Editor: Thịt
Ánh mắt của người đàn ông mặc tây trang nhìn người thật sắc bén.
Nhưng Liên Nặc không sợ.
Cậu ngẩng đầu đối diện cùng đối phương.
Trong mắt Liên Nặc, loại khí thế này không tính là gì.
Ngay cả Tang Thi Vương cậu còn không sợ.
Nói chính xác hơn, Liên Nặc không sợ gì cả, kể cả cái chết.
Huống chi, đối với người đã sống năm trăm năm như Liên Nặc mà nói, tuổi tác của người đàn ông này còn không tính là một tiểu bối.
Người này… Thật sự là người tội phạm có gen duy nhất có thể ghép đôi cùng Hoàng thái tử sao? Cadiz nghi hoặc.
Cadiz là quản gia đứng đầu hoàng thất, lần này ông đến tinh cầu tội phạm này vì người thừa kế của đế quốc Sottile, Hình Viêm Orister Hoàng thái tử điện hạ.
Hoàng đế của đế quốc Sottile là một alpha có dị năng vô cùng cao, nhưng hoàng hậu lại không phải omega, mà là beta.
Nhưng vị hoàng hậu beta này có sức chiến đấu vô cùng mạnh.
Hoàng đế và hoàng hậu qua trăm năm mới thụ thai thành công, sinh ra Hoàng thái tử Hình Viêm.
Mà Hình Viêm được di truyền gen cường đại của cha mẹ, hắn là alpha mạnh nhất trong hoàng thất từ trước đến nay, năm nay 88 tuổi.
Đối với dị năng giả mà nói, 88 tuổi còn rất trẻ, thậm chí là vừa bắt đầu sinh mệnh.
Nhưng cũng trong thế giới dị năng giả, 88 tuổi còn chưa kết hôn thì lại không bình thường.
Mà Hoàng thái tử điện hạ vì sao tới 88 tuổi rồi mà còn chưa kết hôn, không phải là hắn không muốn, mà vì kho gen của đế quốc Sottile không có dị năng giả phù hợp ghép đôi với hắn.
Đừng nói là tìm omega, ngay cả beta cũng không có.
Dưới tình huống như vậy, hoàng đế và hoàng hậu đều nóng vội.
Bọn họ thử nhiều cách, nếu không tìm được dị năng giả, vậy có thể tìm người thường không?
Rốt cuộc, người duy nhất phù hợp là tội phạm Liên Nặc, năm nay 18 tuổi.
Hoàng thái tử tôn quý nhất.
Tội phạm beta đê tiện nhất đế quốc.
Gen của hai người này ghép đôi, thế nhưng lại tương thích 100%.
Thật sự hoang đường.
“Tôi sẽ dẫn theo người này, từ nay về sau, tư liệu của cậu ta đã trở thành cơ mật tối cao của đế quốc.
Tôi nghĩ, cậu sẽ tự hào vì đã biết cơ mật tối cao của đế quốc, đúng không?” Cadiz mỉm cười hỏi.
“Đúng vậy, ngài yên tâm.” Quản gia đứng đầu hoàng thất xuất hiện ở chỗ này, bọn họ nào dám nói không.
“Tốt lắm.” Cadiz đứng dậy, tiến đến trước mặt Liên Nặc.
192cm Cadiz, 165cm Liên Nặc.
Hai người lại lần nữa hai mặt nhìn nhau, khí thế bất đồng, thậm chí có chút buồn cười.
Nhưng là một chút đều không thấy không ổn.
Thậm chí tên thiếu niên lôi thôi này đứng trước mặt quản gia đứng đầu hoàng thất, thế nhưng một chút đều không có… kém cỏi.
“Tôi là Cadiz, rất vui được biết cậu, thiếu gia Liên Nặc.” Lời nói của Cadiz làm giám ngục trưởng chấn động.
Liên Nặc chớp chớp mắt, đôi mắt đen láy trong suốt, đại khái là từ đầu đến chân cậu đây là thứ duy nhất có thể coi là đẹp.
“Ừm.”
… Thế mà chỉ trả lời một từ.
Cadiz mìm cười: “Tôi muốn dẫn cậu rời khỏi nơi này, xin hỏi cậu cần bao nhiêu thời gian để chuẩn bị hành lý?”
Liên Nặc lắc đầu: “Tôi không có hành lý.”.