Là thanh âm của một lão nhân!
Ngay sau đó từ trong nhà có một lão bà bà thân mặc trường bào màu xám chậm rãi bước ra, mái tóc dài bạc trắng phủ ở sau lưng, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, bất quá thoạt nhìn thần sắc còn rất minh mẫn, sống lưng thẳng tắp đi ra ngoài tiểu viện, ánh mắt hơi có chút tò mò đánh giá Dược Thiên Sầu cùng Thương Vân Tín ở trên không trung.
"Người này tu vi rất cao, ngay cả ta đều nhìn không thấu tu vi của bà ta đâu." Thương Vân Tín thầm hướng Dược Thiên Sầu truyền âm nói, trong ngữ khí có chút khẩn trương.
"Vô nghĩa! Người ta canh giữ mộ cho thần, tu vi há lại có thể thấp kém." Dược Thiên Sầu cũng truyền âm hồi đáp. Hai người đều nhìn ra người này không phải là Minh tu.
Ở dưới sự dẫn đường của Thận Vưu, ba người cùng nhau đáp xuống bên ngoài tiểu viện, không có trực tiếp rơi xuống bên trong mà tôn kính dừng ở trước cửa. Ngay khi ba người tiến vào trong sân, thì Thận Vưu liền bước nhanh lên, khom lưng hành lễ nói: "Tiểu Thận bái kiến Diêm Bà Bà!"
Dược Thiên Sầu tuy không quen biết nhưng cũng theo sát phía sau hành lễ nói: "Dược Thiên Sầu bái kiến Diêm Bà Bà!"
Con người của hắn vẫn là tương đối biết giảng giải lễ phép, trộm đánh giá hoàn cảnh bốn phía xung quanh một vòng, phát hiện ra bên trong quá mức đơn sơ mộc mạc, người có tâm tình sống như thế này, khẳng định là không muốn ganh đua với đời, cho nên Dược Thiên Sầu cũng thả lỏng hơn không ít. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thương Vân Tín khóe miệng nhếch lên, liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu một cái, toàn thân hắn vẫn đứng thẳng như cũ, bất quá vẫn đi theo chắp tay hành lễ nói: "Thương Vân Tín bái kiến Diêm Bà Bà!"
Diêm Bà Bà chỉ thản nhiên quét mắt nhìn hai người một cái, cũng không chú ý quá nhiều. Theo sau mới quẳng ném ánh mắt lên trên người Thận Vưu, cảm thán nói: "Thời gian thấm thoắt trôi qua, Tiểu Thận, chúng ta chí ít cũng phải đến mười vạn năm chưa gặp nhau rồi nhỉ? Như thế nào hôm nay còn dẫn theo hai người này tới đây, tìm ta có chuyện gì? Trước tiên ta phải nhắc nhở, coi như chúng ta là người quen cũ, nhưng ta cũng sẽ không ra tay giúp đỡ bằng hữu của ngươi bất cứ chuyện gì, điểm ấy hẳn là ngươi vẫn nhớ."
Thận Vưu cười khổ nói: "Ta vẫn nhớ lời Bà Bà nói, năm xưa ngài đã từng kể qua, người thủ mộ đời trước từng bói một quẻ cho ngài, nói rằng ngài không được xen vào bất cứ chuyện gì nhân quả, nếu không sẽ mộ hủy người vong."
"Nhớ rõ là tốt rồi." Lúc này trên mặt Diêm Bà Bà mới lộ ra dáng vẻ tươi cười, một lần nữa liếc mắt ngắm nhìn Thận Vưu một cái, mỉm cười nói: "Trải qua nhiều năm như vậy mà tu vi đều chẳng có tiến bộ gì, xem ra ngươi rất nhàn hạ đi. Bất quá như thế cũng tốt, tu vi thấp một chút mới có thể tiêu dao tự tại, sẽ không khiến cho mình dính lấy đại phiền toái gì."
Lúc này Thận Vưu dở khóc dở cười nói: "Cũng không phải nhàn hạ, mà bởi vì những năm qua thật sự không có thời gian thu hành, một mực chạy trối chết khắp đông tây, cho nên tu vi mới không thăng tiến gì."
Dược Thiên Sầu cùng Thương Vân Tín đứng ở phía sau lưng hắn, im lặng không nói câu nào, trên thực tế hai người cũng chẳng biết nói cái gì.
