Một thoáng kia, mấy người giống như nảy sinh ra một loại ào giác, từng cơn sóng lấp lánh gợn lăn tăn, như hòa lẫn theo một câu thần chú tối nghĩa khó hiểu, nỉ non ca xướng ở bên tai mấy người. Thanh âm giống như đến từ chúi tầng mây, quanh quần trong đầu khiến cho lòng người bồi hồi, tâm tình sinh ra cảm giác muốn quỳ xuống cúng bái dòng Minh Hà kia.
Nhưng kì quái chính là, chờ sau khi mọi người giật mình bừng tỉnh, muốn ngưng thần lắng nghe xem rốt cuộc là thứ gì đang văng vẳng bên tai, thì lại không hề nghe thấy bất cứ một chút thanh âm nào. Nhưng ngay khi tinh thần buông lỏng xuống, thì lập tức liền nghe thấy câu phạm âm thần chú ca xướng lên, dị thường thần kì và huyền diệu, khiến cho người ta không làm sao lý giải nổi, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra xung quanh nơi này.
Dược Thiên Sầu ngoái đầu, cảm tưởng như đang có người thôi miên ở bên tai mình bình thường, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào hòn núi kia, nghi vấn trùng trùng hỏi: "Thận Vưu, ngươi có nghe thấy gì không? Rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra thế này?
"Tiểu nhân cũng nghe thấy, nhưng tiểu nhân quả thực là không biết chuyện gì đang diễn ra, bản thân cũng là lần đầu tiên kiến thức cảnh tượng huyền bí này." Thận Vưu ngữ khí cần thận hồi đáp.
Xung quanh tòa núi hình cửa vòm cao chừng trăm thước này, có vô số đom đóm tập trung, lúc này bỗng nhiên xôn xao nhấp nháy lên. Chỉ thấy mặt nước dưới dòng sông đang không ngừng gợn sóng, bên dưới nước thấp thoáng ẩn hiện những đàn cá chép màu đen hoặc lớn hoặc nhỏ sôi nổi bơi tới gần tòa núi hình cửa vòm, ngoi lên đớp dưỡng khí. Mọi người nhất thời đưa mắt nhìn nhau, lúc này mọi người đã nhìn thấy rõ ràng, đúng thực là cá chép đen, trong lòng không khỏi đối với truyền thuyết cá chép vượt long môn càng gia tăng thêm vài phần tin tưởng.
Đàn cá chép đen tập trung nhân số xong, ngay lập tức đã bơi thành hành ngay ngắn, sôi nổi nối đuôi nhau bơi xung quanh tòa núi hình cánh cửa vòm. Dạo quanh mấy vòng, một con cá chép đen hình thể dài chừng hai thước, bỗng nhiên tách ra khỏi đoàn, hung hăng quẫy đuôi nhảy lên khỏi mặt nước, giống như tên rời cung, nhắm thẳng tới tòa núi hình cánh cửa vòm kia mà lao vút đi, chui vào trong ánh huỳnh quang bay mua, rung đuôi đắc chí, há to miệng cắn nuốt vài con đom đóm lớn cỡ nắm tay tiểu hài tử. Sau khi hết lực, liền lộn nhào xuống dưới, chìm vào trong nước.
Một con tiên phong dẫn đầu, đàn cá chép dưới mặt nước liền học theo, từng con quẫy đuôi phóng lên trên mặt nước, lao tới đàn đom đóm tập trung trên cánh cửa vòm mà cắn nuốt, theo sau cũng uốn mình thành một đường cong hoàn mỹ rơi vào trong dòng sông, chẳng bao lâu sau, liền xuất hiện hết đợt này tới đợt khác, kỳ quan như thế quả nhiên là phi thường hiếm thấy. Nhưng kì quái nhất vẫn chính là, những con đom đóm kia giống như tình nguyện bám lên trên tòa núi, không hoảng loạn bay đi, để mặc cho đàn cá chép cắn nuốt...
