Tình Thâm Duyên Cạn, Ngã Phật Từ Bi

Chương 17




Ngày đó các nàng tán gẫu thật lâu, đến cuối cùng là Kỳ Hoa tự mình đi ra tìm Thiển Âm trở về.

Chiến Thần đã từng lạnh lùng cương nghị, hiện tại vẻ mặt ôn hòa nắm tay nữ hài tử, nhìn bóng dáng bọn họ nương tựa nói chuyện cười, trong lòng Bạch Y có chút xúc động.

Tình yêu đơn thuần tốt đẹp như vậy, mấy ngàn năm qua nàng chưa từng gặp qua, thật sự rất khao khát.

Kỳ Hoa biết nàng, nhưng cũng không đi lên nói chuyện với nàng, gật đầu với nàng từ xa xa, sau đó kéo Thiển Âm dần dần đi xa.

Lúc rảnh rỗi Bạch Y ngoại trừ nghiên cứu Phật pháp, cũng xem một ít học thuyết tạp gia. Thiển Âm thích tiểu thuyết của nhân gian, thường xuyên sẽ mang đến cho nàng một ít, Bạch Y cũng không cự tuyệt, nàng cũng muốn biết tình yêu nhân gian đến tột cùng là như thế nào.

Nhưng không biết vì cái gì, cùng một câu chuyện, Thiển Âm nhìn sẽ cảm động đến khóc rống, mà nàng lại chỉ cảm thấy trong lòng rất trống rỗng, như có mất mát, lại không biết mất đi cái gì. Có chút chua xót, nhưng lại không khóc được.

Cẩn thận ngẫm lại, nàng cả đời này, bất quá chỉ có một lần khóc mà thôi.

Trước khi biết chàng, nàng vô tư, không biết nước mắt là gì; sau khi mất chàng, nàng đã học được cách mạnh mẽ và không dễ rơi lệ.

Chàng hạ phàm lịch kiếp, mà nàng chính là kiếp nạn của chàng. Đối với nàng mà nói chàng làm sao không phải là kiếp nạn của nàng đây?

Yêu một Đức Phật, nghĩ về nó làm sao cũng khiến cho mọi người cảm thấy buồn cười.

Mỗi năm vào tháng Giêng, Phật giới sẽ phái người tới đây xem nàng có cần gì hay không.

Mà một năm này, người Phật giới phái tới lại là Bích Liên tiên tử của Dao Trì.

Lúc đó Thiển Âm đang lôi kéo nàng xem quyển sổ nói, nghe được thanh âm thanh lạnh lùng của Bích Liên, lập tức nhảy qua cửa sổ chạy trốn.

Bạch Y bóp Phật Ấn quét khí tức của Thiển Âm đi sau đó mới mở cửa cho Bích Liên tiến vào.

Sau khi vào cửa, Bích Liên trước tiên đem nhu yếu phẩm mang đến giao cho Bạch Y, yên lặng nhìn bài trí trong phòng đánh giá một phen, nhìn hai chén trà bày trên bàn nở nụ cười. “Xem ra Thần Nữ biết hôm nay ta sắp tới, lại chuẩn bị trước trà bánh.”

Bạch Y cả kinh, bất động thần sắc tiến lên thu chén trà lại, khẽ cười nói: “Chỉ là nhàn rỗi vô sự cùng linh vật trên núi uống mà thôi, làm tiên tử chê cười.” Nàng đổi chén thêm trà, đưa tay ý bảo Bích Liên ngồi xuống.

“Ngược lại nhã hứng của Thần Nữ, tục nhân như ta cũng không hưởng thụ được loại thú vui này.” Bích Liên không tiếp tục để ý tới chén trà kia, tràn đầy thâm ý cười cười, bưng chén trà lên một ngụm nhỏ.

Chẳng qua cũng chỉ là tán gẫu một chút chuyện xảy ra trong lục giới gần đây, hết lần này tới lần khác Bích Liên tiên tử này có vẻ cực kỳ thân thiết, kéo đông kéo tây, nói gần một canh giờ còn không có ý tứ rời đi.

Bạch Y cũng không tiện đuổi người, coi như đã lâu không có người nói chuyện, tán gẫu an ủi.

Rốt cục, Bích Liên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đứng lên cười nói: “Nhìn ta xem, nói chuyện liền quên mất thời gian, thời gian đi cũng đã lâu, nên trở về thôi.”

Bạch Y trong lòng thở phào, cũng đứng lên.

Bỗng nhiên, ánh mắt Bích Liên dời về phía giường dưới cửa sổ, có một quyển sách bị Thiển Âm lưu lại, không khỏi làm cho Bạch Y trong lòng nhảy dựng.

Chỉ nghe Bích Liên tiên tử nói. “Không nghĩ tới Thần Nữ lại thích đọc những thứ này, ngược lại làm cho Bích Liên có chút kinh ngạc.”

Bạch Y bình thản. “Rảnh rỗi không có việc gì nhìn xem mà thôi.”

Bích Liên nhìn chằm chằm quyển lời kia, chậm rãi nhếch môi. “Chỉ là nhìn một chút mà thôi, nói cho cùng cũng chỉ là thứ để cho người ta vui vẻ, xem xong cũng nên vứt bỏ sau đầu, Thần Nữ thân là đệ tử của Phật tổ, nhưng chớ chấp mê quá sâu, sai lầm tự hủy.”

“Tiên tử lao tâm.” Bạch Y hơi rũ mắt, từ chối cho ý kiến.

“Ta và ngươi cùng nhậm chức ở Tiên giới, chiếu cố lẫn nhau cũng là chuyện nên làm.” Bích Liên nhẹ nhàng, đi ra ngoài cửa. Trong khoảnh khắc ra khỏi cửa, đột nhiên dừng lại. “Kết bạn vẫn nên thận trọng một chút mới tốt, có vài người cũng không nhất định có thể trở thành bằng hữu, Phật tổ làm như vậy, cũng là vì muốn tốt cho Thần Nữ.”

Bạch Y nhíu nhíu mày, không rõ nàng là có ý gì, trong lòng lại mơ hồ có chút bất an.