Tinh Thần Biến

Chương 133: Tam Sát Lâm Môn





Tại cốc khẩu, Lan thúc, Lập Nhi và đệ nhất tu yêu giả trong cốc - Yến Tử đều đến tiễn Tần Vũ. Lần này đã lưu lại trong cốc hơn nửa năm trời, Tần Vũ lại cảm giác được Lưu Tinh Lệ trong mình phát ra một lượng nhiệt lưu tăng gấp hai, ba lần.
Cũng giống như lần trước đến đây, khi xuất cốc lại khôi phục trạng thái bình thường. Hơn nửa năm nay, Tần Vũ rất hay được nghe Lập Nhi chơi đàn, tâm cảnh cũng tăng lên không ít, linh hồn đương nhiên lại càng mạnh mẽ hơn, đã đạt tới đỉnh điểm cảnh giới Đổng Hư tiền kỳ, thời khắc này có khả năng lại đột phá lần nữa.
- Mọi người đừng tiễn nữa, việc của Xích Huyết động phủ cũng không phải tính toán nhiều, đợi khi xong việc, ta sẽ lại đến thăm mọi người mà. Dù sao thì từ đây tới Xích Huyết động phủ cũng gần thôi.
Gần trăm vạn dặm đường, cũng phải đạt tới cảnh giới của Tần Vũ mới có thể cảm thấy là không xa.
- Đúng là không xa. Khi không bận việc gì ta cũng sẽ tới thăm chàng. Chàng cũng phải chịu khó nghiên cứu kỳ nghệ (nghệ thuật chơi cờ) hơn đi, đừng để lần sau lại bị ta dễ dàng đánh bại như vậy nữa!
Lập Nhi tươi cười nói. Với Phi Độn Thuật thần kỳ của Lập Nhi, trăm vạn dặm đó đương nhiên nàng có thể vượt qua dễ dàng.
Tần Vũ nghe thấy hai từ "kỳ nghệ" thì không khỏi đau đầu, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười:
- Đương nhiên rồi! Lập Nhi, kỳ thật, không phải ta chơi cờ quá tồi mà chính là tài chơi cờ của nàng quá… bất bình thường thôi.
Lập Nhi nghe thế cũng có chút giận dữ, nhưng cũng chỉ là xấu hổ mà giận thôi. Thời gian qua, Tần Vũ vẫn thường hay trêu chọc nàng, làm sao nàng không giận cho được. Nhưng ngược lại, Tần Vũ lại rất thích bộ dạng giận dữ, e thẹn của nàng.
- Tiểu Vũ!
Lan thúc cất tiếng.
Từ sau khi trở về đây hơn nửa năm trước, Tần Vũ đã cùng Lan thúc đàm đạo nhiều. Lan thúc cũng đã dần thay đổi, thái độ đối với Tần Vũ cũng đã khác. Ông đã không còn gọi chàng là Tần Vũ, mà lại như một trưởng bối, gọi chàng bằng Tiểu Vũ. Tần Vũ đương nhiên là không có ý kiến gì.
- Ngươi có nhớ ta đã đưa cho nhà ngươi khối Truyền Tấn lệnh đó chứ. Ta vẫn còn một câu muốn căn dặn.
Lan thúc nghiêm sắc nói, nhưng rồi lại cười lớn:
- Đừng quản nhiều chuyện quá, cứ ở ngoài xông pha cho tốt. Nội cốc là nơi yên ổn, tĩnh tại, nhưng lại không thích hợp với người trẻ tuổi, mới bắt đầu cuộc sống như ngươi.
Tần Vũ gật đầu:
- Lan thúc, ta nhớ rồi.
- Tần Vũ đại ca, lần sau tới nhớ mang quà cho Yến Tử và Kim tỷ tỷ nhé, và quan trọng nhất là quà cho Lập Nhi tỷ tỷ đấy.
Yến Tử đứng bên cười trêu chọc.
Tần Vũ gật đầu, khi quay nhìn những người trong cốc, ánh mắt lại dừng lại chỗ Lập Nhi lâu hơn một chút.
- Mọi người không cần tiễn nữa. Hẹn gặp lại.
Tần Vũ nói xong liền ngự Diễm Sí kiếm, hóa thành một đạo lưu quang hướng về phía Xích Huyết động phủ. Các tu yêu giả quay vào trong cốc rồi, Lập nhi vẫn đứng nhìn Tần Vũ ly khai, tâm tình có chút thất vọng.
