Tinh Thần Biến

Chương 607: Bế quan (2)





Ánh sáng màu xanh biếc chậm rãi lưu chuyển bên ngoài tòa lầu, chung quanh tòa lầu tựa như cũng bị sinh mệnh lực ảnh hưởng, hoa cỏ không ngừng sinh trưởng.
- Rốt cục có dung hợp thành công không? - Tần Vũ nhìn tòa lầu trước mặt.
Trong tầng hai, Khương Lập tóc dài sát đất, khoanh chân lẳng lặng ngồi, tỏa ra hào quang trong suốt của sinh mệnh, toàn thân bao phủ bởi sinh mệnh lực.
Những người có công lực cao như Khương Lan, Hầu Phí, Hắc Vũ đều cảm ứng được biến hóa ở nơi này liền nhanh chóng chạy tới ngoài tòa lầu. Bọn họ cũng biết đây là giờ phút tối quan trọng của Khương Lập, cả bọn tụ tập ngoài tòa lầu, không ai dám tự tiện bước vào.
- Hô!
Không khí đột nhiên chấn động, ánh sáng xanh biếc nọ co rút lại, tất cả ánh sáng màu xanh biếc trong nháy mắt từ bên ngoài tòa lầu co rút lại rồi biến mất, cả tòa lầu khôi phục dáng vẻ bình thường.
Đôi mắt Tần Vũ sáng ngời.
- Tiểu Vũ, bên trong thế nào rồi? - Khương Lan nhỏ giọng hỏi.
Trong lòng ai cũng lo lắng cho Lập Nhi, nhưng chỉ có Tần vũ là có tâm linh cảm ứng với Khương Lập. Hơn nữa Tần Vũ là chủ nhân của tân vũ trụ, đối với tình trạng của Khương Lập tự nhiên là nắm được.
Tần Vũ ánh mắt vẫn tập trung trên tầng hai tòa lầu, nghe Lan thúc hỏi bèn quay đầu sang Lan thúc, mỉm cười nói:
- Hiện giờ hai giọt sinh mệnh linh hồn lệ trong người Lập Nhi đã hoàn toàn dung hợp thành một thể, hơn nữa còn dung hợp hoàn toàn với linh hồn nguyên anh của Lập Nhi, có lẽ... một lát nữa Lập Nhi sẽ ra gặp chúng ta thôi.
Khương Lan thở dài nhẹ nhõm:
- Như vậy là tốt rồi.
- Đại ca, vậy sao Lập Nhi tỷ tỷ còn chưa ra? - Hầu Phí nghi hoặc hỏi.
Tần Vũ đối với chuyện này cũng có chỗ không hiểu, hắn có thể cảm giác được chắc chắn Lập Nhi đã thành công, vì sao Lập Nhi vẫn chưa ra?
- Hầu Tử, không nên nóng vội, chờ thêm lát nữa. - Hắc Vũ hạ giọng nói.
Hầu Phí bĩu môi, trừng mắt liếc Hắc Vũ nhưng cũng không nói thêm gì. Tần Vũ cùng mấy người im lặng chờ đợi bên ngoài tòa lầu, ai nấy thắc mắc không hiểu Lập Nhi rốt cuộc ở lại trong đó làm gì.
Nói là một lát, nhưng cũng phải khá lâu.
Một...
Một nhưng là quá lớn.
Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ, Khương Lan bốn người chờ suốt một ngày mà Khương Lập vẫn không có một dấu hiệu gì là sắp ra đến nơi.
- Đại ca, có biết đại tẩu sao lại lâu thế này không?
Hắc Vũ hạ giọng nói, Tiểu Hắc này cũng bắt đầu lo lắng.
Tần Vũ nhíu mày lắc đầu nói:
- Ta chỉ biết là hiện tại bên ngoài thân Lập Nhi không có chút năng lượng dao động, chỉ là linh hồn nàng đã tiến vào trạng thái tu luyện.
- Hả? - Khương Lan nhướng mày, - Chẳng lẽ… chẳng lẽ Lập Nhi đã hiểu được không gian pháp tắc?
- Trừ chuyện này ra cũng không có nguyên nhân nào khác. - Tần Vũ nói.
Trong lòng cũng thầm mong như thế, dù sao việc dung hợp hai giọt sinh mệnh linh hồn lệ tới bây giờ cũng chưa có ai làm. Thoạt nhìn thì không có gì nguy hiểm, nhưng thực tế có nguy hiểm hay không cũng rất khó nói.