Khoảng nửa khắc sau, số lượng đom đóm bám trên tòa núi hình cánh cửa vòm đã vơi bớt đi hơn phân nửa, khiến cho màn huỳnh quang cũng giảm bớt ánh sáng đi không ít. Chẳng biết từ khi nào Dược Thiên Sầu đã ngồi xổm xuống, nhìn đàn cá chép lớn nhỏ không ngừng lao lên đớp mồi. Ban đầu còn cảm thấy mới lạ, nhưng xem riết cũng khiến cho hắn buồn chán vô vị, thiếu chút nữa thì đã ngủ gật mất rồi.
"Thận Vưu, ngươi xác thực, đây chính là cá chép vượt long môn đó chứ?" Dược Thiên Sầu hai tay ôm chân chống cằm, vô cùng buồn chán dò hỏi.
Những người khác lúc này đã có chút chán nản, đàn cá chép kia tuy rằng hình thể to lớn, con nhỏ nhất cũng phải dài hơn một thước, con lớn đại khái thì chừng ba bốn thước, nhưng bọn nó chỉ có khả năng quẫy đuôi nhẩy cao tầm hai ba chục thước mà thôi, cái sơn môn kia cao trăm mét như thế, bọn nó có thể vượt qua nổi sao? Mọi người trong lòng đều không mấy tin tưởng, nếu như nói đây là cảnh tượng cá chép vượt long môn hóa rồng, thì quả thực đúng là nực cười.
"Đương nhiên." Thận Vưu ngắn gọn trả lời một câu, ngữ khí mười phần tin tưởng.
"Cắt!" Dược Thiên Sầu khinh thường cười xuy một tiếng, trong tay bỗng dưng xuất hiện một chiếc cần câu. Đây chính là bảo vật mà hắn lấy được của chưởng môn nhân Hồ Quang Tứ Đảo.
Thương Vân Tín nhìn chiếc cần câu trong tay Dược Thiên Sầu, ngần người nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Lực chú ý của Thận Vưu cũng bị hấp dẫn lại đây, vừa phát hiện trong tay Dược Thiên Sầu là một chiếc cần câu, thì nhất thời kinh hô: "Ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì?" Dược Thiên Sầu hắc hắc cười lạnh, giống như đang muốn nói...Chuyện đã quá rõ ràng mà các ngươi còn hỏi nữa sao? Cầu câu trong tay vug lên, một ánh hào quang lao vút ra xa vài trăm thước, rơi xuống giữa đàn cá đang tung tăng bơi lội ở dưới dòng Minh Hà Hắc Lý.
"Rào!" Tiếng nước xao động vang lên, đồng thời cũng theo thanh âm kinh hô của Thận Vưu, một con cá chép dài chừng một thước bị luồng bạch quang kéo ra khỏi dòng Minh Hà Hắc Lý, bay vút trở về. Lúc này chỉ thấy Dược Thiên Sầu nhanh như chóp đóng lên, mau lẹ vươn tay ra bắt lấy con cá, một tay ôm chiếc cần câu, một tay nắm giữ con cá chép màu đen, không cho nó giãy giụa đào thoát, cười ha hả nói: "Con cá chép này lớn quá, ta xem ngươi không vượt qua nổi long môn đâu, không bằng.., không biết hương vị của ngươi sẽ như thế nào đây nhỉ?"
Đám người trên không trung nhìn xuống dưới không biết phải nói cái gì. Cần phải biết rằng, các tiền bối Tiên giới đã từng cảnh cáo, phải tuân thủ nghiêm khắc một quy củ, đó chính là tận lực không nên đắc tội với Thủy Tộc sống ở trong Minh Hà. Lúc này Thương Vân Tín ngần ra, nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi mau thả nó ra, chớ nên gây thêm chuyện phiền toái."
