Tập đầu tiên của "In and Out" kết thúc, kết quả cuối cùng đội của Thời Thanh Thu đứng đầu với chín điểm. Đội của Tần Vọng tám điểm đứng thứ hai, đội Vu Thục Thận đứng thứ ba, đội Lục Tư Chu và đội Từ Chỉ đồng hạng tư.
Món cá kho cùng món canh do Ôn Khinh Hàn nấu đã được thôn dân đến dự nhà trưởng thôn nhất trí chấm điểm, bao gồm cả đại thúc hướng dẫn Ôn Khinh Hàn câu cá. Ngay cả Tần Vọng cùng những người khác cũng tâm phục khẩu phục, Vu Thục Thục thậm chí còn biểu dương vài câu.
Cameraman quay xong cũng cùng các nhân viên gia nhập hàng ngũ ăn tối. Mặc dù nói nếu các diễn viên hôm nay không làm được sẽ phải chịu đói, nhưng vì nhiều người cùng ăn như vậy, nên sau khi tắt máy ekip đã sắp xếp thêm đồ ăn, mọi người cùng nhau ăn uống đến gần nửa đêm mới tan cuộc.
.
Buổi sáng tự nhiên tỉnh lại, sau khi Thời Thanh Thu trở mình thì cơn buồn ngủ đã tản đi một chút. Nàng híp híp mắt, lông mày nhíu chặt để thích ứng ánh sáng tràn vào phòng. Nàng nhất thời không thể nhìn thẳng vào ánh sáng ngoài cửa sổ, đành phải thu hồi tầm mắt, đập vào mắt nàng chính là vẻ mặt bình tĩnh của Ôn Khinh Hàn.
Khi Ôn Khinh Hàn ngủ thì lãnh đạm trên người cô không quá rõ ràng, cũng không có sắc bén. Khuôn mặt bởi vì ngủ say mà có chút ôn hòa, mái tóc đen dài rải rác trên gối cùng phía sau khiến người ta không đành lòng làm kinh động đến.
Cơn buồn ngủ trong mắt Thời Thanh Thu dần dần rút đi, lặng lẽ mà nhìn Ôn Khinh Hàn, nhìn hàng mi dài cong cong, nhìn sống mũi thanh tú, nhìn môi mỏng hồng hào. Ôn Khinh Hàn luôn là người rất xinh đẹp, khi không ghi hình thì vô cùng lạnh lùng, loại vẻ đẹp này càng toát lên cực hạn.
Trên môi Thời Thanh Thu dần dần nở nụ cười, nàng khẽ đưa tay nhấc lên, bất giác muốn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Ôn Khinh Hàn. Đột nhiên nàng chợt nhận ra mình muốn làm gì, chưa kịp thu tay về thì đầu ngón tay đã lướt qua má Ôn Khinh Hàn.
Thời Thanh Thu còn chưa kịp nghĩ gì thì Ôn Khinh Hàn đã chậm rãi mở mắt ra. Tia hoảng loạn trong mắt nàng đều bị Ôn Khinh Hàn nhìn thấy.
“Khinh Hàn, sớm.” Thời Thanh Thu mím mím môi, cố gắng làm ra bộ dáng tự nhiên chào hỏi Ôn Khinh Hàn.
Ôn Khinh Hàn có thể thấy Thời Thanh Thu có chút không đúng, nhưng cô cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Thời điểm cô tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy ánh mắt né tránh của Thời Thanh Thu, cũng không biết trước khi cô dậy đã phát sinh chuyện gì.
“Sớm.” Ôn Khinh Hàn nhàn nhạt đáp, thanh âm vì buồn ngủ mà có chút lười biếng, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía Thời Thanh Thu, dừng một chút mới hỏi: “Hôm nay không đặt báo thức sao? Sẽ không sao chứ?".
Thời Thanh Thu cười nói: "Tối hôm qua người chủ trì nói hôm nay mọi người đươc ngủ muộn một chút, không sao a."
Ôn Khinh Hàn không nói gì nữa, vươn tay vén chăn cao lên một chút, đầu ngón tay trái ửng hồng liền bị Thời Thanh Thu chú ý tới. Chưa kịp rút tay lại thì Thời Thanh Thu đã nắm lấy tay trái của cô xòe ra, đầu ngón trỏ cùng ngón giữa hiện ra vết ửng hồng bất thường.
“Khinh Hàn, tay có đau không?” Tay phải Thời Thanh Thu đang nắm tay trái của Ôn Khinh Hàn, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay của cô.
“Không đau.” Tay Ôn Khinh Hàn nhúc nhích một chút, nhưng Thời Thanh Thu không để cô thu lại, cô chớp chớp mắt không nói, cũng không cùng Thời Thanh Thu bốn mắt nhìn nhau.
