Tinh Thần Châu

Chương 1072: Lục nhi




Mẹ nó! Lưu manh bất nhấp lưu trên Tiên giới không ngờ cũng bỉ ổi như
 
Thế Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn về phương hướng Mê Huyễn Tiên Thành, lại đảo
 
Mắt nhìn theo phương hướng truyền ra tiếng cười không dứt. Thoáng mân mê cái mũi thầm nghĩ xem, nên quay về giải quyết công việc của mình, hay là đi trừ gian diệt ác bênh vực kẻ yếu?
 
Trong mũi thoáng hít hà mùi hương thơm ngát, mơ hồ khiến cho hắn tưởng nhớ đến lai lịch của mùi hương này, khẽ thở dài một hơi cuối cùng vẫn quyết định lao tới. Ngay khi đáp xuống phía bên kia triền núi trong sơn cốc, thì Dược Thiên Sầu lập tức nhìn thấy một tiểu cô nương đang bị ba gã nam nhân bao vây, hắn đoán không sai, tiểu cô nương này chính là Lục Thanh, lần trước đi theo một vị lão đầu bán hàng rong ở bên trong Mê Huyễn Tiên Thành.
 
Dược Thiên Sầu liếc mắt đánh giá ba gã nam nhân kia, phát hiện ra mình nhìn không thấu tu vi của ba người, hiển nhiên là tu vi của bọn chúng đã vượt qua chính mình. Hơn nữa nhìn phục sức trên người ba gã này cũng có điểm quen thuộc, tựa như là đệ tử của danh môn đại phái, thì không khỏi nhíu mày, quả nhiên là cái thứ dựa vào bối cảnh cường đại, ngang nhiên đùa giỡn con nhà người ta ở giữa ban ngày ban mặt.
 
Hắn vừa đáp xuống, ba gã nam nhân phía dưới cũng nhận ra động tĩnh, sôi nổi quay đầu nhìn lại, thấy Dược Thiên Sầu thì diễn cảm liền biến đổi...Tại sao lại là hắn?
 
Người có tên như cây có bóng, Dược Thiên Sầu chưởng môn của Thiên Hạ thương hội, hiện giờ có ai mà không biết, huống chi ba người này đều đã từng tận mắt nhìn thấy qua Dược Thiên Sầu, tuy rằng Dược Thiên Sầu không biết bọn hắn, nhưng bọn hắn đều am hiểu rõ ràng, chẳng sợ chính minh có bối cảnh cường đại, người này cũng không thể trêu vào. Ít nhất tạm thời là như thế, người ta hiện giờ đang nắm giữ pháp chỉ của Tiên Đế trong tay, có thể đi ngang ở Tiên giới ah!
 
Lục y tiểu cô nương thoáng ngẩng đầu nhìn lại, lúc này ánh mắt không khỏi sáng ngời, giống như gặp được cứu tinh bình thường, vươn tay lên kinh hô: "Dược Thiên Sầu mau cứu ta!"
 
Ách...Nha đầu này có trí nhớ thật tốt, ta đều muốn quên ngươi tên là gì rồi, thế mà ngươi vẫn còn nhớ rõ danh hào của ta! Dược Thiên Sầu khóe miệng nhếch lên, đến nước này thì cũng chẳng thể nào mặc kệ nữa rồi, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại, nhìn chằm chằm vào ba gã nam nhân cười lạnh nói: "Ba vị thật có nhã hứng ah! Dược mỗ đang rất hứng thú muốn nhìn xem, ba vị là muốn làm cái gì, các vị tiếp tục đi, Dược mỗ phỏng chừng sẽ không quấy rầy đâu!"
 
Cái gì mà phỏng chừng sẽ không quấy rầy chứ! Ba người thần sắc biến đổi, một người ứong đó chặp tay khách khí nói: "Hóa ra là Dược chưởng môn pháp giá thân lâm, chúng ta xin hữu lễ!"
 
Hai người khác cũng chặp tay hành lễ, theo sau người nọ chỉ vào lục y tiểu cô nương, nói: "Chúng ta thấy nàng lén lút, rất đáng hoài nghi, cho nên đang muốn kiểm tra. Nhưng nếu Dược chưởng môn đã tới đây rồi, chúng ta xin đem nàng giao cho Dược chưởng môn xử lý!"
 
