Tinh Thần Châu

Chương 1039: Bức cung




Thương Vân Tín sắc mặt khẽ biến, bằng vào nhãn lực của hắn, thì có thể nhìn ra đây chính là bút tích của một cao thủ, tu vi ít nhất cũng phải đến cảnh giới Tiên Đế sơ kỳ. Người có tu vi cấp bậc tương đương như thế này, bên trong Thành Vệ Phủ ngoại trừ cái gẫ tướng quân họ Lộc kia, thì cũng chỉ còn một mình Đông Thuận mà thôi.
 
Bên trong chính sảnh Thành Vệ Phủ, đang ngồi trước bàn án chờ đợi tin báo, Lộc Tính tướng quân vừa cảm nhận được dư chấn rung chuyển kịch liệt, cùng thanh âm bạo nổ dữ dội, thì diễn cảm trên khuôn mặt dồng dạng cũng biến đổi, hung hăng nhảy dựng lên, một chưởng đánh nát bàn án, nhìn đám thủ hạ canh gác phía dưới, trầm giọng nói: "Đây là đã xảy ra chuyện gì? Đối phó với một tên Tiểu Tiên sơ kỳ mà phải gây ra động tĩnh lớn như thế sao? Bọn hắn không sợ Thương Vân Tín phát giác ra ư?"
 
Phía bên dưới, một gã quân sĩ liền lắc mình biến mất ở trong chính sảng, vừa xuất hiện trên không trung bên ngoài quảng trường, thì đã nhìn thấy Thương Vân Tín thần sắc hung dữ, lúc này không khỏi giật mình cả kinh. May mắn, hiện giờ Thương Vân Tín căn bản không có tâm tư để ỷ tới hắn, mau chóng cứu giúp Dược Thiên Sầu mới là chuyện tình cần thiết, cho nên không nói hai lời, liền lắc mình lao xuống...
 
"Kim Quang Tán!" Đang truy sát dưới thông đạo, Đông Thuận bỗng dưng thất thanh kinh hô lên một tiếng.
 
Chỉ thấy kim sắc quang mang bao trùm khắp nơi, Dược Thiên Sầu ôm một chiếc dù nằm trên mặt đất liên tục ho khan, trong miệng khạc nhổ ra từng ngụm máu tươi kèm theo đất cát, cả người bao phủ bên trong màn kim sắc quang mang. Thoạt nhìn dường như là bị thương không nhẹ, bất quá trên người lại không hề trông thấy chút xứt mẻ gì.
 
"Kim Quang Tán!" Mấy người ở phía sau đuổi tới cũng thất thanh kinh hô, bọn hắn mặc dù chưa từng nhìn thấy qua Kim Quang Tán, nhưng đã nghe nói qua, đây chính là pháp bảo phòng ngự thượng phẩm của Tiên Cung. Cái chuôi pháp bảo ngoại hình giống như cây dù này.., đã quá rõ ràng, chỉ cần là người hơi có lịch duyệt, đều sẽ nhìn ra.
 
"Không còn kịp nữa rồi! Coi như hắn mạng lớn, đi thôi!" Đông Thuận khoát tay ra lệnh, đám người liền vội vàng theo thông đạo dài mấy chục thước, thoát ra ngoài. Bọn chúng hiểu rõ, sẽ không thể nào công phá được Kim Quang Tán trong khoảng thời gian chốc lát, nếu kéo dài xuống, thì bất luận là ai cũng đừng mong thoát khỏi sự truy kích của Thương Vân Tín.
 
Nhưng trước khi đi, Đông Thuận còn chưa buông tha ý niệm trong đầu, thân hình bành trướng lên, nhắm vào Kim Quang Tán mà oanh ra nhất quyền.
 
"Ta kháo!" Dược Thiên Sầu nằm bên trong tầng phòng ngự của Kim Quang Tán thầm mắng một tiếng. Lúc trước đánh giá cao uy lực hộ tráo của Kim Quang Tán, nghĩ rằng trốn ở bên trong sẽ bình an vô sự, nào ngờ tu vi Minh Hoàng sơ kỳ quá mức khủng bố, mặc dù không công phá nổi tầng phòng ngự của Kim Quang Tán ngay, nhưng cũng chấn cho hắn thừa sống thiếu chút.
 