"Chạy trối chết?" Diêm Bà Bà giật mình kinh hãi, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi đã làm gì sao? Những người cam tâm canh giữ thần mộ ở trong này, đa phần đều là những người đã chặt đứt tạp niệm, hiếm khi có người hứng khởi với chuyện tình đánh đánh giết giết...Hay là ngươi đã phạm vào điều tối kỵ trong lăng tẩm của ai đó rồi?"
"Tiểu Thận còn chưa ngu muội đến mức ngay cả chút điểm kiêng kị ấy còn không hiểu, nhưng chuyện dài dòng một lời khó kể hết ra được!" Thận Vưu lắc đầu cười khổ nói: "Ta bởi vì nhất thời xúc động, nhịn không được nên đã theo nhánh sông trên núi chạy ra thế giới bên ngoài, kết quả là không ngừng gặp phải tai ương, luôn luôn không có cơ hội tìm đường quay về. Kỳ thật là ta vừa mới từ bên ngoài quay về nơi đây ah!"
"Ngươi cư nhiên có thể thông qua Chư Thiên Kết Giới sao? Điều này làm sao có khả năng chứ!" Diêm Bà Bà thầm hít một ngụm lãnh khí, theo sau lại giống như chuyện này không hề liên quan tới mình, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, bất quá tựa hồ như vừa mới nhớ ra chuyện tình gì đó, thử thăm dò hỏi: "Tiểu Thận, nếu ngươi đã ra bên ngoài, vậy ngươi có từng nghe qua một nha đầu có tên là Thái Thúc Tuyên hay không?"
"Nha đầu tên gọi là Thái Thúc Tuyên ư?" Thận Vưu ngẩn người ra, trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, theo sau mới lắc đầu nói: "Chưa từng nghe qua, nàng là ai?"
Lúc này trong đầu của Dược Thiên Sầu đang không ngừng xoay chuyển, Vạn Yêu Chi Tổ Thái Thúc Chính thì bản thân hắn đã từng nghe qua, bất quá là nam nhân, về phần nữ nhân tên Thái Thúc Tuyên kia thì chưa từng nghe qua. Thoáng nghiêng đầu nhìn sang Thương Vân Tín, vừa vặn cũng nhìn thấy ánh mắt hồ nghi của hắn, cho nên hai người đều hiểu được, tất cả mọi người đều chưa từng nghe qua cái tên này.
"Nha đầu năm xưa cùng ta kết bạn, canh giữ thần mộ trong này....Quên đi! Ngươi không biết thì coi như xong vậy." Diêm Bà Bà khoát tay áo, liếc mắt nhìn hai người Dược Thiên Sầu cùng Thương Vân Tín, nói: "Tiểu Thận, vì sao ngươi dẫn hai người này tìm đến đây?"
Thận Vưu sợ xảy ra chuyện tình hiểu lầm, cho nên vội vàng chắp tay nói: "Hai người bọn hắn là bằng hữu của ta, chúng ta đang tìm một người. Hôm nay vừa quay về liền chạy tới, chính là muốn hỏi thăm Bà Bà xem có biết chút tin tức gì hay không?"
"Vậy ngươi tìm nhầm người rồi." Diêm Bà Bà lắc đầu nói: "Ta rất ít khi rời khỏi núi này, cơ hồ chân không bước ra khỏi nhà bao giờ, đoạn tuyệt liên hệ cùng với thế giới bên ngoài, làm sao có khả năng quen biết người mà các ngươi muốn tìm đây?"
Lời này vừa nói ra, Dược Thiên Sầu không khỏi ảm đạm cười. Thận Vưu thoáng liếc mắt nhìn hắn, ôm theo một tia hy vọng cuối cùng dò hỏi: "Người chúng ta đang muốn tìm là người từ bên ngoài xông vào trong này. Thời gian xông vào trong này cách đây chưa lâu lắm, bằng vào tu vi của Bà Bà, nếu người đó đã từng đi qua nơi này, thì Bà Bà..."
"Nếu biết thì ta tự nhiên sẽ nói." Diêm Bà Bà khoát tay ngắt lời: "Đã lâu rồi không có nói chuyện nhiều như hôm nay, đều có chút không quen...."
Đột nhiên Diêm Bà Bà dường như mới nhớ ra chuyện gì đó, khẽ cau mày nói: "Người từ bên ngoài xông vào trong này cách đây không lâu?"