"Sẽ có phiền toái gì chứ? Dòng Minh Hà Hắc Lý này dài ngàn vạn dặm, ta không phải chỉ tùy tiện bắt một con cá chép nho nhỏ thôi hay sao?" Dược Thiên Sầu khóe miệng chảy rãi nói: "Tuy nó đen, nhưng chắc là hương vị sẽ rất đặc biệt ah!"
Lúc này ý tứ đã quá rõ ràng, hắn đang muốn nếm thử mùi vị của loài cá chép sống ở trong Minh Hà. Thận Vưu sợ hãi toàn thân cứng đờ, lúc này vừa hồi phục tinh thần, lại kinh hô: "Đại tiên mau mau thả nó ra."
Dược Thiên Sầu nghe vậy, thì không khỏi hừ lạnh nói: "Con mẹ ngươi, lúc ngươi muốn ăn hai người chúng ta, sao không thấy ngươi khách khí như thế. Ta bất quá chỉ là muốn nếm hương vị của một con cá chép trong dòng Minh Hà này thôi, ngươi cấm cái rắm! Không muốn chết thì ngậm miệng vào cho ta."
"Oa oa, buông ra!" Đúng lúc này, một thanh âm non nớt vang lên, khiến cho Dược Thiên Sầu giật mình nhìn xuống.
Chỉ thấy nguyên bản cái vây cá hắn nắm chặt, đã biến thành một cánh tay trẻ con non nớt, dây câu trói con cá chép cũng hóa thành một tiểu đồng tử mặc yếm lụa đen. Tiểu hài tử này, mái tóc cột đuôi ngựa hướng thẳng lên trên trời, dưới cổ đeo một sợi dây chuyền mặt khóa vàng tinh xảo, đang giãy giụa, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Ta kháo!" Dược Thiên Sầu hét lên một tiếng kinh hãi, liền buông cánh tay non nót kia ra, đảo mắt ngắm nhìn tiểu hài tử đang giãy giụa trong mớ dây câu, như muốn phát mộng. Hắn còn chưa tới mức thích ăn thịt con người giống như những bộ lạc nguyên thủy, đồng thời cũng mơ hồ cảm giác lần này mình đúng là đã chuốc lấy phiền phức rồi...
Thương Vân Tín cần thận đánh giá tiểu hài tử này, phát hiện ra tuy nó niên kỉ còn nhỏ, nhưng đã có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, có thể hóa thành hình người, hiển nhiên chính là yêu thú sống trong Minh Hà. Lúc này liền quẳng ném ánh mắt khinh thường về phía Dược Thiên Sầu, hạ thấp giọng quát: "Tiểu tử ngươi điên rồi sao! Còn không mau thả nó ra?"
Tiểu hài tử dùng sức giãy giụa thêm chốc lát, thấy chính mình vô pháp đào thoát. Thanh âm non nớt tê tâm liệt phế, xuyên thấu trời đem hét lớn: "Tỷ tỷ, mau cứu ta!"
Còn có viện binh! Dược Thiên Sầu toát mồ hôi lạnh ngắm nhìn xuống dưới dòng sông, cần câu nhấc lên, tiểu hài tử liền bị kéo tới gần. Dược Thiên Sầu vươn tay ra kẹp nó vào nách, một tay nhanh chóng bưng kín miệng nó lại, diễn cảm bày ra thần tình tươi cười hòa nhã nói: "Đừng ồn ào, ta đối với ngươi không hề có ác ý."
Nào ngờ tiểu hài từ kia lại giống như đang nhìn thấy Lang bà bà, diễn cảm càng thêm hoảng hốt, ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay kìm kẹp của Dược Thiên Sầu. Dưới tình huống bị người ta bắt trói, hơn nữa còn dùng tay bưng kín miệng của mình vào, chỉ sợ là ai cũng đều không tin tưởng, đối phương sẽ không hề có ác ý với chính mình.
