển trách nói: "Còn không mau đi mở phong ấn ra, nghênh đón đại quân của ta trùng lâm tam giới!"
"Tuân lệnh!" Bạch Khải lo lắng lĩnh mệnh, vươn tay ra thu hồi Hắc Diệu Minh Quang Kính. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hình ảnh trước mắt vừa biến mất. Tam Dạ Ma Quân bỗng nhiên đứng lên, quẳng ném nhãn tình nhìn ra phía ngoài cửa cung, dùng thanh âm sát phạt quyết đoán nói: "Truyền lệnh cho Thiên Thanh, phong ấn thông đạo Tiên Ma sắp khai mờ, kêu nàng suất lĩnh đại quân tùy thời chuẩn bị xuất phát. Nói cho nàng biết, sau khi tiến sang Tiên giới, những chuyện khác cùng nàng không có bất luận quan hệ gì, kêu nàng không tiếc hết thảy đại giới, bảo hộ phong ấn thông đạo từ Ma giới đi thông sang Tiên giới, sau đó nghênh đón các lộ đại quân của ta tiến sang. Nếu dám làm hòng đại sự của ta, thì kêu nàng Mang đầu đến đây gặp ta!"
"Truyền lệnh cho Lệ Thiên. Hậu Thổ, Tượng Dung. Bạt Hỗ, Giang Sơn. Huyết Ảnh. Hạn Bạt. Mộng Yểu. Thôn Hải. Ma La. Hắc Ky, Yêu Nhị Lang, mười hai Đại Ma Vương mau chóng suất lĩnh đại quân chạy đến phong ấn thông đạo Tiên Ma. Chờ sau khi tiến sang Tiên giới. Yêu Nhị Lang dẫn quân tương trợ Thiên Thanh, cố thủ thông đạo Tiên Ma hai giới, còn những người khác thì trực tiếp đuổi giết về phía thông đạo Tiên Minh hai giới."
"...Riêng Lệ Thiên và Huyết Ảnh thì dẫn quân trấn giữ thông đạo Tiên Minh hai giới, những người khác chờ sau đi sang Minh giới, hãy Mang theo Bạch Khải đi khai mở phong ấn thông đạo Minh Ma, nghênh đón đại quân của ta tràn sang trấn giữ Minh giới. Nếu ai dám làm hòng chuyện tình lần này, giết!"
"Truyền lệnh cho Thanh Khâu. Địa Lang. Bôn Tập Nộ, ứng Long. Du Quang. Anh Chiêu. Si Mị, Thần Huy, Thiên Ngô, Tu Xà. Tàng Lôi. Phách âm mười hai Đại Ma Vương tập trung ở phong ấn thông đạo Minh Ma hai giới. Nếu thông đạo khai mở, hãy mau chóng tràn sang cùng đại quân hội hợp. Để cho Hạn Bạt và Tàng Lôi trấn giữ
thông đạo Minh Ma, sau đó toàn quân chia làm hai đường, một đường truy sát kẻ thù ngoan cố trong Minh giới, một đường truy sát kẻ thù ngoan cố trong Tiên giới. Nếu ai dám không tuân theo pháp chỉ Bổn quân, không cần biết là ai, đều giết!"
"Truyền lệnh cho các Đại Ma Vương khác, suất lĩnh đại quân dưới trướng trấn thủ Ma giới. Chờ ngày sau ta bình loạn Tiên Minh hai giới xong, bổn quân sẽ đồ lục nhân gian, khai mở ra bảy mươi hai nhân gian giới. Sau đó ta sẽ đứng ra chia phần thường cho các ngươi!"
Từng đạo mệnh lệnh theo trong miệng Tam Dạ Ma Quân ngang nhiên truyền ra. Yến Truy Tinh đứng trang nghiêm ở một bên, trong đôi con ngươi tản mát ra một tia hưng phấn dữ tợn. Còn Lý công công thì chuyên tâm ghi nhớ mệnh lệnh, nhanh chóng đem những đạo mệnh lệnh này truyền ra bên ngoài...