Bọn người Tần Vũ ở chỗ này một thời gian dài, làm cho Tần Phong, Tần Chính đang đi tìm Tần Vũ cũng tìm được đến nơi.
- Tiểu Vũ.
Tần Phong, Tần Chính hai người đột nhiên từ ngoài đi vào, Tần Phong thấy Tần Vũ mấy người đứng ngoài tòa lầu trong lòng thầm than. Tần Phong tất nhiên biết Khương Lập đang bế quan, mà tình cảm của tam đệ mình với Khương Lập, Tần Phong cũng biết rõ.
Tần Phong lên tiếng khuyên:
- Tiểu Vũ, không cần đứng đợi ở đây. Khi nào đệ muội thành công, tự nhiên sẽ gặp nhau.
Gần như đúng lúc Tần Phong vừa dứt lời, Tần Vũ như tia chớp đã bay vào tầng hai tòa lầu, mà cửa sổ tầng hai cũng tự động mở ra đón Tần Vũ tiến vào bên trong.
Bọn người Hầu Phí, Hắc Vũ nhìn nhau.
- Xem ra Lập Nhi đã tỉnh rồi. - Khương Lan mỉm cười nói.
Tầng hai tòa lầu rất trống trải, bên trong tán phát ra khí tức đặc trưng, mà Khương Lập lại đang khoanh chân ngồi trên giường, màu tím của vũ y cũng thả dài trên mặt đất.
Khương Lập vừa mới mở mắt đã thấy Tần Vũ đứng trước mặt, nhưng vẫn ngồi yên nhìn hắn.
- Vũ ca. - Khương Lập nhẹ gọi, trong mắt ánh lên vẻ mừng rỡ.
Tần Vũ chăm chú quan sát Khương Lập, trong lòng không khỏi than thầm. Hai giọt sinh mệnh linh hồn lệ hoàn toàn dung hợp quả nhiên thần kỳ. Ngay cả khí chất của Lập Nhi cũng có sự thay đổi, mà dung mạo lại thay đổi càng nhiều. Mái tóc dài vốn là màu đen, giờ trên mỗi sợi đều có ánh sáng màu xanh biếc lưu chuyển, thậm chí cả đồng tử trong mắt cũng có một hạt bích lục.
- Vũ ca, nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ chàng không thích ta biến thành bộ dạng thế này? - Khương Lập cố ý chu miệng hỏi.
Tần Vũ cười:
- Đương nhiên không phải. Đúng rồi Lập Nhi, ta cảm ứng được ngày hôm qua hai giọt sinh mệnh linh hồn lệ đã hoàn toàn dung hợp, thế mà sao đến bây giờ nàng mới tỉnh lại?
Khương Lập bỗng nhiên có chút đỏ mặt. Nhìn thấy phản ứng của Khương Lập, Tần Vũ trong lòng không khỏi càng thêm nghi hoặc. Kỳ thật quá trình hai giọt sinh mệnh linh hồn lệ hoàn toàn dung hợp chính là sở học của Tả Thu Mi hoàn toàn dung nhập Khương Lập, trong quá trình này Khương Lập thậm chí còn biết chuyện một đời của Tả Thu Mi.
Trong quá trình đó, lĩnh ngộ không gian pháp tắc được truyền lại hoàn toàn vào trong cơ thể Khương Lập, còn một ngày sau khi sinh mệnh linh hồn lệ hoàn toàn dung hợp thành công, trên thực tế là Khương Lập đang... nhớ lại tình cảnh lúc song tu linh hồn nguyên anh cùng Tần Vũ.
Bởi vì trong lúc song tu, Khương Lập cũng có thể phát hiện một chút lĩnh ngộ không gian pháp tắc của Tần Vũ. Một ngày nhớ lại, thế nhưng làm cho Khương Lập lĩnh ngộ được phần không gian pháp tắc còn thiếu trong sở học của Tả Thu Mi. Nói cách khác... Khương Lập đã hoàn toàn lĩnh ngộ không gian pháp tắc.
Chỉ có điều hiện tại Tần Vũ không hề biết tới điều đó.
Dù sao, lĩnh ngộ của Khương Lập chính là đối với không gian pháp tắc của thần giới, trong tân vũ trụ của Tần Vũ căn bản không có một chút tác dụng.
- Làm sao vậy, chẳng lẽ có cái gì không đúng? - Tần vũ cười nói.
Khương Lập đỏ mặt, hạ giọng gần như thì thầm:
- Chính là… chính là lĩnh ngộ không gian pháp tắc nên giờ mới tỉnh lại.
- Hả?