- Lập Nhi tỷ tỷ, vẫn còn chưa thôi nhìn theo ư?
Yến Tử đứng bên này trêu, bên kia Tiểu Kim thấy thế cũng cười.
Lập Nhi lập tức lấy lại bộ dạng như cũ.
- Hừ, hai tên nha đầu ngươi quả nhiên dám chọc ta. Tần Vũ đi rồi, không có ai chơi cờ với ta nữa, được rồi, hai ngươi thế vào đó nhé.
Lập Nhi phất tay, Yến Tử và Tiểu Kim bỗng nhiên không thể cử động được nữa. Lập Nhi chuyển thân quay về nội cốc, Yến Tử và Tiểu Kim cũng lơ lửng trôi theo phía sau.
Chỉ một chiêu này thôi, Tần Vũ mà thấy cũng đã phải ngẩn người rồi.
Đó mà là thực lực của Kim Đan kỳ tu chân giả sao?
- Lập Nhi tỷ tỷ! Tỷ đại nhân đại lượng đi mà, là bọn muội sai rồi. Bọn muội không biết chơi cờ đâu. Cái thứ đó rắc rối lắm, chỉ khiến người ta đau đầu thôi.
Yến Tử không động đậy được tay chân nhưng cái miệng lại cứ liến thoắng không ngừng. Tiểu Kim, cùng chung số phận, cũng không ngừng van xin.
- Các ngươi không biết chơi ta vẫn có thể dạy mà. Cờ tướng cũng là do Tần Vũ dạy cho ta, giờ không phải là ta đã trò giỏi hơn thầy rồi sao?
Lập Nhi hi hi cười, một chút cũng không quan tâm đến sự van nài của Yến Tử và Tiểu Kim.
Cốc khẩu.
Lúc này chỉ còn Lan thúc còn ở lại cốc khẩu. Lập Nhi và mọi người đều đã trở lại cốc. Nghe đoạn đối thoại của Lập Nhi và bọn Yến Tử, gương mặt Lan thúc cũng phải điểm một nụ cười.
Lan thúc nhìn về hướng Tần Vũ đã đi, khẽ nói một mình:
- Ta cứ để Lập Nhi và Tiểu Vũ bên nhau như thế có phải là sai không? Có lẽ hồi đó ta không cùng chết với nàng, lại tiếp tục sống qua ngày đoạn tháng thế này cũng là sai phải không?
- Nếu lại cho ta cơ hội một lần nữa…
Lan thúc than khẽ:
- Có lẽ ta có thể chọn cách khác, cho dù cách đó có là tư lộ đi nữa. Mỗi người đều phải tự chọn đường đi cho riêng mình. Tiểu Vũ hắn đã đi theo con đường đó, ta cũng chẳng thể áp đặt hắn được.
Lan thúc nói xong, thân thể như tan vào hư không, trong chốc lát đã về đến trong trúc phòng. Đó chính là Thuấn Di trong truyền thuyết.

o0o

Tại Xích Huyết động phủ.
- Hả?
Đứng bên ngọn giả sơn bên ngoài động khẩu dẫn vào mật thất dưới lòng đất, Tần Vũ chợt biến sắc, lập tức hướng về phía lính tuần canh phía xa gọi lớn:
- Các ngươi lại đây!
Tiểu đội tuần canh hộ vệ nghe thấy Tần Vũ ra lệnh liền vội chạy đến rồi lập tức quỳ xuống:
- Bái kiến động chủ!
- Nói ngay, mật thất dưới đất đã sửa lại lúc nào mà thành ra thế này?
Tần Vũ hỏi đội trưởng tiểu đội tuần canh hộ vệ, ngữ khí thậm chí có chút tức giận.
Tiểu đội trưởng đó tức thì thất kinh:
- Dạ, quãng nửa năm trước. Nhị động chủ nói khu mật thất dưới đất này ban đầu đã bị đại chiến phá hỏng nên lệnh cho hộ vệ tiến hành làm mới lại.
Nhìn Tần Vũ sa sầm nét mặt. Tiểu đội trưởng hộ vệ nói thêm:
- Động chủ, khu mật thất dưới đất đó đúng là đã hư hỏng cả rồi. Chắc là Nhị Động chủ nhìn không thuận nhãn nên mới lệnh cho bọn thuộc hạ xây lại.