Đứng trước phong ấn thông đạo Ma giới sừng sừng mấy ngàn năm qua. Diễn cảm trên mật Bạch Khải có chút thần hồn lạc phách, cũng không biết là hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
"Vong Tình và ô Phong như thế nào còn chưa đến nhi!"
Xa xa từng chuỗi thanh âm lo âu, phảng phất như có như không theo gió truyền đến. Lúc này, rốt cuộc trên mật Bạch Khải cũng dâng lên một tia phẫn hận, nhanh chóng giương Hắc Diệu Minh Quang Kính trong tay lên, một đạo hắc quang chiếu xạ bắn thẳng vào đạo phong ấn trên tấm bia khổng lồ phủ đầy rêu phong.
Những hoa vãn hình thù quái dị bỗng nhiên chậm rãi chuyển động. Cuối cùng ngưng tụ thành một cỗ lốc xoáy hãm sâu vào trong. Rất nhanh sau đó cả đạo phong ấn trên tấm bia khổng lồ đã bị hút sâu vào bên trong lòng núi.
"Ầm ầm..." Một tiếng bạo nổ vang lên. Phong ấn thông đạo Tiên Ma hai giới lúc này rốt cuộc đã được khai mở rồi!
Bạch Khải thất hồn lạc phách đứng im không nhúc nhích ở nơi đó. Phía sau truyền đến vô số thanh âm than khóc kinh hô, nhưng mà lúc này cái gì hắn cũng đều vô pháp nghe thấy, bên tai chỉ quanh quẩn tiếng bạo nổ báo hiệu phong ấn thông đạo Ma giới đã được giải trừ!
Không bao lâu sau, một đoàn thân ảnh màu xanh biếc không ngừng theo trong lỗ hắc quang xoay tròn bắn ra, thanh âm cuồng tiêu vui sướng vang tận mây xanh. Đồng thời cũng chấn tinh Bạch Khải, lúc này hắn chỉ thấy vô số quái nhân đang không ngừng dàn trải ra chiếm lĩnh vị trí địa hình, cũng không đếm nổi là có bao nhiêu người, chỉ thấy dòng người đang không ngừng khuếch trương ra.
Cuối cùng đi ra khỏi thông đạo là một thân ảnh nữ nhân thanh tú, dáng người thon dài thắt đáy lưng ong. Nữ nhân này dung nhan xinh đẹp kinh người, đôi con ngươi sáng lạn ngắm nhìn bốn phía, dừng ở bên ngoài sơn động, mở song chưởng ra, nhắm hai mắt vào, phảng phất như là muốn ôm lấy toàn bộ thế giới bình thường.
Đôi môi khiêu gợi khẽ mấp máy: "Không nghĩ qua vẫn còn có ngày quay trở lại Tiên giới! n, đã lâu rồi không được hít thở bầu không khí ở trong Tiên giới, thật sảng khoái!"
"Thanh Thiên! Làm sao chỉ thấy mỗi mình người ra đây, còn những người khác đâu rồi?" Lúc này thanh âm của Bạch Khải vang lên, phá vỡ Mộng đẹp của mỹ nhân, nghe khẩu khí và nhãn tình của hắn, dường như là người quen cũ của nữ nhân tịnh lệ này. Nữ nhân này chính là một trong ba mươi sáu Đại Ma Vương dưới trướng của Tam Dạ Ma Quân. Thanh Thiên Đại Ma Vương.
Nữ nhân xinh đẹp chậm rãi mở mắt ra, trừng mắt nhìn về phía Bạch Khải, trong đôi con ngươi ẩn giấu một tia tàn khốc. Nhưng rất nhanh đã phơi bày ra diễn cảm hài hước, thần tình hàm xuân sáng lạn nói: "Hóa ra là Bạch Khải ngươi ah!"
Theo sau nàng thướt tha bước đến trước người Bạch Khải, hứng thú đánh giá hắn một lúc lâu, sau đó cười khanh khách nói: "Sớm biết thế này, thì đâu cần phải làm như ngày trước đây?"
Bỗng dưng Bạch Khải vươn tay ra, trảo lấy chiếc cổ trắng ngần của Thanh Thiên, kéo nàng đến trước mật mình, hừ lạnh nói: "Ta làm sao đó là chuyện riêng của ta, không cần ngươi phải dạy bảo. Ta hỏi ngươi, vì sao chỉ có một mình ngươi đi ra đây thôi, những người khác đâu rồi?"