Tần Vũ kêu lên, nhất thời không kịp phản ứng.
- Nàng nói cái gì? - Tần vũ tròn mắt kinh ngạc nhìn Khương Lập - Nàng nói đã lĩnh ngộ không gian pháp tắc?
Khương Lập gật đầu, ngước mắt nhìn Tần Vũ, tươi cười nói:
- Thế nào?Không được à?
- Lập Nhi, nàng không có nói quá chứ?
Tần Vũ trong lòng mừng như điên. Nếu Lập Nhi trở thành thần vương thì sự an toàn coi như không phải quá lo ngại. Đồng thời, chính hắn làm việc cũng không cần quá sợ đầu sợ đuôi nữa.
Một lúc lâu sau.
Khuôn viên rộng trăm dặm trong hậu viện Tử Huyền phủ có một cái đình. Bên trong, Tần Vũ, Khương Lập, Khương Lan ba người ngồi quanh một bàn đá màu xanh.
- Tiểu Vũ, ngươi nói Lập Nhi đã lĩnh ngộ không gian pháp tắc, trở thành thần vương?
Khương Lan vừa nghe Tần Vũ nói, há miệng kinh ngạc. Khương Lập tu luyện mất bao nhiêu năm mới vừa đạt tới cảnh giới thượng bộ thiên thần, trong một thời gian ngắn không ngờ có thể nhanh chóng đạt tới thần vương cảnh giới. Thật là chuyện không thể ngờ đến.
Tần Vũ nhìn sang Khương Lập cười.
- Lan thúc, người bảo Lập Nhi tự nói ra đi.
Tần Vũ nhớ lại lúc mới nghe Khương Lập giải đáp ở trong tòa lầu, đến bây giờ trong lòng vẫn còn cảm thấy rung động.
Khương Lập nhìn về phía Khương Lan:
- Lan thúc, là nhờ Tả Thu Mi a di.
- A Mi? - Khương Lan sắc mặt thoáng biến đổi.
Khương Lập nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, sau khi hai giọt sinh mệnh linh hồn lệ hoàn toàn dung hợp, rồi dung nhập vào linh hồn của con, tiêu tán trong đó, cùng với con đã hoàn toàn trở thành một, con đã được biết hết mọi chuyện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Khương Lan im lặng nghe tiếp.
- Nghiên cứu của Tả Thu Mi a di đối với linh hồn đã đạt tới cảnh giới cực kỳ cao, thậm chí có thể nói hoàn toàn thấu hiểu về linh hồn. Thế nhưng đối với Chân Linh trọng yếu hơn, Tả Thu Mi a di lại không thể lĩnh ngộ. - Khương Lập chậm rãi nói.
Đối với sự tình của Tả Thu Mi, thế gian này không ai biết rõ bằng nàng.
- Tả Thu Mi a di năm đó trong khi bị các thánh hoàng công kích, không gian bị đống kết, người không thể thuấn di chạy thoát, hai đại hộ vệ giả, một chết tại chỗ, một trọng thương. Đối mặt với sự hợp công của thánh hoàng môn, Tả Thu Mi a di biết không thể thoát khỏi kiếp nạn nên trước khi chết đã mang lĩnh ngộ đối với không gian pháp tắc và tất cả năng lượng, linh hồn của mình dung nhập hết vào hai giọt nước mắt. Chỉ có chân linh bị công kích là tiêu tán tại chỗ. - Khương Lập thanh âm có chút ngẹn ngào, đôi mắt cũng hơi đỏ lên.
Năm đó Tả Thu Mi đối đãi với Khương Lập như đối đãi nhi nữ của mình, Khương Lập giờ phút này trong lòng tự nhiên khó chịu.
- Nếu là thần vương khác tuyệt không thể làm được chuyện này. Chính là Tả Thu Mi a di đối với nghiên cứu linh hồn đã đến cực trí, mới có thể thực hiện được.
- Sau khi hai giọt sinh mệnh linh hồn lệ hoàn toàn dung hợp, tất cả tri thức của Tả Thu Mi a di ta đều nắm được. Đối với không gian pháp tắc Tả Thu Mi a di để lại cũng rất dễ dàng lĩnh ngộ. - Khương Lập nói xong liền im lặng.
Giờ phút này Khương Lan trở nên trầm tư.
Khương Lập có thể trong chốc lát đạt tới cảnh giới thần vương rất dễ giải thích, trên thực tế chính là nhờ Tả Thu Mi một tay tạo nên, qua linh hồn trực tiếp mang rất nhiều điều truyền lại cho Khương Lập. Tần Vũ cùng Khương Lập quay sang nhìn nhau.