Đó là hôm qua bưng bát canh uy Thời Thanh Thu ăn mà bị bỏng, hiện tại chạm đến vẫn còn cảm thấy đau. Nhưng được Thời Thanh Thu chạm vào như vậy, so với đau thì cô cảm thấy trong ngực mình có tia khát vọng mãnh liệt.
Thời Thanh Thu cười một tiếng, để tay Ôn Khinh Hàn trở lại dưới chăn, vẫn không buông ta mà chậm rãi nhẹ nhàng xoa ngón tay bị bỏng, "Sau này không cần như vậy nữa, có thể để nguội một chút rồi hẵn cho tôi thử mà, tôi lại không phải là không thể ăn nguội. Còn có, mấy cuộc thi sau này đừng tự mình làm hết mà giao cho tôi chút nhiệm vụ a. Ôn luật sư, Ôn bếp trưởng đã hiểu chưa?."
Vừa dứt lời, Ôn Khinh Hàn trở tay nắm tay nàng, ngón cái liên tục xoa lên mu bàn tay của Thời Thanh Thu, bốn ngón tay cũng dần dần tách ra khỏi tay nàng.
Giữa hai người vẫn còn chút khoảng cách, Ôn Khinh Hàn hít sâu một hơi, thân vừa mới động liền nghe thấy thanh âm của người chủ trì từ bên ngoài truyền đến: "Dậy đi! Làm việc! Đừng ngủ nữa! Chim cũng đã dậy bắt giun rồi a!"
Cơ thể Ôn Khinh Hàn vừa định tiến lại gần nàng liền đóng băng tại chỗ. Tất cả chỉ trong cái nháy mắt, Thời Thanh Thu vẫn còn đang mỉm cười nhìn cô. Tia kích động trong mắt cô đột nhiên mất sạch chẳng còn thứ gì, cuối cùng cô chỉ nhàn nhạt nói với nàng: "Được, tôi biết rồi, rời giường thôi."
Khi mọi người đã rửa mặt sạch sẽ tập trung ở sân, người chủ trì đã đứng sau chiếc bàn, trên bàn có một chiếc hộp lớn, hắn vỗ tay nói: “Mọi người vào chỗ a!”.
Dứt lời, những cameraman đều nâng máy bắt đầu làm việc, Tần Vọng hét lên: "Tình huống gì đây? Hộp này là để bốc thăm sao?".
Ưu điểm của Tần Vọng chính là ai cũng không phải nói câu nào, hắn là người hỏi trước.
Mọi người nhìn về phía người chủ trì, thấy hắn gõ thùng, cầm loa lên nói: "Mọi người dựa theo số cử một người trong đội lên bốc thăm. Nội dung trong thăm là hướng dẫn mọi người đi tìm một phong bì. Cái phong bì này đối với phân đoạn thi đấu của mọi người về sau có liên hệ rất lớn."
Toàn sân im lặng, hắn lại cường điệu nói: "Nhưng! Sau khi bốc thăm xong liền lập tức xuất phát, không thì thầm, không cho phép trao đổi nội dung!".
Người chủ trì lướt qua mọi người, hài lòng gật đầu, thấp giọng nói: "Đội 1 là đội Thanh Thu, cô với Ôn luật sư ai lên bốc thăm?".
Ôn Khinh Hàn liếc mắt ra hiệu với Thời Thanh Thu. Thời Thanh Thu bước tới thò tay vào lỗ ở giữa hộp, tùy ý gảy mấy lần mới nắm lấy một tờ giấy gấp, sau đó rồi quay trở lại bên người Ôn Khinh Hàn.
Người chủ trì gật đầu, "Tiếp theo, đội hai, Thục Thận tỷ..."
Một đội lại một đội theo trình tự mà đi lên bốc thăm. Thừa dịp thời gian này, Thời Thanh Thu mở tờ giấy ra, chỉ nhìn thấy được viết: "Bạch Hạc cửu tiêu minh, không trung vạn dặm thanh, Tê Ngưu thả Vọng Nguyệt, may mắn phân chia minh".
Ôn Khinh Hàn thấp giọng đọc ra, sau đó trầm mặc suy nghĩ. Thời Thanh Thu gấp tờ giấy nắm trong lòng bàn tay, sau đó cũng có chút nghi hoặc hỏi: "Đây là ý gì? Có liên quan đến động vật sao?".
Ôn Khinh Hàn khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi cũng không biết."
Cô và Thời Thanh Thu đều tốt nghiệp khoa Luật, đã lâu không tiếp xúc với văn chương. Đột nhiên như vậy, ngoài mặt chữ ra thật sự không nhìn ra được cái gì.
"Được rồi, mỗi người đều có gợi ý của mình. Bây giờ mỗi đội có thể hành động, tìm mục tiêu của mình, quay lại đây trước bữa tối là được. Đêm nay không cần mọi người nấu ăn, thôn dân ở đây sẽ chiêu đãi a!".