Thấy hắn dám hướng Thanh Thiên Đại Ma Vương động thủ, đám người XUNG quanh sôi nổi ồ lên, muốn ra tay. Nhưng Thanh Thiên Đại Ma Vương khẽ phất tay một cái, ngăn trở không cho đám thủ hạ của mình hồ nháo, thuận tay đấy Bạch Khải ra, nụ cười trên mật vẫn như cũ không hề thay đổi: "Ngươi gấp làm gì. Ma Quân đã ra lệnh cho mười hai Đại Ma Vương dẫn quân đến đây. Nhiệm vụ của ta là trấn giữ thông đạo Tiên Ma hai giới, nghênh đón những đoàn quân phía sau. Ngươi còn sợ gì nữa đây chứ?"
Theo sau, nàng vung tay lên, uể oải chỉ về phương xa nói: "Mộc Đầu, ngươi dẫn một vạn nhân mã đem đám người Tiên giới lén lút xung quanh tiêu diệt đi."
Ngữ khí nghe có vẻ như rất bình thản!
"Tuân lệnh!" Một gã quái nhân trán nhô lên cao, vui vẻ lĩnh mệnh. Suất lĩnh một đám nhân mã vung tay lên, chỉ vào đám người Tiên giới đang rình xem náo nhiệt ở phương xa, gào thét mà truy.
Xa xa, đệ tử các môn phái thấy quần ma phát động công kích, nhất thời vội vàng giải tán. Nhìn cảnh tượng này, Thanh Thiên Đại Ma Vương không khỏi phát ra tiếng cười như chuông bạc nói: "Quả nhiên đúng là cái Thứ nhát gan! Ta không nghĩ ra, làm sao ngươi lại bị những người này dồn vào đường cùng như thế."
"Chớ đắc chí quá sớm, đây đều là nhóm đệ tử của những môn phái nhô. Nếu như quần hùng Tiên Minh hai giới không chịu nổi một kích, thì năm xưa Ma Quân sớm đã thống nhất tam giới rồi." Bạch Khải xoay người nhìn về phương xa nói.
"Nếu không phải ngươi và Kim Cương Nô làm ra hảo sự, thì Ma Quân tự nhiên là sớm đã thống nhất tam giới rồi." Thanh Thiên quay sang nhìn Bạch Khải, chìa bàn tay mảnh khảnh gác lên ngực hắn nói: "Đáng tiếc! Ma Quân năm xưa muốn tính chuyện ôn định hòa bình lâu dài, nên đã cho ngươi và Kim Cương Nô đi làm Tiên Đế và Minh Hoàng, kết quả thì sao đây chứ!"
Bạch Khải đẩy tay nàng ra, hừ lạnh nói: "Ngươi vẫn là suy nghĩ đối gách ứng phó cường địch sắp đến đây đi!"
Thanh Thiên Đại Ma Vương rút tay về, nhưng rất nhanh đã uể oải gác lên vai của hắn, cười phì phì nói: "Cường địch? Hai cha con kẻ đang đuổi giết ngươi sao? Bọn chúng ta còn chưa nhìn vào trong mắt đâu ah! Ta chỉ mong tái kiến mấy lão gia hỏa năm xưa mà thôi."
"Năm xưa mấy lão gia hỏa nhìn thấy tam giới bình ổn, sau đó đều chuyển vào trong u Minh Thần Phủ, một lòng đầu nhập tìm kiếm cánh cửa đi đến Thần giới, phòng chừng sẽ không quay về." Bạch Khải nhãn tình lóe ra, nhắc nhờ nói.
"Đều đi u Minh Thần Phủ rồi sao?" Thanh Thiên Đại Ma Vương nghe vậy thì ngẩn ra, ngạc nhiên nói: "Lúc trước đã có nhiều người noi gương rồi, bọn chúng còn không tiếp thu giáo huấn ư? vẫn tin tưởng cái truyền thuyết quỷ quái kia ư?"