Hai tên khác nghe vậy, cũng liên tục gật đầu, có điểm hương vị sẽ nhường tiểu mỹ nhân này cho Dược Thiên Sầu, bọn hắn quả nhiên là thấu hiểu đạo lý làm người.
 
Lúc này Dược Thiên Sầu thần tình hắc ám, trầm giọng nói: "Con mẹ nó, đừng phóng rắm ở đây thêm nữa! Nếu không biến đi, lão tử liền chém rụng cái đầu chó của các ngươi đó."
 
Ba người nghe vậy chẳng những không có tức giận, mà còn cười bồi xám xịt chạy đi. Dược Thiên Sầu nhìn theo phương hướng bóng lưng ba người biến mất, cũng không nổi bão đuổi theo truy sát, bởi lúc này bản thân hắn không có tâm tư nổi bão. Xem chừng vừa quay về Thiên Hạ thương hội, đám người Tuyệt Tình Cung liền sẽ đến hỏi mình Thương Vân TÚI vì sao lại chết, còn sự tình bên phía Tiên Cung cũng phải dốc sức ứng phó, như thế nào còn có tâm tình chơi đùa cùng ba tên lưu manh hỗn đản kia.
 
"Ách..." Nghe thấy động tĩnh truyền đến, Dược Thiên Sầu cành giác quay đầu nhìn lại. Lúc này lục y tiểu cô nương đã muốn phóng vọt lên trên sườn núi, hai bàn tay phấn nộn giữ chặt mép váy, đứng ở địa phương không gần không xa ngắm nhìn chằm chằm
 
Về phía mình, hai mắt trong veo hữu thần, tựa như có chút chờ mong, lại có chút sợ hãi...
 
Nghe mùi hương thơm ngát xông vào trong mũi, thấm nhuần nội tâm, Dược Thiên Sầu hít sâu một hơi, lắc đầu cười nói: "Tiểu cô nương! Mau về nhà đi thôi! Sau này đừng chạy ra ngoài một mình nữa nhé."
 
Nói dứt lời, Dược Thiên Sầu liền xoay người như muốn rời đi, hắn còn chưa đủ phẩm đức tốt đẹp, đưa tiểu cô nương này quay trở về nhà, đụng phải chuyện tinh ra tay giúp đỡ một phen đã là tận lực lắm rồi, dù sao thế đạo bây giờ, người muốn giúp đỡ còn có nhiều lắm, mỗi ngày đều sẽ phát sinh chuyện tình ngang ứái đạo lý, mà ngay cả bản thân minh cũng đang đầy rẫy nguy cơ, làm sao có thể bận tâm quản đến người khác đây.
 
Nhưng mà phía sau lại truyền đến thanh âm của tiểu cô nương, ngữ khí yếu nhược nói: "Ta tên là Lục nhi!"
 
Dược Thiên Sầu thoáng dừng bước, vươn tay lên gãi đầu, xoay người lại, nghi hoặc nhìn nàng, có vẻ như đang muốn hỏi nàng có ý tứ gi?
 
Lúc này lục y tiểu cô nương bao hàm chờ mong giải thích: "Dược Thiên Sầu! Chúng ta đã từng gặp nhau ở Mê Huyễn Tiên Thành, còn có gia gia của ta nữa, ngươi cũng từng cấp cho ta linh thạch nữa nha."
 
Vậy thì sao?
 
Dược Thiên Sầu gãi đầu suy nghĩ, vẫn không hiểu nàng muốn nói đến chuyện gì. Theo sau khẽ giật mình tỉnh ngộ, theo ứong túi trữ vật cầm ra một túi Thần Phâm Linh Thạch, bước tới trước mặt nàng, nâng hai bàn tay giữ mép váy của nàng lên, đem túi Thần Phầm Linh Thạch đặt vào trong lòng hai bàn tay của nàng.
 
