Tinh Thần Châu

Chương 1146: Ba lần cơ hội (2)




Dược Thiên sầu híp mắt quan sát hắn trong chốc lát, trầm ngâm do dự hồi lâu sau, cuối cùng vẫn lấy ra khối lệnh bài có khắc hai chữ "Vĩnh Trấn".
 
Dược Vô Sầu hai mắt nhất thời sáng ngời, hiểu rõ đồ vật nằm trong tay đại ca đều không phải tầm thường, tinh thần rung lên dò hỏi: "Đại ca là cho ta sao?"
 
Thấy Dược Thiên sầu gật đầu, liền nhanh chóng đón nhận, tỉ mỉ vuốt ve quan sát, theo sau mới dò hỏi: "Đại ca.., đây là?"
 
"Vĩnh Trấn quốc sư trong triều thiếu nợ ta một phần nhân tình. Ta hướng hắn xin khối lệnh bài này, ngày sau nếu Dược gia gặp phiền toái gì, thì hãy Mang khối lệnh bài này đến tìm hắn, nhờ hắn hỗ trợ." Dược Thiên sầu cũng cảnh báo trước: "Ngươi hãy nhớ kỹ, trừ phi là gặp phải kiếp nạn vô pháp hóa giải thì mới dùng đến khối lệnh bài này. Nói chỉ giúp được ngươi hóa giải ba lần kiếp nạn cho Dược gia mà thôi. Sau ba lằn. Vĩnh Trấn quốc sư sẽ thu hồi khối lệnh bài này, ngươi ngàn vạn lần phải nhớ cho kỹ!"
 
Đối với một phàm nhân như Dược Vô sầu mà nói. Vĩnh Trấn quốc sư thanh danh ở trong Hoa Hạ quốc, so với danh đầu của mình còn vang dội hơn gấp mấy ngàn lần, ở trong mắt người bình thường. Vĩnh Trấn quốc sư chính là thần tiên và cũng là nhân vật chỉ dưới một người mà trên vạn người ở trong cảnh nội của Hoa Hạ quốc.
 
Nhờ vào khối lệnh bài này có thể hóa giải ba lần kiếp nạn! Đây không khác nào Vĩnh Trấn quốc sư cấp cho ta ba miếng kim bài miền tử ah!
 
Dược Vô Sầu cầm khối lệnh bài chí bảo, kích động nói: "Ta biết.., ta biết rồi! Nghe nói đương kim thánh Thượng sở dĩ có thể nắm giữ được phiến thiên hạ này, đều là nhờ vào thần thông của Vĩnh Trấn quốc sư giành lấy. Ta thường xuyên qua lại với nhóm quan lớn trong triều, nghe nói Vĩnh Trấn quốc sư không thích can dự vào việc triều chính. Nhưng nếu hắn đã mở miệng, thậm chí còn có thể trực tiếp quyết định người nào kế thừa ngai vàng Hoàng đế trong tương lai. Đại ca có báu vật quý giá như thế này mà lại cho ta. Vừa rồi quả là tiêu đệ suy nghĩ quá nhiều, mong đại ca lượng thứ!"
 
Nói đến đây, Dược Vô sầu khom lưng vái dài ba cái thật sâu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Ngắm nhìn đệ đệ mình, toàn thân dính đầy hương vị con buôn. Dược Thiên sầu trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, hắn cũng không nhiều lời vô nghĩa thêm nữa. Chuyện ở nhân gian, hắn không muốn phải nhúng tay vào, bằng không kẻ dưới sẽ không bao giờ phục tùng!
 
Tuy hắn không muốn nhúng tay vào thế sự nhân gian. Nhưng vẫn cắn răng làm ra khối lệnh bài này, trong đó vừa có ý tứ báo ân phụ mẫu lão nhân gia, và cũng hy vọng có thế bảo trụ được con cháu ba đời của Dược gia sẽ bình yên vô sự.
 