Người chủ trì nói xong, liền bỏ loa xuống, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn chằm chằm vào mọi người, thúc giục một tiếng: "Đi đi a, còn ngẩn ra làm gì? Ai không tìm được phong bì thì tối nay không được ăn cơm."
“Không phải chứ, tàn nhẫn như vậy a?” Tần Vọng kinh ngạc hỏi, Quý Lam vỗ vỗ vai hắn, ra hiệu hắn mau nghiên cứu tờ giấy.
“Vậy chúng ta xuất phát đi. Mọi người cố lên.” Vu Thục Thận cười nói, dáng vẻ có chút tự tin, không bởi vì tờ giấy mà có nửa điểm buồn phiền.
Nếu tờ giấy của mọi người đều là những câu thơ như vậy, thì đây có lẽ là điểm mạnh của Vu Thục Thận. Ôn Khinh Hàn còn nhớ rõ ngày đến đây, Vu Thục Thận đã từng đọc mấy câu thơ có tên Thời Thanh Thu và cô ở trong đó.
"Chúng ta cũng xuất phát."
"Chúng ta cũng đi đây."
Quan hệ giữa Lục Tư Chu cùng Từ Chỉ đã tốt hơn một chút, hai đội đồng thời chào hỏi nhau. Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn cũng cùng họ đi ra khỏi nhà của trưởng thôn.
"Trong mấy câu này, một là bay trên trời, một là chạy trên mặt đất. Chẳng lẽ bọn họ đem đồ vật giấu trên người động vật sao? Không có khả năng a..."
Thời Thanh Thu vừa đi vừa lẩm bẩm, cameraman đi theo họ cũng tìm thời cơ chụp một vài bức ảnh cận cảnh vẻ mặt buồn phiền cau có của nàng. Khán giả chương trình truyền hình thực tế ngoài trời chính là thích xem loại quá trình này.
Ôn Khinh Hàn vẫn là lắc đầu, "Nếu là động vật, vậy cũng nên đưa ra gợi ý phù hợp. Hiện tại bạch hạc cùng tê giác rõ ràng không có ở nơi này."
"Còn những con vật có điểm chung với bạch hạc cùng tê giác thì sao? Có thể nơi này có loại đó a."
Ôn Khinh Hàn nhìn nàng một cái, nhẹ nói: "Gà lôi, trâu nước."
Thời Thanh Thu: "..."
Đường đường là Bạch Hạc, gà lôi nơi này có thể có điểm chung sao. Có thể có vịt hoang, thế nhưng xác định chính là tuyệt đối không có bạch hạc cùng tê giác. Thử nghĩ xem, nếu có thể dễ dàng bị nhìn ra như vậy, còn cần cho hai người các nàng mất thời gian đi tìm sao?
Hai người đi dọc theo những con đường nhỏ trong thôn vài vòng cũng không tìm ra nguyên do. Đừng nói Bạch Hạc với tê giác, ngay cả chó mèo cũng thấy không nhiều. Thời Thanh Thu dưới ánh mặt trời nhìn tầng mồ hôi mỏng trên trán Ôn Khinh Hàn, nàng lấy khăn giấy trong túi ra lau mồ hôi cho cô, hành động này rất tự nhiên, cứ như đã từng xảy ra như thế.
Ôn Khinh Hàn mím mím môi, làm sao cũng không dám mắt đối mắt với Thời Thanh Thu. Một lúc sau, cô cầm lấy khăn giấy, nói với Thời Thanh Thu "Để tôi tự làm."
Thời Thanh Thu buông lỏng tay, nhìn Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng nói: "Khổ cực cậu rồi."
Trước đây nàng rất ít khi để ý tới Ôn Khinh Hàn, nhưng qua khoảng thời gian ở chung này, nàng nhìn ra rất nhiều điều mà trước đây nàng không để ý. Ôn Khinh Hàn thích hành động hơn là nói. Còn có nhiều lúc trong lòng Ôn Khinh Hàn có chút tâm tư, nhưng trên mặt lại không biến sắc. Gặp chuyện tốt cũng như vậy, lo lắng buồn phiền cũng là như vậy.
Ôn Khinh Hàn đem khăn giấy nắm trong lòng bàn tay, ánh mắt nhìn Thời Thanh Thu mơ hồ ẩn chứa một chút mong đợi, cô duỗi tay còn lại cẩn thận nắm lấy tay Thời Thanh Thu, nói: "Thanh Thu, chúng ta qua đó nghỉ ngơi một lúc đi. Nhân tiện thảo luận một chút, tôi cảm thấy có thể không đơn giản như vậy."
"Được."