Trên dung nhan thanh thuần của lục y tiểu cô nương thoáng hiện lên diễn cảm mờ mịt, ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại cúi đầu xuống nhìn túi linh thạch trong tay mình, đồng dạng cũng không hiểu hắn có ý tứ gi?
 
Dược Thiên Sầu làm xong tất cả chuyện này, thân hình liền hóa thành lưu quang lao vút lên không trung, hướng về phía Mê Huyễn Tiên Thành bay đi. Nhưng rất nhanh hắn đã cảm giác được, đang có người bám theo, quay đầu nhìn lại, hóa ra là lục y tiểu cô nương kia đang phi hành bám theo phía sau lưng minh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
Như thế nào còn bay ở phía sau lưng mình? Chẳng lẽ cùng đường sao? Dược Thiên Sầu nhướng mày, khẽ lắc minh bay sang phương hướng khác, kết quả lục y tiểu cô nương vẫn vô thanh vô tức rẽ sang bám theo. Điều này khiến cho Dược Thiên Sầu không thể mặc kệ, thân hình nhanh chóng dừng lại, xoay người phiêu phù ở giữa không trung, tiểu cô nương nháy mắt cũng dừng ở trước người hắn, trên tay còn cầm theo một đống linh thạch.
 
"Lục nhi cô nương, ngươi đi theo ta làm gi?" Dược Thiên Sầu trầm giọng hỏi.
 
Lục nhi mang theo diễn cảm mờ mịt, giương hai tay đang cầm linh thạch lên, nói: "Thứ này của ngươi vẫn còn đang nằm ở trong tay ta."
 
Lúc này Dược Thiên Sầu mới nhẹ nhàng thở rạ, tựa hồ tiểu nha đầu này bám theo là muốn giao trả linh thạch lại cho mình, quả nhiên là hạng người thanh thuần trong sáng không hiểu thế sự. Dược Thiên Sầu cũng thầm trách minh không nói rõ ràng, lúc này liên tục cười khổ giải thích: "Lục nhi cô nương, số linh thạch này là ta tặng cho ngươi, không cần trả lại cho ta làm gì."
 
Nào ngờ Lục nhi lắc đầu nguây nguẩy nói: "Gia gia ta nói lòng người hiềm ác, không thể tùy tiện nhận đồ vật này nọ của người khác được."
 
"Ách..." Dược Thiên Sầu nghe vậy thì dở khóc dở cười: "Ngươi đã biết lòng người hiềm ác, thế mà còn dám đi theo ta chạy loạn sao? Linh thạch tặng cho ngươi, mau về đi, đừng bám theo ta nữa."
 
"Nhưng ngươi là người tốt ah!" Lục nhi khẳng định nói, bất quá khi nghe thấy đối phương tặng linh thạch cho mình, thì linh thạch trong tay cũng không khách khí thu vào.
 
Nghe vậy, Dược Thiên Sầu ngượng ngùng cao thấp đánh giá tiểu cô nương, phát hiện ra tu vi của nàng cũng xập xỉ mình, không khỏi thở dài cảm thán. Tiểu la lỵ tu vi không cao, nhưng lại đơn thuần chất phác nư thế, đi ra bên ngoài đầy rẫy nguy hiểm,
 
Ithật đúng là khiến cho người ta lo lắng. Nghĩ đến đây, Dược Thiên Sầu liền buồn bực hỏi: "Ta nói này Lục nhi, nhà ngươi ở đâu thế? Gia gia của ngươi làm sao dám yên tâm để cho ngươi chạy ra ngoài một mình đây?"
 
Lục Nhi hơi cúi đầu đáp: "Ta cũng không biết nhà của ta ở đâu, ta nhân cơ hội chạy trốn ra ngoài này, gia gia của ta cũng không biết ta chạy tới đây, nên không đi tìm ta."
 
Nói dứt lời ánh mắt đã tràn ngập mong chờ nhìn nhìn Dược Thiên Sầu, tựa như muốn nói, ngươi thu nhận và giúp đỡ ta đi!
 
