Tinh Thần Châu

Chương 1107: Gặp lại Thánh Nữ




Kim Thái khẽ liếc mắt nhìn mấy người Bạch Khải, phỏng đoán mấy người này đang tính toán chia tay nhau, ờ dưới tình huống ngày hôm nay, đây là cảnh tượng mà hắn không muốn nhìn qua nhất, mang theo vài người bên minh ở thời khắc mấu chốt sẽ có tác dụng ngăn cản địch nhân. Nhất là đám thủ hạ trung tâm liều chết của Bạch Khải, tới thời điểm mấu chốt sẽ quên mình cứu chúa.
 
"Bạch Khải! Mang theo đám người Ngân giáp Thiên Quân đi cùng! Chúng ta có thể chiếu cố lẫn nhau ah!" Kim Thái tâm hoài thai quỷ xen ngang nói.
 
Bạch Khải thoáng liếc mắt nhìn hắn, không thèm quan tâm, vẫn hướng ba gã thủ hạ của mình truyền âm nói: "Vợ chồng Tuyết Hoàng còn thiếu nợ ta một cái nhân tình, ta đối với nhân phẩm của hai người này vẫn còn tin tưởng. Cho nên ta đã chuẩn bị trước bước đường này, không có kẻ nào biết qua, để dành tới thời điểm mấu chốt mới lấy ra sử dụng. Tình huống ngày hôm nay đã phi thường bất hảo, ta mơ hồ cảm giác chuyện tình lần này sẽ sóng to gió lớn, có rất nhiều người bị cuốn vào trong đó. Chỉ sợ là không chết không ngừng!"
 
"Các ngươi đi theo ta nhiều năm, đáng tiếc ta cũng không có thứ gì tặng cho các ngươi, chỉ hy vọng có thể tận lực bảo vệ an toàn cho các ngươi. Sau khi các ngươi tới Đại Tuyết Sơn, xuất ra khối băng phù này thỉnh cầu che chở, vợ chồng Tuyết Hoàng sẽ an bài cho các ngươi, tu vi của họ không mạnh, nhưng dựa vào Đại Tuyết Sơn, ngoại nhân muốn xông vào Đại Tuyết Sơn gây khó dễ cho hai vợ chồng bọn họ cũng là khó khăn. Hơn nữa, dưới trướng hai người này còn có tám mươi vạn Băng Phách Huyền Binh, có họ giúp đỡ, các ngươi ở Đại Tuyết Sơn sẽ phi thường an toàn."
 
Thấy ba người nóng lòng muốn lên tiếng, nhưng Bạch Khải đã vươn tay ra ngăn cản: "Những chuyện khác không cần khuyên giải thêm nữa, các ngươi hãy nghe theo sự an bài của ta. Hiện giờ chúng ta đang ở trong tối, còn địch nhân đã ở ngoài sáng, nếu ta muốn đào thoát, trong tam giới ít nhất cũng chưa có người ngăn cản được ta. Ta đi chuyến này vì muốn xem thế cục có khả năng vãn hồi được hay không mà thôi. Nếu như có thể, tự nhiên ta sẽ truyền các ngươi đến tương trợ. Còn nếu không xong, ta cũng sẽ không ngồi im chịu chết, sẽ tới Đại Tuyết Sơn tìm các ngươi. Cứ an bài như thế đi, các ngươi mau đi thôi!"
 
Bạch Khải hướng ba người phất tay, dứt khoát xoay người đảo mắt nhìn Kim Thái, hừ lạnh nói: "Chúng ta cũng mau đi thôi."
 
Ngân Giáp Thiên Quân, Tử giáp Ngạo Quân, Lam giáp Thiên Quân nhất tề quỳ gối hành lễ, hung hăng kìm nén cảm xúc kích động nói: "Cung tiễn Minh Hoàng!"
 
Theo sau, khi ngẩng đầu nhìn lên thì trước mắt đã không còn trông thấy bóng nhân ảnh nào, ở phía xa xa thấp thoáng hai bóng lưu quang một vàng một trắng bay đi rất nhanh...
 
Trên thiên không, một chiếc phi hành thoi không nhanh không chậm bay về phương hướng Minh Hoàng Sơn, dọc theo đường đi, thi thoảng có thể chứng kiến từng nhóm người đang truy đuổi giết chóc lẫn nhau, khiến cho người xem cảm giác hiện giờ ở Minh giới đã hỗn loạn thành một đoàn mất rồi. Đám người Nhiếp Tiểu Thiến không muốn gặp phiền toái trên đường đi, cho nên sớm đã thay đổi trang phục quần áo bình thường rồi.
 
Phi hành thoi cũng không dám bay quá nhanh, vì sợ làm vậy sẽ khiến nhiều người chú ý. Theo sau đám người Nhiếp Tiểu Thiến vẫn một mực duy trì quan sát tình huống bốn phía xung quanh, bởi vì không biết Kim Thái đang ở chỗ nào, cho nên đành phải dùng phương pháp ngu ngốc này để chậm rãi tìm kiếm.
 