Tần Vũ đành chịu, không còn biết phải làm sao.
Đây là chiến trường giữa Tra Hồng và Địch Đồng. Chỉ cần là cao thủ thì có thế căn cứ vào những dấu tích lưu lại từ trận chiến mà phần nào đoán định được tình hình. Tần Vũ lúc đầu đã dự định lưu lại những vết tích chiến đấu đó để khiến người của Cửu Sát điện ngộ nhận mà có những phán quyết có lợi cho mình.
Thế nhưng bây giờ, vì đã được xây dựng lại, bề mặt dưới đó sớm đã trở lại bằng phẳng. Xây dựng xong mật thất mới thì những vết tích trước đây hoàn toàn biến mất.
- Được rồi, các ngươi đi đi.
Tần Vũ không còn cách nào khác, đành khoát tay nói.
- Thuộc hạ xin cáo lui.
Chúng hộ vệ cung kính lui ra. Tần Vũ trong lòng cảm thấy không ổn. Những dấu vết đó đều đã không còn, nếu người của Cửu Sát điện đến điều tra, nhìn chiến trường không còn vết tích gì thì chắc chắn sẽ rất giận dữ, muốn đối phó cũng vô cùng khó khăn.
Không có dấu tích chiến trận, người của Cửu Sát điện chắc chắn sẽ quay sang chất vấn Hộ pháp và Hộ vệ của Xích Huyết động phủ, không biết chừng sẽ hỏi ra được những điều bất lợi cho mình.
- Những Hộ vệ và Hộ pháp đó cần phải biết cái gì nên nói, cái gì không. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tần Vũ cũng chỉ có thể trông mong như vậy chứ đâu thể trực tiếp nói với những hộ vệ đó nên hay không nên nói cái gì. Tất cả cứ để lại giải quyết sau vậy.
Tần Vũ đột nhiên bật cười.
- Quản nhiều chuyện thế làm gì cơ chứ. Hi vọng là Cửu Sát điện đừng quá đáng quá. Bằng không mà đụng chạm đến ta thì huynh đệ ta cũng có thể đại sát một trận thống khoái thôi.
Tần Vũ rời khỏi ngọn giả sơn, quay về Lôi Sơn Cư.
Rảnh rỗi không có việc gì, cứ ở Lôi Sơn Cư đọc sách cũng tốt.

o0o

Cự Giáp động phủ.
Phục Hào phì nộn, trắng nõn, hớn hớn hở hở cúi mình hỏi:
- Ba vị điện hạ, Phục Hào đã chuẩn bị chỗ nghỉ. Ba vị điện hạ có cần nghỉ ngơi đêm hay lại đi ngay? Từ đây tới Xích Huyết động phủ cũng rất gần.
Địch Loan cau mày.
Địch Thanh liền cười nói với Phục Hào:
- Phục Hào, ta rất vừa ý với hồi đáp của nhà ngươi. Được rồi, hảo ý của ngươi chúng ta ghi nhận. Bọn ta còn có việc quan trọng nên không nghỉ lại được.
Nói xong, Địch Loan, Địch Thanh, Địch Tiền ba người liền rời khỏi Cự Giáp động phủ.
Nhìn thấy ba vị điện hạ rời đi, Phục Hào lấy Truyền Tấn lệnh ra, tính toán một chút rồi dùng linh thức nhập vào đó cuộc đối thoại vừa nãy với ba vị Điện hạ, sau đó lần lượt truyền tới Đằng Đại và Lâu đại nhân.
- Ha, một người làm cho hai người ăn, đúng là không tồi. Có điều… rốt cuộc cái gã Lưu Tinh đó là ai chứ? Xuất hiện thì thần bí, không những thế, Bát điện hạ và Tra Hồng đều đã chết. Nếu quả thật có liên quan cái chết của hai người đó thì có thể thấy tên Lưu Tinh này là một nhân vật nguy hiểm đây. Không nên đụng vào, không nên đụng vào.
Phục Hào khẽ than, sau đó đảo người quay về chỗ ở của mình.
Vì ba vị Điện hạ không ở lại động phủ nên Phục Hào chẳng có gì phải bận tâm, cứ thế mà hưởng thụ cuộc sống.