Lúc này, trên mặt Dược Thiên Sầu mang theo diễn cảm suy sụp, Thiên Hạ thương hội làm sao có thể tùy tiện chứa chấp ngoại nhân, muốn nhẫn tâm xoay người bỏ chạy, nhưng hắn vẫn không thể nào chống trả nổi ánh mắt ngây thơ trong sáng của đối phương. Sau khi trầm ngâm do dự một hồi, vẫn cam lòng chịu thua hỏi: "Vậy nếu gia gia ngươi muốn tìm ngươi, lại tìm không thấy thì như thế nào đây?"
 
"Không đâu." Lục nhi liên tục lắc đầu, giải thích nói: "Nếu gia gia phát hiện ta mất tích, chỉ cần ta còn ở Tiên giới, thì ngài tùy thời đều có thể tìm được ta. Bởi vì ngài có thể cảm ứng được ta đang ở nơi nào."
 
Còn có bàn lĩnh này sao? Chẳng lẽ cũng giống như kim châu của mình ư? Dược Thiên Sầu hồ nghi nói: "Nếu đúng là như thế, vậy trước hết ngươi rời đi cùng ta! Chờ
 
Igia gia của ngươi đến tìm ngươi, ngươi hãy cùng gia gia của ngươi quay về nhà nhé!"

 
"Ân!" Lục nhi liên tục gật đầu đáp ứng.
 
Dược Thiên Sầu bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nàng, quát: "Mau đi theo ta!"
 
Theo sau, thân hình chợt lóe lên, bay về phương hướng của Mê Huyễn Tiên Thành, Lục nhi diễn cảm hưng phấn, vui sướng đuổi theo. Hai người một trước một sau chui vào bên trong biển mây, Dược Thiên Sầu cố tình giảm chậm tốc độ phi hành, để cho mọi người có cơ hội nhìn thấy chính mình đã trở về. Quả nhiên, hắn vừa trở về liền khiến cho Mê Huyễn Tiên Thành oanh động xôn xao hẳn lên...
 
Trên sân thượng của Thiên Hạ thương hội, Đại Minh Luân và Vi Xuân Thu đang vây quanh nói chuyện cùng Vân Bằng. Sau khi nhìn thấy Dược Thiên Sầu mang theo một tiểu cô nương đáp xuống, biểu tình trên mặt đều ngưng trọng, có chút kinh ngạc cao thấp đánh giá Lục nhi, khiến cho Lục nhi hoảng sợ nép sát, trốn vào sau lưng của Dược Thiên Sầu.
 
Dược Thiên Sầu nghi hoặc liếc mắt nhìn ba người, trước khi đáp xuống đây rõ ràng là chứng kiến thấy biểu tình hưng phấn trên mặt của ba người này, không biết là đang có chuyện tốt gì. Vốn ba người không hỏi hắn chuyện tình trở về, tương phản Vi Xuân Thu lại nhìn Lục nhi, dẫn đầu cau mày nói: "Dược Thiên Sầu! Tiểu cô nương này là ai?"
 
Đại Minh Luân đứng bên cạnh, đôi con ngươi không ngừng lóe lên, mơ hồ cảm thấy tiểu cô nương này, giống như chính minh đã từng gặp qua ở đâu đó rồi.
 
"Nàng tên Lục nhi, ta nhặt được ở trên đường, chờ ta an bài cho nàng trước rồi, chúng ta tán gẫu sau." Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn Lục nhi vẫy tay, nhanh chóng dẫn nàng đi xuống.
 
Bước đi trong hành lang, Dược Thiên Sầu mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm sát phạt mạt chược, Dược Thiên Sầu bước đến trước cửa gian phòng có thanh âm truyền ra, khẽ vươn tay đẩy cửa, liền nhịn không được mà bất đắc dĩ cười khổ! Đám nữ nhân của
 
Ihắn, bốn người đang khổ chiến, còn một người thì đang quan sát trận chiến, thật không hiểu đến bao giờ các nàng mới chán chơi cái trò này.
 
Nghe được thanh âm mở cửa, mấy nữ nhân ngẩng đầu nhìn ra, nhất thời đều giật minh kinh hỉ, tất cả đều đứng bật lên, riêng Tử Y thì đem quân bài mạt chược đẩy ra, hưng phấn kinh hô: "Đại lừa gạt! Ngươi đã quay về rồi!"