Hai người đi bộ đến nhà thôn dân gần đó, giải thích mong muốn được nghỉ ngơi ở đây, thôn dân liền nhiệt tình để hai người ở lại, còn mang đến mấy cái ghế dưới gốc cây để hai người cùng cameraman ngồi hóng gió.
Ôn Khinh Hàn lấy tờ giấy ra cho Thời Thanh Thu xem, nàng cúi đầu, thấp giọng nói: "Mấy câu thơ này đến cùng là cái gì đây..."
"Bạch Hạc cửu tiêu minh, không trung vạn dặm thanh. Trong những bài thơ cổ chúng ta từng học, có vẻ như không có bài thơ nào như vậy ..." Thời Thanh Thu tự lẩm bẩm, "Lẽ nào bài thơ này ít người biết đến? Nhóm chương trình cũng không viết tên tác giả a."
"Chờ đã, chúng ta vẫn suy nghĩ xem bài thơ này là có ý nghĩa gì, thế nhưng chưa từng nghĩ đến cùng nó có tính chất gì." Ôn Khinh Hàn đột nhiên nghĩ tới cái gì, thanh âm bỗng nhiên nặng nề một chút. "Chẳng lẽ không phải là thơ?".
Thời Thanh Thu chớp chớp mắt, chưa kịp hoàn hồn trước suy luận của Ôn Khinh Hàn thì đại thẩm đang nhặt đậu bên kia mỉm cười, hiếu kỳ hỏi: "Hai đứa đang nói chuyện gì vậy? Ta có thể giúp được gì không?".
Thanh âm của đại thẩm có chút khác so với thôn dân nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn mà ekip đã sàng lọc. Nhưng nếu là như vậy, thì cũng có nghĩa là thời gian đại thẩm này ở trong thôn đã lâu. Có thể nói là những điều bà biết chắc chắn không ít.
Nghĩ đến đây, Thời Thanh Thu vội vàng kéo ghế qua, cầm tờ giấy trên tay Ôn Khinh Hàn đưa cho đại thẩm xem: "Đại thẩm, người giúp chúng ta nhìn cái này một chút. Người có thể xem đây là đang nói gì không?".
Đại thẩm thấy vậy cũng buông công việc, híp mắt nhìn sang: "Bạch Hạc cửu ... cái gì a? Ai nha cái này ta xem không hiểu."
Thời Thanh Thu cười cười, tia hy vọng trong lòng nhanh chóng bị dập tắt, còn chưa kịp nói gì với Ôn Khinh Hàn thì giọng nói của đại thẩm đột nhiên vang lên: "Cái này ta xem không hiểu, nhưng là cái này như quẻ vậy. Trước đây vài ngày nữ hài nhà ta đi xuống núi, trở về liền lấy ra cho ta xem, cũng giống như mảnh giấy này vậy ... "
Ôn Khinh Hàn lập tức chú ý tới điểm quan trọng: "Quẻ? Là quẻ xăm sao? Nơi này có chỗ gieo quẻ sao?".
Đại thẩm gật đầu: "Có a, chính là có chút xa. Dưới chân núi kia có một cái chùa đổ nát, nơi đó có một lão hòa thượng đã ở đó mấy chục năm. Ngày thường đi hái rau rừng đến thị trấn để đổi ít tiền cho chùa tiếp tục hương hỏa." Đại thẩm vừa nói vừa đứng dậy chỉ đường cho Thời Thanh Thu.
Nghi hoặc giống như lập tức được giải quyết, trước tiên mặc kệ có đúng hay sai, ít nhất nghe cũng có đạo lý. Câu nói trong mảnh giấy này rất có thể chính là gieo quẻ mà ra, như vậy chỗ hai người cần đến chính là ngôi chùa đổ nát kia.
“Cám ơn đại thẩm.” Thời Thanh Thu đứng lên cảm tạ, kéo Ôn Khinh Hàn đã đứng lên, nói: “Khinh Hàn, đi mau.”
Hai người cảm ơn liền vội vàng rời đi, cameraman cũng vội vàng chạy theo, đại thẩm ở phía sau lớn giọng căn dặn: "Hai đứa chậm lại một chút, đường không dễ đi a..."
Hai người cứ thế đi theo hướng mà đại thẩm đã chỉ, sau khi đã có mục đích thì không làm những việc vô ích nữa, trực tiếp đi thẳng đến ngôi chùa đổ nát. Chỉ là đường thật sự không dễ đi, loang loang lổ lổ rất nghiêm trọng, không biết làm sao mà ekip lại đem đồ vật giấu xa đến vậy, ngọn núi cách thôn ít nhất cũng phải một hai cây số.
Nỗ lực đã được đền đáp, khi hai người đến chùa thì lão hòa thượng đang quét khoảng đất trống trước chùa. Toàn bộ ngôi chùa đã bị đổ nát nặng nề, toát lên một bầu không khí bụi bặm cũ kỹ.