Nếu như trúng phải một quyền này, Dược Thiên Sầu thực hoài nghi, liệU Minh có bị chấn chết hay không? Cho nên nào dám ngạnh kháng, cơ hồ ngay khi trọng quyền oanh xuống, đồng thời hắn mang theo Kim Quang Tán biến vào trong ô Thác Châu.
 
"Oanh!" Cả Mộ Quang Chi Thành liền rung chấn dữ dội, Đông Thuận vừa xuất thủ xong, liền xoay người chạy đi, căn bản là chẳng thèm quan tâm một quyền kia có đánh trúng Dược Thiên Sầu hay không.
 
Ngay khi hắn muốn lao vút lên trên không, thì bên trong miệng hố bên dưới mặt đất, bỗng nhiên truyền ra một thanh âm thê lương: "Thương Vân Tín, ta nguyền rủa tổ tông mười tám đòi nhà ngươi. Bọn chúng muốn đào tẩu, ngươi mau ngăn lại cho lão tử, một tên cũng đừng để chạy thoát."
 
Thanh âm tuy truyền ra từ bên dưới lòng đất, nhưng chúng nhân bên ngoài đều nghe thấy rõ ràng. Ai cũng có thể nghe ra, đây là tiếng rống mười phần công lực!
 
Còn chưa chết sao? Đông Thuận nhăn mày thầm nghĩ, chỉ hận không thể quay ngược trở xuống bồi thêm mấy quyền nữa. Nhưng lúc này đã hết thời gian, không bỏ chạy thì khẳng định là sẽ phải chết!
 
Thương Vân Tứi đang lao tới phía bên này, vừa nghe thấy tiếng gầm rống phẫn nộ của Dược Thiên Sầu, hắn một chút tức giận cũng đều không có, tưởng phản tinh thần còn vui sướng run lên, tên hỗn đản kia vẫn còn sống ah!
 
Trong hai mắt chợt lóe ra tinh quang, đồng thời phát hiện ra phía trước một trăm thước, bên dưới mặt đất có bảy đạo lưu quang phóng lên khỏi mặt đất, đồng thời phân tán ra bốn phương tám hướng mà chạy trốn...
 
"Hống!" Thương Vân Tín gầm lên một tiếng vang vọng khắp đất trời, muốn hắn bắt sống bảy người đang phân tán ra chạy trốn, hắn không dám nắm chắc. Nhưng hắn lại nắm chắc rằng mình có thể giết chết được bảy người này.
 
"Sưu!" Một luồng bạch quang chói mắt, ngang nhiên theo trong ống tay áo của Thương Vân Tín mà phóng xuất ra, trong khoảnh khắc chiếu sáng bừng cả Mộ Quang Chi Thành. Chúng nhân đã quen thuộc với hắc ám, nhất thời rất khó thích nghi với quang mang chói mắt như thế, theo bản năng sôi nổi vươn tay lên che mặt, hoặc nhắm tịt mắt vào, chỉ có bên tai là nghe thấy tiếng cuồng phong gào thét không ngừng...
 
Đám người Đông Thuận tản ra bốn phương tám hướng mà đào tẩu, lúc này chỉ thấy trong thiên địa trắng xóa thành một mảnh. Theo sau rất nhanh đã cảm nhận được khí thế cường đại, phô thiên cái địa từ phía sau lưng ập đến, bọn chúng run như cầy sấy quay đầu nhìn lại, liền thấy một luồng bạch quang dùng tốc độ nhanh không tưởng tượng nổi bức tới.
 
Đám người Đông Thuận sợ đến mức hồn phi phách tán, cơ hồ theo bản năng đều ngưng tụ tu vi trong nội thể, phóng xuất ra cương khí hộ thân. Nhưng khi luồng bạch quang kia lướt qua, màn cương khí hộ thân của bảy người đều bị phá hủy dễ dàng giống như vỏ trứng gà bình thường, bảy người đồng loạt ngửa đầu lên trời mà phun ra một ngụm tiên huyết. Không chỉ như thế, lúc này có không ít người xem náo nhiệt chưa kịp chạy ứốn đều bị cắn nuốt, nhất thời xung quanh không ngừng vang lên những tiếng kêu rên thảm thống...
 
"Ầm.., ầm...!"
 