Những chuyện này Dược Thiên Sầu cũng không mấy quan tâm, theo thói quen ngày thường, đứng lùi về phía sau, thản nhiên suy nghĩ chuyện riêng của mình. Nhưng khiến cho hắn buồn bực nhất chính là, ánh mắt của Thanh Nương luôn như có như
 
Không trành về phía hắn, càng quá đáng hơn là, dường như nàng xem mãi không đã nghiền, cuối cùng đi về phía sau, sóng vai đồng hành cùng Dược Thiên Sầu mà đứng. Tuy rằng không mở miệng nói chuyện, cũng không quấy rầy Dược Thiên Sầu, nhưng ánh mắt kia vẫn luôn tập trung ở trên gương mặt của Dược Thiên Sầu, tựa hồ muốn nhìn ra bí mật gì đó.
 
Cũng bởi vì chuyện này, mà nhất thời đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người. Bởi vì người quen biết với Thanh Nương đều hiểu rõ, nữ nhân này bình thường đối với nam nhân không hề tra thích, lại càng đừng nói là cùng một gã nam nhân xa lạ đứng sóng vai nhau. Lúc này, ánh mắt của Nhiếp Tiểu Thiến không chút kiêng nể gì ngắm tới ngắm lui trên thân hai người, lộ ra vẻ hoài nghi cực điểm.
 
Dược Thiên Sầu như đứng trong đống lửa, mơ hồ cảm giác Thanh Nương đã nhận ra mình, chẳng qua là bởi vì một vài nguyên nhân nên chưa dám xác định ngay mà thôi. Cần phải biết rằng, khoảng thời gian qua hai người luyện vũ nghệ cùng nhau, không nói tới hình thể của song phương, mà ngay cả ánh mắt, lỗ tai cũng đều rất quen thuộc!
 
Nghĩ thông suốt điểm này, Dược Thiên Sầu âm thầm kêu khổ, rõ ràng làm ra động tác bất nhấp lưu, phủi mông, nhoài người về phía sau, không quản đến Thanh Nương thêm nữa, lập tức nằm xuống giả vờ đi ngủ, kết quả cũng thoát được ánh mắt soi mới của Thanh Nương cùng đám người kia.
 
Cũng không biết là trải qua bao nhiêu lâu thời gian, tốc độ của phi hành thoi chợt giảm mạnh, Dược Thiên Sầu đang nằm ngủ bỗng dưng nghe thấy thanh âm hỗn loạn truyền đến, lập tức bừng tỉnh ngồi dậy.
 
Nhiếp Tiểu Thiến nhanh chóng bước lên phía trước, trầm giọng nói: "Có chuyện gì vậy?"
 
An Cao đang khu sử phi thành thoi, liền chỉ về phía trước, nói: "Ờ phía trước phỏng chừng có mấy ngàn người đang hỗn chiến, chúng ta có xông qua không?"
 
Đám người phóng mắt nhìn theo, phía trước có hai ngọn núi cao ngất nằm song song nhau, tạo thành một cái hạp cốc. Mấy ngàn người đang ở trong hạp cốc đánh nhau rung trời chuyển đất, nhân số chiếm tru thế đang mặc trang phục của Hắc Minh Đại Quân, chiến tràng giống như là Hắc Minh Đại Quân đang tiến hành một hồi bao vây tiễu trừ.
 
"Vẫn là tận lực tránh đám người Hắc Minh Đại Quân thôi!" Nhiếp Tiểu Thiến trầm ngâm suy nghĩ, theo sau vung tay chỉ vào ngọn núi ần trong mây mù nằm phía bên trái, nói: "Đi vòng qua sườn núi kia."
 
An Cao tuân mệnh, khu sử phi thành thoi nhanh chóng bay về phía ngọn núi nằm bên cánh tay trái.
 
Ngay khi tràng hỗn chiến trong hạp cốc dần dần biến mất ở trong tầm mắt của mọi người xong, phi hành thoi đang muốn gia tốc, thì chợt thấy một đạo lưu quang từ trên sườn núi lướt đến, hoành ngang chắn đường đi của phi hành thoi. Phi hành thoi chợt dừng lại, chỉ thấy một hắc y nữ tử tóc dài xõa vai, trên mặt phủ một tấm khăn lụa đang ngăn đón ở phía trước, ánh mắt thâm thúy liếc nhìn đám người, hành động này không khỏi làm cho mọi người sôi nổi đề cao cảnh giác lên.
 
Dược Thiên Sầu cũng nhanh chóng đứng lên, kết quả khi trông thấy người đang chắn đường phía trước, thì không khỏi co đầu rút cổ, vội vàng ngồi về chỗ cũ.
 
Hắc y nữ tử đang chắn đường phía trước, lúc này ánh mắt đã quẳng ném vào Nhiếp Tiểu Thiến, nhàn nhạt nói: "Hóa ra là Tiên Cung Nhiếp đại tổng quản, đã lâu không gặp rồi."
 
