Tinh Thần Châu

Chương 1057: Ánh trăng khổng lồ




"Thần Mộ..." Dược Thiên Sầu cùng Thương Vân Tín nhất thời đồng thanh kinh hô, cả hai trợn trừng mắt lên, thiếu chút nữa đã lòi con ngươi ra ngoài tròng mắt. Bọn hắn cũng từng phỏng đoán đủ loại về cái địa phương mọi người kêu là Minh Giới Cấm Địa, nhưng nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ ra, Minh Giới Cấm Địa lại chính là nghĩa trang thần mộ, những vị thần cổ đại chết đi sẽ an nghỉ ở trong địa phương này.
 
"Đừng kinh ngạc! Trong đó xác thực đúng là thần mộ, ta không hề lừa gạt các ngươi." Thận Vưu cam đoan nói.
 
Hai người biết Thận Vưu sẽ không lừa gạt bọn hắn, chính là cảm thấy sự tình quá chút không thể tưởng tượng nổi. Đối với tin tức kinh thiên này tiêu hóa một trận xong, Dược Thiên Sầu hai mắt lóe lên tinh quang, nhìn chằm chằm vào Thận Vưu trầm giọng nói: "Nghe ý tứ trong lời nói của ngươi, thì ngươi tựa hồ là có biện pháp thông qua địa phương cách ly nguy hiểm này, để chạy vào trong cấm địa?"
 
"Phải!" Thận Vưu gật đầu thừa nhận.
 
"Thận Vưu! Ta hiểu được ý tứ của ngươi, ngươi là muốn ta giải trừ cấm chế trong cơ thể ngươi, thả ngươi về nhà." Dược Thiên Sầu nhãn tình kiên định nói: "Ta có thể giải trừ cấm chế trong cơ thể ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết chính là ngươi phải dẫn hai người chúng ta tiến vào trong đó."
 
"Cái gì?" Thận Vưu còn chưa kịp trả lời, Thương Vân Tín đã nhanh chóng hét lên một tiếng kinh hãi, lạnh lùng nói: "Dược Thiên Sầu! Ngươi chán sống rồi, nếu ở trong đó xác thực đúng là nghĩa trang thần mộ, thì dựa vào tu vi của chúng ta, há lại có thể tùy tiện xông vào?"
 
Dược Thiên Sầu nhíu mày nói: "Ngươi có thể ở chỗ này chờ ta, không cần đi vào. Bất quá nếu ta đã tới đâu, một cơ hội tốt ở ngay trước mắt, ta há lại có thể buông tha phần mở mang kiến thức."
 
"Điên rồi, ngươi đúng là điên mất rồi!" Thương Vân Tín diễn cảm sung túc cau có không thôi.
 
Dược Thiên Sầu tuy có mục đích của riêng mình, nhưng cũng lười hướng hắn giải thích. Ngược lại quay sang nhìn Thận Vưu dò hỏi: "Thận Vưu! Như thế nào đây?"
 
"Chuyện này..." Thận Vưu có chút do dự, không biết là có nên đưa ngoại nhân tiến vào trong đó hay không? Sau khi đắn đo một phen, mới cắn răng nói: "Hảo! Chỉ cần ngươi giải trừ cấm chế ở trên người ta, ta sẽ dẫn ngươi tiến vào trong đó."
 
"Quyết định như thế đi, bất quá vì phòng ngừa vạn nhất, nên hiện giờ ta sẽ không giải trừ cấm chế ở trên người của ngươi. Phải chờ sau khi ta an toàn tiến vào bên trong rồi hãy nói tiếp." Dược Thiên Sầu thẳng thắn giải thích.
 
Thương Vân Tín đứng một bên nghe vậy, liền cắn răng nói: "Dược Thiên Sầu, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, tình huống ở bên trong đó sẽ như thế nào, ta và ngươi một chút đều không tỏ tường. Ngươi cần phải suy nghĩ thật kĩ, xem chuyện này có đáng giá mạo hiểm như thế hay không ah!"
 
Dược Thiên Sầu cau mày, Thương Vân Tín nói cũng không sai, chính mình tuy rằng lo lắng đến chuyện tình sống chết của Tất Trường Xuân, nhưng mù quáng mạo hiểm tiến vào trong đó là một hành vi không hề sáng suốt. Trầm ngâm suy nghĩ thêm một hồi, lúc này Dược Thiên Sầu mới lên tiếng: "Thận Vưu! Ngươi nói thật cho ta biết, bên trong cấm địa có cái gì nguy hiểm hay không? Nếu dám gạt ta, tự gánh lấy hậu quả, ta không phải người nhân từ nương tay cho địch nhân đâu. Ngươi nghĩ thông suốt rồi hãy nói ra."
 
Thận Vưu khẽ thở dài: "Nếu nói không có nguy hiểm là không thể nào. Bởi những vị thần đã chết kia, khi còn sống phần lớn đều có thuộc hạ trung tâm, hoặc sẽ có người canh giữ phần mộ cho riêng mình. Những người này sẽ canh giữ ở bên trong nghĩa trang thần mộ, bình thường cũng không giao tiếp với người bên ngoài. Chỉ cần chúng ta an phận thủ thường, không tùy tiện xông vào trong phạm vi canh gác của bọn họ, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện tình gì bất trắc."
 