Hai người bọn họ đều có thể tưởng tượng tâm tình của Khương Lan lúc này.
Khương Lan nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt ngược lại có vẻ tươi cười, nhìn hai người nói:
- Tiểu Vũ, Lập Nhi, hôm nay hai ngươi đều có thực lực thần vương rồi, tiếp theo các ngươi định làm gì?
Khương Lập đưa mắt nhìn Tần Vũ, trong lòng nàng, Tần Vũ quyết định thế nào, nàng nhất định nghe theo.
Đối với chuyện tương lai, Tần Vũ đã có kế hoạch.
- Lan thúc, thế lực của chúng ta hôm nay vẫn còn chênh lệch không nhỏ so với các thánh hoàng, nên con quyết định chia làm hai bước. - Tần Vũ nói - Bước đầu tiên, xem như tiềm ẩn, thời gian này ta không có làm động tác gì quá lớn. Dù sao cũng đợi sau khi Lập Nhi sinh con sẽ tiến hành bước thứ hai.
Khương Lan nhìn qua bụng của Khương Lập, mặc dù bụng không còn nhỏ, nhưng khoảng cách sinh nở vẫn còn một đoạn thời gian.
Khương Lan nhẹ nhàng gật đầu.
Tần Vũ nói tiếp:
- Trong thời gian tiềm ẩn này, con có hai việc muốn làm, một là tăng cường thế lực của ta, hai là làm giảm sĩ khí của các thánh hoàng, hơn nữa chia rẽ sự đoàn kết của bọn họ.
Đôi mắt Khương Lan sáng ngời.
- Ngươi nói rất hợp lý, nhưng ngươi tay trắng, định tăng cường thế lực bằng cách nào? Chỉ dựa vào tu luyện thì không thể tăng cường được đâu. - Khương Lan cười nói.
Tần Vũ cũng mỉm cười gật đầu:
- Điểm ấy con đã biết, con chuẩn bị... thuyết phục ẩn thế thần vương tới trợ giúp.
- Thuyết phục ẩn thế thần vương? - Khương Lan trợn mắt nhìn.
Trong lòng Tần Vũ hiểu rõ, khả năng có thế thuyết phục ẩn thế thần vương rất thấp, nhưng hắn cũng đã có một chút chuẩn bị.
- Lan thúc, con biết Tả Thu Mi tiền bối có một bằng hữu tên là Dịch Phong, hôm nay Lập Nhi đã trở thành Sinh Mệnh thần vương, con tin rằng Dịch Phong thần vương có thể sẽ nể mặt Lập Nhi, lại thêm con thuyết phục một chút sẽ đồng ý trợ giúp chúng ta.
Mục tiêu đầu tiên của Tần Vũ chính là vị đảo chủ Trúc Lâm đảo tại quần đảo Nam Dã, Dịch Phong.
- Dịch Phong?
Đôi mắt Khương Lan sáng lên, lập tức gật đầu nhẹ:
- Nếu các ngươi thuyết phục hắn chính xác là có hy vọng. Bất quá Tiểu Vũ... ngươi từng gặp Dịch Phong rồi à? Ngươi biết hắn ở đâu chứ?
- Lan thúc người yên tâm, lần trước đi tìm Huyễn Linh kính con đã gặp qua Dịch Phong. Cho nên đối với khí tức của hắn rất quen thuộc, cho dù hắn rời khỏi quần đảo Nam Dã, con cũng có thể thông qua không gian lực dễ dàng tìm được hắn. - Tần Vũ tự tin nói.
Tần Vũ cười:
- Còn một số ẩn thế thần vương... mặc dù thuyết phục bọn họ rất khó khăn, nhưng mà dù sao con cũng là một Tượng thần.
Khương Lan trầm ngâm lắc đầu:
- Dựa vào hồng mông linh bảo thuyết phục thần vương, khả năng thành công không cao. Trừ phi ngươi nguyện ý dùng đến nhất lưu hồng mông linh bảo để mời họ.
Tần Vũ gật đầu.
Tần Vũ hiểu rõ, ẩn thế thần vương có thể trường kì ẩn nặc, khẳng định không phải dễ dàng mời đến. Chỉ là... bất luận thế nào cũng nên thử xem, nếu có thể mời được hai, ba vị thần vương, thêm Tần Vũ cùng với phân thân, còn có Khương Lập và Lan thúc ngấm ngầm hỗ trợ, thế lực của Tần Vũ như vậy cũng đủ hùng bá một phương rồi.