Hôm nay hắn nhẫn tâm phế đi một cánh tay của đứa cháu trai, cũng là muốn cho Dược gia một cái giáo huấn khắc cốt minh tâm. Nếu như Dược gia tiếc phúc, dĩ nhiên sẽ tận lực không dùng đến khối lệnh bài này, như vậy không chỉ bảo trụ con cháu ba đời, mà năm sáu đời, thậm chí là chín mười đời sau thay mật vẫn có thể bảo tồn xuống dưới. Nếu hoang phí, ba lần cơ hội của khối lệnh bài này, một đời cũng chưa đủ dùng. Như vậy có thể nghĩ ra, con cháu đời sau của Dược gia nhân phẩm kém cỏi đến trình độ như thế nào ah!
 
Khi đang cúi đầu cảm tạ đại ca. Dược Vô sầu chợt nghe thấy một chuỗi thanh âm huyên náo truyền đến, vừa ngẩng đầu nhìn lên, thì đã không còn trông thấy bóng dáng của đại ca đâu nữa. Chỉ thấy phu nhân tay Mang bảo kiếm dẫn theo một đám người xông đến đây. Lúc này, hắn không khỏi tức giận, nếu không phải năm xưa nhất kiến chung tình thì hắn đâu có lấy cái hạng nữ nhân đanh đá chua ngoa như thế này.
 
"Kẻ nào dám hành hung con trai của ta? Ngươi mau kêu hắn lăn ra đây!" Vị phu nhân đanh đá chua ngoa, tay cầm bảo kiếm vung lên. Đồng thời cũng cho đám hạ nhân tìm kiếm bốn phía xung quanh, xem có thấy bóng dáng cái gã hỗn trướng kia không?
 
"Bốp!" Lúc này Dược Vô sầu nhanh chân bước qua giáng cho nàng một cái tát vang dội. Hơn nữa còn chỉ tay vào mật nàng mắng: "Đó là người không phải ngươi có thể mắng chửi? Xú bà Nương còn hồ nháo nữa ta liền bỏ ngươi đó!"
 
Hắn làm vậy, cũng là vì sợ đại ca nghe thấy những lời nói của lão bà mà phát sinh chuyện lớn. Nào ngờ phu nhân không có lĩnh tình của hắn mà giậm chân oa oa khóc ròng nói: "Ngươi dám đánh ta! Ta liều mạng với ngươi!"
 
Sau đó nàng tuốt kiếm chém lung tung, đuổi Dược Vô sầu chạy loạn khắp nơi, đám hạ nhân phải vội vàng chạy tới khuyên can, không để xảy ra án mạng....!
 
Lúc này, Dược Thiên sầu đã đến tiểu trấn nhỏ nằm ở dưới chân núi phía Nam, hắn nhẹ nhàng đáp xuống một gốc cây, đảo mắt ngắm nhìn quang cảnh nông thôn ruộng vườn xanh tươi bốn phía. Chợt nhìn thấy một đôi vợ chồng già mặc quần áo vải thô từ ngoài đồng đi về. Trên vai ông lão vác một chiếc cuốc, bên hông bà lão giắt một chiếc giỏ làm bằng trúc, bên trong thấy một ít rau xanh tươi non. Dọc theo đường đi hai người không ngừng nói cười, thoạt nhìn tinh thần phi thường khỏe mạnh!
 
Sau khi đưa mắt nhìn thấy hai vợ chồng ông lão vào trong nhà xong. Dược Thiên Sầu vẫn đứng im bất động như cũ, nghiêng tai lắng nghe bên trong nhà nói chuyện, khóe miệng không khỏi gợn lên một tia tiếu ý!
 
Bỗng nhiên Dược Thiên sầu chuyển mắt nhìn về nơi xa phía cuối chân trời. Đôi con ngươi trong mắt dần dần trở nên kiên định. Hắn đã quyết tâm, sẽ không khoan dung cho bất luận kẻ nào dám quấy rầy sự bình yên của nhân gian. Cho dù là Tam Dạ Ma Quân chí tôn Ma giới cũng không thể được.
 
Một cơn gió thổi qua, cành lá khẽ đong đưa, bóng người đứng trong tán cây cũng đã biến mất