Xích Huyết động phủ
Thân khoác trường bào màu tím, ba người xuất hiện ngoài đại môn của Xích Huyết động phủ. Đó không phải ai khác mà chính là Địch Tiến, Địch Thanh và Địch Loan. Ba người này vốn không hề thông báo trước cho Xích Huyết động phủ, cứ thế đột ngột tới trước cửa động phủ.
Ba người nhìn đại môn của Xích Huyết động phủ, khóe miệng nhếch lên cười lạnh, sát khí kinh người.
- Các người là ai?
Hộ vệ trấn giữ cửa Xích Huyết động phủ cũng không dám bá đạo như thường lệ. Ba vị đại hán trước mắt toàn thân tràn đầy sát khí khiến bọn chúng e sợ, hỏi vậy cũng cho thấy bọn chúng đã có sự úy kỵ.
- Gọi Lưu Tinh Động chủ của các ngươi ra gặp ta.
Địch Thanh lạnh lùng quát.
Hộ vệ đó liền biến sắc, lập tức nói:
- Ba vị có lẽ là cao thủ, có điều, Động chủ Xích Huyết động phủ của chúng ta không phải cứ nói gặp là gặp được. Các vị còn muốn Động chủ đích thân ra gặp thì có phần hơi quá đáng đó.
Địch Loan quay sang nhìn tên hộ vệ đó. Nếu là trước đây, hẳn là hắn sẽ khen tên lính đó là trung thành với Động chủ, nhưng lần này đến Xích Huyết động phủ, cả ba vị điện hạ này đều mang theo trong lòng sự thống khổ và cừu hận vì cái chết của huynh đệ mình có liên quan tới Xích Huyết động phủ.
- Cút ngay!
Địch Loan lạnh lùng quát, tung chân đá một cái. Tên hộ vệ đó muốn tránh, nhưng mắt hoa lên một cái đã bị đã bay đi.
- Ha ha… tám trăm dặm thủy vực này là phạm vi quản hạt của Xích Huyết động phủ của ta, ba ngươi dám làm loạn ngay trước cổng Xích Huyết động phủ, có vẻ hơi ngạo mạn quá rồi đó!
Tần Vũ, thân mặc trường bào màu đen, xuất hiện tại đại môn Xích Huyết động phủ.
Những hộ vệ đó nhìn thấy Tần Vũ xuất hiện vội cúi hô:
- Bái kiến Động chủ.
Bọn Địch Loan ba người mắt đều sáng lên, cùng nhìn chằm chặp vào Tần Vũ.
- Ngươi chính là Động chủ?
Địch Loan hỏi.
Tần Vũ gật đầu xác nhận:
- Phải, ta chính là Động chủ Xích Huyết động phủ. Ba vị khí độ bất phàm, công lực cũng cực kỳ cao thâm, nhưng trước cửa Xích Huyết động phủ mà cuồng ngạo như vậy, về nghi lễ mà nói, là hơi quá đáng. Ba vị nên biết là Xích Huyết động phủ trực thuộc Cửu Sát điện. Coi thường Xích Huyết động phủ của ta được nhưng không dễ coi thường chín vị Điện hạ đâu.
Ngay đến Địch Tiến cũng không khỏi đờ người ra.
Ba vị điện hạ của Cửu Sát điện đứng ngay trước mặt mà cái tên Lưu Tinh đó cũng không biết. Ba người Địch Tiến bọn hắn làm sao không thể thấy buồn cười chứ.
"Sao ta lại có thể không biết các ngươi chính là ba Điện hạ của Cửu Sát điện chứ, trường bào tím vốn là đặc trưng cho bọn ngươi kia mà."
Tần Vũ thầm nghĩ, hắn vốn chỉ giả vờ không biết mà thôi. Tần Vũ cao giọng quát:
- Ba vị, có việc gì thì cứ nói, ta không có thời gian lãng phí với ba vị.
Địch Loan rút từ trong ngực ra một khối linh bài.
Cửu Sát Hắc Lệnh!
Tần Vũ biến sắc, ấp úng nói:
- Các vị, các vị là…
Địch Thanh lạnh lùng đáp:
- Phải, bọn ta chính là ba vị Điện hạ của Cửu Sát điện, ngươi không phải muốn để Cửu Sát điện gây khó dễ cho chúng ta sao?
Địch Thanh, Địch Loan và Địch Tiền đều nhìn như muốn cười nhạo Tần Vũ.