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì khẽ rung động, đang muốn lên tiếng giải thích, thì lại bị Thương Vân Tín thầm truyền âm quát: "Dược Thiên Sầu, ngươi đừng vội nói ra, Diêm Bà Bà này tu vi thâm sâu khó lường, đối với chúng ta dường như không quá ưa thích, đừng chọc giận tới người ta, để cho Thận Vưu chậm rãi hỏi, không cần nóng vội nhất thời!"
Dược Thiên Sầu ngẫm lại cũng đúng, cho nên đành phải nuốt nghi vấn xuống dưới bụng.
"Không sai!" Thận Vưu hưng phấn nói: "Bà Bà nghĩ ra rồi chăng?"
"Nhiều năm qua không suy nghĩ vấn đề gì, đầu óc có điểm chậm chạp, bất quá nghe Tiểu Thận ngươi nói, bản thân ta cũng vừa nhớ tới một chuyện tình." Diêm Bà Bà trầm ngâm suy tư, chậm rãi nói: "Trước đây không lâu, Mạnh Lão Nhi người thủ mộ phía Nam, đột nhiên nổi giận đùng đùng chạy tới chỗ của ta, hỏi ta có trông thấy một người mặc thanh bào hay không. Ta hỏi hắn là đã xảy ra chuyện gì, thì hắn nói trước đó không lâu, có một lão nhân thân mặc thanh bào, chạy tới chỗ của hắn hỏi đây là cái địa phương gì. Sau khi hắn giải thích xong, nào ngờ người kia lấy oán trả ơn, đánh chủ ý lên khu lăng tẩm thần mộ mà hắn canh giữ, nói muốn nhìn xem xương cốt thần cùng người bình thường có cái gì bất đồng hay không. Kết quả khiến cho Mạnh Lão Nhi giận tím mặt, hai người vung tay đánh nhau, người nọ bất quá mới chỉ có tu vi Tiên Đế trung kỳ, còn Mạnh Lão Nhi thì đã là Tiểu Thần sơ kỳ. Người nọ tự nhiên sẽ không phải là đối thủ của Mạnh Lão Nhi, nhưng bản lãnh chạy trốn lại tương đối khá, ở dưới một đường truy sát của Mạnh Lão Nhi, thế nhưng lại kịp chạy trốn vào bên trong Chư Thiên Kết giới."
Dược Thiên Sầu dỏng tai lên nghe, mà tâm can nhảy lên bình bịch, thầm nghĩ nhất định đúng là lão gia nhà mình rồi! Trừ bỏ người điên như Tất lão đầu ra, còn ai dám đào phần mộ của Thần lên xem xương cốt bên trong như thế nào đâu, hơn nữa một thân thanh bào, còn có bản lĩnh chạy trốn, đích thị chính là Tất lão đầu không thể nghi ngờ nữa rồi.
Hắn cư nhiên còn sống! Ta đã nói hắn không thể chết dễ dàng như vậy rồi mà....Dược Thiên Sầu trong lòng rung động không thôi.
Thương Vân Tín ở Tiên giới cũng đã từng nghe danh cái người tìm đến Minh Hoàng khiêu chiến kia, chính là hình tượng một lão nhân thân mặc thanh bào. Lúc này vừa nghe Diêm Bà Bà nói xong, đại khái cũng đoán ra, người nọ chính là Tất Trường Xuân mà Dược Thiên Sầu đang muốn tìm. Trong lòng cảm thấy khiếp sợ vạn phần, không nghĩ tới cái thứ cuồng vọng kia, sau khi bị Minh Hoàng đánh trọng thương mà vẫn còn sống, hơn nữa trước sau vẫn cuồng vọng như cũ. Ở dưới tình huống biết rõ người canh giữ thần mộ, có tu vi cao thâm hơn mình, mà vẫn còn muốn đào mộ của thần lên xem xương cốt bên trong. Đây không phải là muốn ăn đòn hay sao? Kẻ điên! Tên kia tuyệt đối mười phần chính là kẻ điên.
Thận Vưu hiển nhiên cũng đã nghe nói tới nhân vật Tất Trường Xuân oanh oanh liệt liệt đánh nhau náo nhiệt cùng Minh Hoàng, biết rằng đây chính là người Dược Thiên Sầu muốn tìm. Lúc này liền vội vàng truy vấn: "Bà Bà! Ý của ngài là nói, người nọ sau khi vào Chư Thiên Kết Giới thì đã quay trở ra thế giới bên ngoài?"