"Hóa ra là như vậy!" Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh hỏi: "Ngươi nói bằng vào tu vi của Kim Thái và Bạch Khải đều không dám tùy tiện xông vào trong khu vực cách ly phía trước. Mà ngươi chỉ có tu vi Minh Tôn, lại tùy ý ra vào nơi này, phải chăng là ngươi đang nắm giữ một bí mật nào đó?"
 
"Cũng chẳng có bí mật gì." Thận Vưu trầm ngâm lắc đầu nói: "Kỳ thật ta cũng không hiểu nguyên nhân vì sao, những người khác tiến vào đây đều bị cỗ lực lượng thần bí kia nghiền nát thành cám vụn. Nhưng sau khi ta ngộ ra cỗ lực lượng thần bí kia, thì nó luôn luôn nhẹ nhàng như gió thổi qua người ta, đến nay ta vẫn chưa rõ ràng nguyên nhân vì sao, có thể là do ta sinh ra ở bên trong cấm địa đi!"
 
Còn có chuyện lạ như vậy sao? Hai người Dược Thiên Sầu đứng bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ, cẩn thận cao thấp đánh giá Thận Vưu, dường như muốn nhìn ra điểm khác biệt ở trên người hắn so với thường nhân, nhưng pháp nhãn của hai người còn chưa siêu việt tới trình độ ấy. Sau khi trầm ngâm một hồi, Dược Thiên Sầu liền hướng Thận Vưu khoát tay nói: "Mau dẫn ta đi vào!"
 
"Chậm đã!" Lúc này Thương Vân Tín vội vàng quát một tiếng chói tai, nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu hừ lạnh: "Nếu ngươi giải khai cấm chế cho hắn ở bên trong, thì sẽ không thể nào ước thúc hắn được nữa. Coi như bên trong không có gặp nguy hiểm, nhưng lúc quay về thì phải làm sao đây? Không phải người bình thường sẽ không thể đi qua khu vực cách ly này sao? Chỉ sợ tới lúc đó, đừng nghĩ là muốn quay trở về ah!"
 
Dược Thiên Sầu sửng sốt, ngay từ đầu bản thân hắn hoàn toàn không có suy nghĩ này. Vì chuyện quay ra đối với hắn đều không thành vấn đề, muốn đi lúc nào thì đi, không ai giữ nổi! Lúc này Thận Vưu đành phải cười khổ nói: "Vậy Thương Cung Phụng muốn làm như thế nào?"
 
"Sau khi ngươi đưa chúng ta vào trong bình yên, chờ tới lúc đưa chúng ta ra xong, thì hắn sẽ giải trừ cấm chế cho ngươi." Thương Vân Tín híp mắt nói.
 
"Chúng ta?" Dược Thiên Sầu không khỏi sửng sốt nói: "Chẳng phải ngươi không muốn tiến vào trong đó hay sao?"
 
Thương Vân Tín liếc mắt ngắm nhìn bốn phía xung quanh, theo sau mới quẳng ném ánh mắt vào Dược Thiên Sầu: "Nếu bên trong không có gì nguy hiểm, một cơ hội kiến thức nghĩa trang thần mộ hiếm có như thế này, vì sao ta không thể vào bên trong xem đây?"
 
Thương Vân Tín nói lời này kì thực có điểm trái với lương tâm, bởi vì ngay từ ban đầu hắn hoàn toàn không muốn đi vào trong kia. Nhưng hắn lại không muốn phải chờ ở bên ngoài một mình, hơn nữa cũng không biết Dược Thiên Sầu khi nào thì quay lại, cần phải biết rằng cái tên hỗn đản này là người không có mục tiêu phấn đấu, thường thường rất hay là cà khắp nơi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Nếu chờ đợi mà Dược Thiên Sầu chưa đi ra, thì hắn cũng không dám quay về một mình, ba người một đường tới đây, hắn đều có chút không dám tin tưởng, ít nhất một mình bản thân hắn không hề nắm chắc, có thể bình yên quay về bằng con đường cũ. Cùng nhau tiến tới, Dược Thiên Sầu nhiều lần hóa nguy thành an, để cho hắn cảm giác rằng, vẫn là đi theo Dược Thiên Sầu thì mới an toàn. Tóm lại, có một điều chính bản thân hắn cũng không dám thừa nhận.., đó là hắn đang sợ hãi!
 
"Nhưng nếu vạn nhất, sau khi ta đưa các ngươi quay trở ra, các ngươi không có giúp ta giải trừ cấm chế thì phải làm sao bây giờ?" Thận Vưu diễn cảm lo lắng nói.
 
Lúc này Thương Vân Tín hắc hắc cười lạnh giải thích: "Ngươi không còn lựa chọn nào khác, đáp ứng thì tốt, mà không đáp ứng cũng sẽ phải đáp ứng. Nếu không hiện giờ ta sẽ khiến cho ngươi vĩnh viễn không còn đường quay về."
 