Mặt đất đang không ngừng run rẩy, phảng phất như là trời long đất nở bình thường, đợi sau khi luồng cường quang biến mất, thì đất trời mới dần dần bình ổn trở lại như cũ. Những người ở phía sau kịp tránh né mới chậm rãi mở mắt ra, nhất thời cả đám nghẹn họng nhìn trân trối...
 
Chiếm khoảng diện tích hơn mười dặm trong Mộ Quang Chi Thành, bắt đầu từ giữa quảng trường lan ra đến những vùng xung quanh, một nửa Mộ Quang Chi tHành đều sụp đổ xuống. Nhất là phương hướng đối diện cùng Thương Vân Tín, tất cả thành quách nháy mắt đều tan nát thành bột phấn, sương khói tràn ngập bốn phía thật lâu mà không tiêu tán... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Thương Vân Tín đứng im trên không trung, âm thầm điều chỉnh khí tức, một kiếm này xuất sử ra, đã tiêu hao khá nhiều chân nguyên. Hắn giương mắt hổ nhìn quang cảnh bốn phía, thanh kiếm trong tay chậm rãi hạ xuống. Thanh kiếm này không phải phi kiếm bình thường, thân kiếm dày và sáng trắng như tuyết, quanh thân kiếm có một tầng khí trắng lượn lờ bao phủ, vừa nhìn đã biết đây không phải một thanh kiếm bình thường. Nếu không khó lòng mà thừa nhận nổi uy lực cường hãn như thế...
 
"Đây chẳng lẽ chính là Tuyệt Tinh Cung Tam Kiếm Họp Nhất Bạt Kiếm Thức sao?"
 
Lúc này có vô số thanh âm hoảng sợ vang lên, ánh mắt nhìn về phía Thương Vân Tín đã tràn ngập biểu tình không dám tin, bọn hắn không thể tưởng tượng nổi, bằng vào lực lượng một người cư nhiên lại phát ra uy lực cường hãn đến như thế. Nhìn quang cảnh bụi mù bốn phía xung quanh, theo tiếng kêu gào thảm thiết lúc trước có thể nghe ra, chỉ sợ nhân số chết ở dưới kiếm này, trừ bỏ bảy người Đông Thuận chạy trốn, còn có vô số người không đếm nổi.., đều bị tiêu diệt ở dưới một thức kiếm này!
 
Kỳ thật, Thương Vân Tín cũng không muốn lạm sát người vô tội, nhưng sau khi phóng xuất một kiếm đi ra, chính bản thân hắn cũng không hạn chế được phạm vi sát thương. Chỉ đến khi nào uy lực tiêu hao hết thì mới dừng lại...
 
Thận Vưu trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, không ngờ rằng những
 
Ngày qua, bên người mình lại có một cao thủ lợi hại đến mức này.
 
Đây chính là Tam Kiểm Hợp Nhất Bạt Kiểm Thức sao! Hà Chính Khuông diễn cảm trên mặt hưng phấn khó có thể kiềm chế, nghe danh Bạt Kiếm Thức trong tay chưởng môn Vong Tình lợi hại phi phàm đã lâu, nhưng mãi luôn vô duyên không được tận mắt chóng kiến, nguyên lai uy lực còn khủng bố tới nhường này!
 
Lộc Tính tướng quân lúc này sắc mặt xám ngoét nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Thương Vân Tín đang phiêu phù ở trên không trung, toàn thân dâng lên cảm giác ớn lạnh, rất đông thủ hạ thân mặc chiến giáp sôi nổi bay tới bảo vệ hắn, nhưng hắn biết, nhiều người hơn nữa cũng không thể nào ngăn cản nổi một thức kiếm kia...
 
Phía dưới lòng đất, Dược Thiên Sầu đang đẩy những tảng đá vụn ngổn ngang rạ, thì chợt nghe thấy từ phương xa truyền đến thanh âm vang vọng như tiếng sấm nổ, dưới đất kịch liệt rung chuyển, động tĩnh phi thường dọa người. Đợi sau khi bình ổn, thì mới phát hiện ra chính mình bị sụp xuống bùn đất hơn phân nửa thân thể.
 