Tần Vũ lúng túng nói:
- Ba vị Điện hạ, thuộc hạ Tần Vũ, còn gọi là Lưu Tinh, vừa mới đảm nhận vị trí Động chủ chưa lâu, chưa biết rõ chín vị Điện hạ, vạn mong ba vị lượng thứ.
Tần Vũ hiện tại không muốn đối mặt đấu với người của Cửu Sát điện nên đương nhiên thái độ rất mực cung kính.
Nhìn bộ dạng lúng túng, sợ hãi của Tần vũ, Địch Loan cười khẩy nói:
- Được rồi! Đừng nói mấy lời thừa nữa! Hãy gọi động phủ Hộ pháp của ngươi cùng với Hộ vệ đội trưởng và Phó Động chủ, tất cả tập trung đến đại điện. Ta có việc quan trọng cần hỏi các ngươi.
Ba đại Điện hạ của Cửu Sát điện mới đến đã triệu tập tất cả mọi người, xem ra không có chút thiện ý nào cả.
- Ba vị Điện hạ xin đợi ở đại điện một lúc. Các đại Hộ pháp, Hộ vệ đội trưởng và nhị đệ, tam đệ của thuộc hạ sẽ đến ngay lập tức.
Tần Vũ nói xong liền quay sang đám hộ vệ nghiêm giọng ra lệnh:
- Chúng hộ vệ nghe lệnh! Truyền cho các đại Hộ pháp, các Hộ vệ đội trưởng, cùng với Nhị Động chủ, Tam Động chủ mau chóng tập hợp tại đại điện.
- Dạ!
Hàng trăm hộ vệ đang đứng xung quanh đồng thời quỳ xuống, cung kính đáp.
Sau đó, những hộ vệ này lập tức chạy đi truyền lệnh.
- Nhị Động chủ, Tam Động chủ?
Địch Loan cau mày hỏi.
Tần Vũ cười, giải thích:
- Điện hạ, đó là nhị đệ và tam đệ của thuộc hạ. Bọn huynh đệ thuộc hạ tình cảm rất tốt nên không phân cao thấp. Cũng giống Cửu Sát điện chư vị Điện hạ, thuộc hạ không lập Phó Động chủ mà lập ra Nhị Động chủ và Tam Động chủ.
Bọn Địch Tiến ba người nghe Tần Vũ nói thế thì trong tâm cũng có chút thay đổi thái độ đối với Tần Vũ.
Chính huynh đệ bọn họ tình cảm cực kỳ tốt nên cũng có đánh giá tốt hơn về người coi trọng tình cảm huynh đệ như Tần Vũ. Có điều, nghĩ tới cái chết của Bát đệ rất có khả năng liên quan tới kẻ trước mắt, chút hảo cảm của họ với Tần Vũ mới nảy sinh cũng tiêu biến hết.
Địch Loan hờ hững hỏi:
- Tần Vũ Động chủ, ngươi đã tu luyện được công pháp gì vậy, không những không để lộ chút khí tức nào mà ngược lại còn thôn phệ cả khí tức xung quanh thế? Tại sao không tạm dừng công pháp đó lại để bọn ta có thể thấy được Động chủ đã đạt tới cảnh giới nào?
Tần Vũ không chịu thua nói:
- Ba vị điện hạ! Công pháp này của thuộc hạ một khi đã tu luyện sẽ bám rễ sâu vào đan điền, không có lúc nào ngừng lại. Trừ phi… thuộc hạ bị giết chết thì nó mới chịu dừng thôi.
Ý tứ của Tần Vũ đã rất rõ ràng. Muốn ta đình chỉ Bắc Minh để xem thực lực của ta ư, đùng hòng!
Địch Loan gật đầu nói tiếp:
- Phải rồi, Tần Vũ Động chủ, nghe nói ngươi chỉ một kiếm đã sát tử Thanh Huyền lão quy. Lão rùa già đó đã đạt đến Đổng Hư tiền kỳ, xấp xỉ Tra Hồng, xem ra thực lực của Động chủ đã vượt xa Tra Hồng. Vậy sao ban đầu Tần Vũ Động chủ lại cam tâm tình nguyện làm hộ pháp cho Tra Hồng vậy?
Địch Loan chăm chú nhìn thẳng vào mắt Tần Vũ, chờ câu trả lời của Tần Vũ.
Tần Vũ im lặng.
Địch Loan trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo. Không khí giữa Tần Vũ và ba vị Điện hạ bỗng như ngưng đọng lại.