Edit: Thịt
Thời điểm Liên Nặc tỉnh lại, đầu tiên ngửi được một cỗ mùi thuốc.
Cậu mở mắt ra, cũng không có sự sợ hãi và bất an khi ở hoàn cảnh xa lạ.
Cậu ngồi dậy, chăn trên người rơi ra, lộ ra bộ quần áo bệnh nhân màu trắng.
Ngực áo còn thêu tên bệnh viện: Bệnh viện đế quốc.
Nơi này là bệnh viện.
Liên Nặc nhìn ống truyền dịch trên tay mình, sau đó duỗi tay, trực tiếp rút.
Thời điểm kim tiêm rút ra khỏi người cậu, một tia máu tươi bắn ra, Liên Nặc giơ tay lên trên miệng vết thương, màu xanh nhạt xuất hiện, dị năng trị liệu sơ cấp, trị liệu vết thương nhỏ do kim gây ra như thế này là quá đơn giản.
Liên Nặc cũng hoàn toàn không cảm thấy lãng phí.
Cậu bò xuống giường, tuy rằng phòng nồng nặc mùi thuốc, nhưng vô cùng sạch sẽ, vẫn làm cậu vui vẻ thoải mái lên.
Nơi này không phải địa cầu mạt thế, nơi này là tinh cầu tinh cầu khác vô cùng tiên tiến, nơi này có con người giống cậu, nghĩ như vậy, máu Liên Nặc sôi trào lên.
Cậu không nhìn thấy con người đã năm trăm năm rồi, tuy rằng cậu không thích sinh hoạt tập thể, cũng không thích nhiều người vây quanh mình, nhưng mà trải qua năm trăm năm kia, cậu rất cô độc.
Cô độc đến tự bạo, kết thúc sinh mệnh.
Liên Nặc ánh sáng từ cửa sổ xuyên tới, là ánh nắng ấm áp.
Cậu đi tới bên cửa sổ, kéo rèm ra, càng nhiều ánh nắng rọi vào.
Liên Nặc đứng ở cửa số, như là được phủ thêm một tầng hào quang thần thánh.
Thân thể gầy nhỏ, quần áo bệnh nhân màu trắng, mái tóc dài màu đen.
Giờ khắc này, thiếu niên thật xinh đẹp, như là tinh linh rớt xuống nhân gian.
Tóc của Liên Nặc vốn cũng không dài, nhưng ở tinh cầu tội phạm, không ai cắt tóc cho bọn họ, bọn họ lại càng không được mang theo vũ khí, cho nên tóc của nguyên chủ đã dài đến eo, vừa rối, thô ráp lại ố vàng, nhưng lại mang đến một cảm giác thời thượng.
Mái tóc này đã được gội qua khi Liên Nặc trên phi thuyền.
Thịch thịch thịch…
Aumont đã đứng ở cửa được một lúc, thời điểm ông tới, đứa bé kia đã dựa vào cửa sổ.
Cậu nhắm mắt lại, từ vị trí của Aumont, bởi vì thị lực đặc thù của dị năng giả, ông có thể nhìn thấy cả lông mi dài và cong của đứa bé.
Đứa bé bị đưa vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê, cho nên Aumont cảm thấy, lông mi là chỗ duy nhất có thể thưởng thức trên người của đứa nhỏ này, hơn nữa, chính xác rất xinh đẹp.
Chính là tại thời điểm đứa bé kia quay đầu, Aumont phát hiện ra mình sai rồi, cậu có một đôi mắt biết nói.
Đôi mắt đen láy, trong suốt mà đơn thuần, ông chưa từng gặp qua đôi mắt như vậy, rõ ràng là sạch sẽ như thế, mà lại làm người ta nhìn không thấu.
“Câu tỉnh rồi.” Aumont mỉm cười đi vào.
Khí thế cường đại của dị năng giả thu liễm lại, sợ sẽ dọa sợ đứa nhỏ yếu ớt như thỏ con trước mắt.
“Cậu uống sữa tắm, hơn nữa dạ dày có bệnh, dẫn đến xuất huyết dạ dày, đã phẫu thuật thành công.
Bây giờ cậu còn chỗ nào không thoải mái không?”
Liên Nặc lắc lắc đầu.
Ánh mắt vô tội không chớp mắt nhìn Aumont.
Chính xác mà nói là nhìn mâm đồ ăn trong tay Aumont đang tỏa ra mùi vị mê người.
Cái mũi Liên Nặc giật giật.
Liên Nặc sinh sống năm trăm năm trên trái đất… chưa từng nấu cơm.
Ha ha ha…… Aumont cười, chưa từng vui vẻ như thế.
Thử hỏi có người nhìn chằm chằm vào mâm thức ăn trong tay bạn mà động động mũi, hơn nữa vẫn là đứa trẻ, sao có thể không cảm thấy đáng yêu được?
“Sữa bò và bánh mì, đồ ăn của cậu.” Aumont đặt mâm lên trên bàn, “Thân thể của cậu khôi phục rất nhanh, nhìn dáng vẻ cậu trong lúc hôn mê, có vẻ đã hấp thu hết thành phần dinh dưỡng trong dịch dinh dưỡng rồi.”
Liên Nặc đi tới bàn, cầm cốc sữa bò ngửi ngửi, giống mùi của sữa tắm vị sữa bò… Không, là thơm hơn.
Cậu thậm chí quên mất sữa tắm kia đã làm mình nôn mửa, có chút thèm ăn vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi, rồi lại cảm thấy chính mình thất lễ, mỉm cười nói với Aumont: “Cảm ơn.”
Là một nhà khoa học, còn là dị năng giả cường đại nhất trên trái đất, Liên Nặc là một người rất lễ phép.
Tuy rằng cậu không giỏi giao tiếp với người khác, cũng không có kỹ năng ăn nói, nhưng cậu rất biết lễ phép.
“Không cần khách khí.” Aumont gợi lên khóe miệng, đây là một đứa trẻ đặc biệt..