Đúng lúc này, ở phía xa khoảng chừng trăm thước dưới dòng sông, mặt nước đang không ngừng khuấy đảo, dường như sắp có thứ gì đó muốn chui lên. Dược Thiên Sầu rõ ràng cảm nhận được Thận Vưu đứng bên cạnh mình, toàn thân run rẩy, chậm rãi lùi về phía sau...
Đám người trên không trung cũng phi thường hoảng sợ, Thương Vân Tín sắc mặt đại biến, song chưởng thu vào trong tay áo, có vẻ như Tuyệt Tình Cung Bạt Kiếm Thức, tùy thời đều có thể bạo phát ra. Diễn biến lúc này khiến cho Dược Thiên Sầu luống cuống, đôi con ngươi cấp tốc xoay chuyển, bỗng nhiên cúi đầu ghé vào bên tai đứa trẻ, hạ thấp giọng nói: "Ta đối với ngươi quả thực là không hề có ác ý, ngươi có muốn vượt qua long môn, hóa thành hắc long hay không?"
Mặc dù chỉ là một câu nói chữa cháy tạm thời, nhưng có vẻ như Dược Thiên Sầu đã nắm đúng mạch của đứa trẻ này. Tiểu hài tử nằm dưới nách không giãy giụa phản kháng nữa, mà ngoan ngoãn nằm im, đôi mắt to hồn nhiên ngắm nhìn hắn. Lúc này Dược Thiên Sầu mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Chỉ cần ngươi không ồn ào, ta sẽ giúp ngươi vượt long môn hóa thành hắc long, như thế nào?"
Nhìn thấy tiểu hài tử đã trở nên nhu thuận, Dược Thiên Sầu liền buông tay ra, không bưng kín miệng của nó vào nữa. Thoáng liếc mắt nhìn xuống dưới dòng Minh Hà, mặt nước chao đảo khuấy động càng thêm dữ dội. Lúc này Dược Thiên Sầu liền nhanh chóng tháo bỏ dây câu trói quanh người tiểu hài từ, đem luôn chiếc cần giấu đi. Theo sau tim đập thình thịch, ôm tiểu hài tử vào trong lòng, ra vẻ hòa nhã, giống như đang thản nhiên bình đạm ngắm nhìn phong cảnh, cười nói: "Ngươi tên là gì?"
Tiểu hài tử, hai tay Ồm cổ hắn, ghé vào tai hắn, rõ ràng trả lời: "Ta tên là Tiểu Nguyên, ngươi thì sao?"
Dược Thiên Sầu nhất thời đắc chí, cười hắc hắc nói: "Ta tên là Dược Thiên Sầu, chữ Dược trong Dược Long Môn. Ngươi xem chúng ta có phải là rất hữu duyên hay không? Ngươi kêu ta bằng Dược ca ca là được rồi." (*: Dược nghĩa là vượt.)
Tiểu hài tử nhãn tình sáng rực lên, liên tục gật đầu nói: "Dược ca ca!"
Lời này vừa nói rạ, Dược Thiên Sầu mỉm cười híp mắt lại thành một đoàn, thầm nghĩ nguy hiểm thật!
Như thế này là sao? Đám người của Ẩn Long sơn trang trên không trung, nhất thời đưa mắt nhìn nhau không biết nói gì, tựa hồ như trong lòng của bọn hắn không thể tiếp thụ nổi một màn này.
Đồng thời, đúng lúc này ánh mắt của chúng nhân đã bị hấp dẫn bởi một cảnh tượng khác. Dưới dòng Minh Hà, bất thinh linh phun lên một cột nước cao chừng hơn mười thước, trên đỉnh đầu cột nước, hiện ra một hắc y nữ tử dung mạo xinh đẹp, dáng người thướt tha, đôi con ngươi như làn thu mâu, gắt gao nhìn chằm chằm vào đứa trẻ nằm trong lòng của Dược Thiên Sầu...