Dược Thiên Sầu đau răng nhìn sang Thương Vân Tín, đây chẳng phải là đang uy hiếp Thận Vưu, nếu ngươi không đáp ứng thì ta sẽ làm thịt ngươi hay sao? Trên mặt Thận Vưu bày ra diễn cảm bất đắc dĩ, quả thật hắn đã không còn lựa chọn nào khác, đành phải nghe theo mệnh trời, ảm đạm nói: "Ta đáp ứng!"
 
Đạt được mục đích xong, Thương Vân Tín chỉ hừ lạnh một tiếng, mà cũng không thèm nói gì thêm nữa. Còn Dược Thiên Sầu thì vỗ vai Thận Vưu, an ủi nói: "Yên tâm! Dược Thiên Sầu ta là người giữ chữ tín, trước khi ta rời khỏi nơi này, nhất định sẽ giúp ngươi giải trừ cấm chế, để ngươi bình an quay trở về nhà. Hiện giờ phải đi như thế nào đây?"
 
Kỳ thật chuyện này đối với người khác mà nói, quả là so với tìm đường lên trời còn muốn khó khăn hơn. Nhưng riêng chuyện này đối với Thận Vưu lại hoàn toàn không thành vấn đề, hắn kêu Dược Thiên Sầu thu hồi phi hành thoi, ngay lập tức hiện nguyên hình mở hai miếng vỏ trai ra, đem hai người bao bọc ở bên trong, trực tiếp lao xuống dòng Minh Hà, theo lưu vực Minh Hà tiến thẳng về phía trước.
 
Chưa tới nửa canh giờ, Thận Vưu đang lặn trong nước liền không ngừng cảm nhận được, một cỗ lực lượng thần bí đáng sợ ép tới thân mình của hắn. Chỉ thấy thể xác hình con trai khổng lồ của hắn, thi thoảng nhấp nháy ra ánh sáng thản nhiên mờ ảo. Cỗ lực lượng thần bí kia, vừa chạm vào tầng quang mang này liền hóa thành nhu mì, nhẹ nhàng lướt qua bên người hắn.
 
Càng đi về phía trước, lực lượng thần bí càng dày đặc hơn, thể xác của Thận Vưu cũng không ngừng toát ra những ánh hào quang mờ ảo. Đến phút cuối cùng, thì cả người hắn liền trông giống như một ngọn đuốc khổng lồ, và cỗ lực lượng thần bí kia cũng hoàn toàn tràn ngập ở bốn phía xung quanh. Nếu là người bình thường, muốn tranh thủ chui qua cũng là chuyện tình vô pháp khả thi.
 
Thận Vưu lặn dưới nước ước chừng khoảng ba ngày thời gian, thì chợt thấy phía trước xuất hiện một ngọn núi khổng lồ, nó bành trướng sang hai bên tựa như kéo dài vô tận, giống một bức trường thành chắn ngang đường đi bình thường.
 
Trên núi có một con thác rất lớn, theo trên đỉnh núi chảy thẳng xuống dưới, từ xa đã nghe thấy tiếng vang ầm ầm truyền đến, nước trong dòng Minh Hà nguyên lai là đến từ nơi này.
 
Sau khi Thận Vưu tiến gần đến dưới chân thác nước, liền ngược theo dòng phi hành thẳng lên trên đỉnh mà qua. Chẳng mất bao nhiêu lâu thời gian thì đã đứng ở trên đỉnh thác nước...
 
"Tới rồi! Các ngươi có thể bước ra rồi." Thanh âm của Thận Vưu có vẻ phi thường kích động, hắn theo con sông trên đỉnh thác nước, chậm rãi trồi lên, mở vỏ trai ra. Hai đạo thân ảnh từ bên trong phóng vọt lên bờ, theo sau hắn cũng hóa thành hình người mà nhảy lên bờ.
 
"Ầm ầm" Tiếng nước chảy vang lên ở ngay dưới chân ba người. Lúc này, chẳng biết từ khi nào Thận Vưu đã quỳ ở dưới mặt đất, hai tay che mặt nghẹn ngào nói: "Ta thật sự đã quay về nhà rồi..."
 
Dược Thiên Sầu cùng Thương Vân Tín đang nghẹn họng trân trối ngắm nhìn bốn phía xung quanh. Trên đỉnh núi cùng dưới chân núi tuy rằng thoạt nhìn đều giống như đang là ban đêm, nhưng lại là hai cái thế giới bình thường hoàn toàn khác nhau, dưới chân núi sẽ vĩnh viễn chìm vào trong màn đêm tăm tối, còn ở trên đỉnh núi thì bầu trời tràn đầy ánh sao lung linh tỏa sáng, hơn nữa còn có ánh tăng tỏ tường, để cho người ta có thể nhìn thấy rõ hết thảy giống như ban ngày.
 
Dược Thiên Sầu cùng Thương Vân Tín trợn mắt há mồm nhìn ánh trăng đang treo ở trên thiên không, vầng trăng này so với vầng trăng ở Tiên giới hay nhân gian, ước chừng còn lớn hơn gấp mấy trăm lần, lớn tới mức dọa người....