Dược Thiên Sầu nhanh chóng thoát khốn, song chưởng mở ra, thu hồi những chuôi Tử Hỏa phi kiếm xen lẫn trong bùn đất vào ống tay áo. Theo sau ngắm nhìn bốn phía đánh giá tình hình một lát, lại chìm xuống dưới lòng đất, tiến vào một không gian hình cầu nằm sâu ở bên dưới khoảng vài trăm thước. Lúc này đã thấy Mục Binh bị vây khốn bên trong không gian hình cầu dưới lòng đất, đang ôm vết thương trên bụng của mình, trong miệng khẽ rên ri, có vẻ phi thường đau khổ.
 
"Mục Binh, lại nhìn thấy ngươi, khiến cho ta vô cùng cao hứng ah!" Dược Thiên Sầu chậm rãi tiến vào, nhấc chân lên giẫm thẳng xuống bụng hắn, làm cho miệng vết thương trên bụng Mục Binh vừa mới khô ráo, lập tức rướm máu tươi ra.
 
"A..." Một thanh âm thê lương chói tai liền vang lên.
 
Dược Thiên Sầu diễn cảm bình thản, dưới chân dùng sức nhún vài cái, thẳng đến khi đem hai bàn tay đang ôm trước bụng của Mục Binh nhét vào bên trong ổ bụng, thì mới cười lạnh nói: "Không phải ngươi nói, sẽ có lúc ta phải khóc lóc quỳ gối van xin dưới chân ngươi sao? Ta đang chờ ngươi tự bạo đan điền đây! Ngươi có dám hay không?"
 
Mục Binh đau tới mức thở không ra hơi, như thế nào còn có đàm lượng làm ra chuyện tình thân hình câu diệt, vĩnh viễn không có ngày đầu thai chuyển kiếp? Ánh mắt hoảng loạn nhìn Dược Thiên Sầu, dùng hơi thở ngắt quãng, hổn hển nói: "Dược Thiên Sầu.., tha cho ta.., chỉ cần.., ngươi tha cho ta...Ngày sau muốn.., ta làm gì.., cũng đều được...Có Ô Hùng hỗ trỢ...Ờ Tiên giới.., không ai dám động tới ngươi..."
 
"Ô Hùng thì tính là cái thá gì!" Dược Thiên Sầu cười lạnh, tay phải xuất ra một chuôi Thanh Hỏa phi kiếm, mũi kiểm lắc lư trước mặt Mục Binh nói: "Thành thật khai ra, lần này ngươi tới Minh Giới là muốn làm gì?"
 
Dược Thiên Sầu còn cho rằng trên người đối phương đang cất giấu bí mật, nhưng đã tới nước này, Mục Binh như thế nào còn dám khai báo rằng, chính mình đặc biệt chạy tới Minh Giới để truy sát hắn. Đang trầm ngâm suy nghĩ không biết phải giải thích như thế nào, thì trường kiếm trong tay Dược Thiên Sầu đã vung lên, trực tiếp bổ xuống hai chân của Mục Binh, theo mắt cá chân mà bắt đầu đoạn xén.
 
"A..." Mục Binh trên trán mồi hôi túa ra như mưa, thân hình khẽ vặn vẹo, vết thương dưới bụng càng chảy ra nhiều máu tươi hơn lúc trước.
 
"Còn dám ngang ngược với lão tử!" Dược Thiên Sầu khinh thường nói, trường kiếm trong tay tiếp tục vung lên, lại bắt đầu cắt từ đầu gối lên tới bắp đùi.
 
"A..." Mục Binh hét thảm một tiếng, khần cấp trầ lời: "Giết ngươi, chính là vì đuổi giết ngươi, vì đuổi giết ngươi mà đến."
 
"Truy sát ta? Chỉ bằng ngươi mà có thể tìm ra nhiều cao thủ Minh Giới truy sát ta sao?" Dược Thiên Sầu chậm rãi di chuyển mũi kiếm tới trước mặt hắn, hờ hững nói: "Nếu không có lực lượng của Ô Hùng đứng phía sau ủng hộ, ngươi căn bản là không bao giờ có khả năng tìm được nhiều cao thủ Minh Giới hỗ trợ như vậy. Nếu vì đuổi giết ta, chẳng lẽ Ô Hùng dám đối lập cùng Tiên Đế ư? Còn không ngoan ngoãn khai báo, ta liền khoét mắt ngươi ra, ngươi có tin hay không?"