Nghe vậy, ánh mắt của đám người đều trành về phía Nhiếp Tiểu Thiến, còn Nhiếp Tiểu Thiến thì thoáng ngẩn ra, sau đó diễn cảm kinh ngạc chặp tay nói: "Nguyên lai là
 
Thánh Nữ! Vì sao Thánh Nữ lại ở chỗ này?"

 
Bằng vào lịch duyệt của mọi người, lập tức đã đoán ra thân phận của hai chữ Thánh Nữ này. Đều không khỏi kinh ngạc cần thận quan sát đối phương.
 
Vốn Thanh Nương cũng tò mò, muốn ngắm nhìn xem Minh Giới Thánh Nữ trong truyền thuyết này, rốt cuộc có cái bộ dáng gì. Nhưng sau khi thoáng nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, phát hiện thấy Dược Thiên Sầu không hề quan tâm, vẫn như lão tăng nhấp định ngồi im không nhúc nhích, nàng liền buông tha ý niệm đứng lên quan sát ở trong đầu.
 
Phần lớn những người ở đây đều chưa từng gặp qua Minh Giới Thánh Nữ, cho nên không biết nàng cũng chẳng có gì kỳ quái lắm. Còn Nhiếp Tiểu Thiên năm xưa đi theo Kim Thái đến Nhân gian, ác chiến cùng Vạn Kiếm Ma Quân thì đã có duyên gặp qua Minh Giới Thánh Nữ vài lần, tận mắt chứng kiến Tiên Đế Kim Thái cùng Minh Hoàng Bạch Khải đối với nữ nhân thần bí này vẫn phải duy trì vài phần cung kính. Người như vậy, nàng tự nhiên cũng không dám thất lễ.
 
"Ta ở đây chờ Minh Hoàng đại giá!" Minh Giới Thánh Nữ khẽ trả lời, ánh mắt chậm rãi quét thoáng qua đám người đánh giá.
 
Mấy người nghe vậy liền đưa mắt nhìn nhau, Nhiếp tiểu Thiến cũng lộ ra thần sắc vui mừng, ngắm nhìn bốn phía xung quanh nói: "Thánh Nữ là nói Minh Hoàng sẽ đi qua đây sao?"
 
Lúc này Nhiếp tiểu Thiến cao hứng cũng phải thôi, tình huống đã tới nước này, Minh Hoàng cùng Tiên Đế nhất định sẽ song hành cùng nhau. Nếu Minh Hoàng đến, vậy Tiên Đế tự nhiên cũng đang đến nơi này...
 
Minh Giới Thánh Nữ không trả lời ngay, mà phiêu phù đến gần phi hành thoi, ánh mắt thoáng nhìn qua đám đông, đang lúc nàng hoi tỏ vẻ thất vọng, thì chợt thấy ở phía sau phi hành thoi có một nam một nữ, nữ nhân đang tò mò ngắm nhìn chính mình, còn nam nhân ánh mắt như kẻ gian, thi thoảng trộm liếc mắt nhìn minh, giống như sợ mình sẽ tới gần.
 
Minh Giới Thánh Nữ đem ánh mắt quẳng ném lên khuôn mặt của Dược Thiên Sầu, kết quả không phát hiện ra người minh muốn tìm, chỉ là có chút kỳ quái cau mày xoay người muốn rời đi. Bỗng nhiên nàng "di" lên một tiếng, hung hăng quay đầu ngắm nhìn lại về phía Dược Thiên Sầu, đôi con ngươi trong mắt giãn nở ra, càng trở nên thâm thúy hơn bình thường.
 
Tiện nhân, chưa từng thấy qua nam nhân hay sao? Dược Thiên Sầu cúi đầu nhìn xuống dưới sàn, trong lòng oán thầm không thôi.
 
Lúc này, ánh mắt của đám người cũng đang dừng ở trên thân Dược Thiên Sầu cùng Minh Giới Thánh Nữ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ riêng Đại Minh Luân là tiểu tâm nhảy dựng lên. Chỉ thấy ánh mắt của Minh Giới Thánh Nữ ẩn sau tấm màng sa che mặt kia, thoáng khôi phục bình thường, liền phiêu phù bay về phía sau phi hành thoi.
 
Dược Thiên Sầu đang cúi gằm đầu, bỗng dưng trông thấy hai chiếc giày đen, hơn nữa còn là kiểu dáng dành cho nữ nhân, thì không khỏi chậm rãi ngẳng đầu nhìn lên, đụng thẳng vào ánh mắt thâm thúy của Minh Giới Thánh Nữ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
Lúc này, Dược Thiên Sầu thần tình cứng đờ, nhanh chóng ho khan một tiếng, giả vờ không thèm quan tâm đem đầu nghiêng sang bên trái. Kết quả lại phát hiện ra, Thanh Nương đang mở to hai mắt ra ngơ ngác nhìn minh, hiển nhiên là đã sai phương hướng rồi. Vì thế, lại ho khan thêm một tiếng nữa, quay đầu sang phía bên phải, giả vờ ngắm nhìn phong cảnh u ám bên ngoài...