Diêm Bà Bà khẽ lắc đầu nói: "Mạnh Lão Nhi vốn tưởng rằng tên kia biết không phải là đối thủ của mình sẽ chạy trốn, nào ngờ khoảng một thời gian sau, trong một lần Mạnh Lão Nhi đi ra ngoài quay về, đột nhiên phát hiện người mặc thanh bào kia còn dám ngang nhiên quay trở lại đứng bên cạnh thần mộ, nhìn hình dáng thì đúng là đang muốn ra tay đào xới thần mộ lên quan sát. Hành động này thiếu chút nữa đã làm Mạnh Lão Nhi tức chết, vì thế ngay tức thì xông lên, hai người lại đánh nhau thêm một trận nữa, kết quả vẫn không thể nào chế trụ được người mặc thanh bào kia, để cho hắn tiếp tục trốn vào bên trong Chư Thiên Kết Giới. Mạnh Lão Nhi xưa nay vẫn luôn ôn hòa, thế nhưng đã phải đứng ở bên ngoài Chư Thiên Kết Giới mà chửi ầm lên ah!"
"Người mặc thanh bào kia, dường như đã hạ quyết tâm nhất định phải đào xới phần mộ lên nhìn xem xương cốt của thần bên trong là cái dạng gì. Cho nên một lần không thành công, lại tiếp tục đến lần thứ hai, lần thứ ba...Ngay cả bản thân Mạnh Lão Nhi cũng không nhớ rõ, rốt cuộc đã phải đánh nhau bao nhiêu lần, kết quả Mạnh Lão Nhi đột nhiên phát hiện ra, người mặc thanh bào kia cùng hắn so đấu, càng ngày càng lên tay, có điểm đem hắn ra để luyện tập. Theo sau Mạnh Lão Nhi mới nắm bắt được quy luật của người kia, liền dùng kế mai phục đánh lén người đó, lần này không thể cho hắn có cơ hội tiếp tục chạy trốn vào bên trong Chư Thiên Kết Giới."
"Mạnh Lão Nhi thật vất vả mới khiến cho người nọ không thể nào chạy vào được bên trong Chư Thiên Kết Giới, hiển nhiên là sẽ không dễ dàng dừng tay, nếu không sau này cũng phiền chết hắn, vì thế liền đuổi theo phương hướng người nọ chạy trốn, mãi cho đến chỗ này gặp ta xong, phỏng chừng không còn hy vọng bắt được người kia, nên mới quay về. Nhắc đến người nọ tuy rằng rất đáng giận, nhưng hắn có kĩ năng tùy ý ra vào bên trong Chư Thiên Kết Giới, quả nhiên là cũng có bổn sự...Người các ngươi đang tìm, có phải là hắn hay không?"
Ba người đưa mắt nhìn nhau không biết phải nói như thế nào. Tất Trường Xuân kia một mình dám xông vào Minh Hoàng Cung khiêu chiến Minh Hoàng, nói như thế nào cũng là nhân vật uy chấn tam giới đi! Thực không nghĩ ra, hắn cư nhiên còn thích làm những loại chuyện tình nhàm chán như thế này, không có việc gì muốn đào xới phần mộ của người ta lên xem làm gì? Chẳng lẽ bên trong phần mộ đó có bảo bối hay sao?
Lúc này người không muốn nói nhất cũng chính là Dược Thiên Sầu, hắn đều có chút ngượng ngùng thừa nhận, đây chính là sư phụ mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo.
Diêm Bà Bà nhìn thần sắc của ba người, lạnh nhạt nói: "Xem ra, người nọ hẳn chính là kẻ mà các ngươi đang tìm kiếm. Ta chẳng quản các ngươi tìm hắn làm gì, nếu quả thật đang muốn tìm hắn, thì có thể chạy đến chỗ của Mạnh Lão Nhi thử thăm dò vận khí, ta phỏng chừng người nọ sẽ không dễ dàng buông tha ý tưởng. Được rồi! Những gì ta biết, ta đều kể cho các ngươi nghe rồi, đã lâu chưa từng nói chuyện nhiều như ngày hôm nay, đều có chút không quen, Tiểu Thận, ta sẽ không lưu ngươi lại, sau này đừng mang người khác đến làm phiền ta nhé!"
Đây chính là muốn hạ lệnh trục khách, xem ra bản thân Diêm Bà Bà đối với ngoại nhân cũng không có bao nhiêu thiện cảm...