Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 6 - Chương 98: Phục kích




Thân hình của Bảo Bột đột nhiên dừng lại, cơ giáp to lớn đứng giữa không trung tựa hồ biến thành vô số tia sáng phát ra từ hai tay, giống như những con rắn độc nhỏ dài nhắm người mà cắn, lao về hướng cơ giáp đuổi theo phía sau.

Người đẳng sau cũng là một nhân vật đại sư cấp mười sáu, trong khi đuổi theo, đã sớm chừa lại vài đường sống, vừa thấy cơ giáp trước mắt bất ngờ quay lại đánh lén. Chuyện đầu tiên mà hắn ta làm không phải là nghênh địch, mà là nhanh chóng rút lui đồng thời mở ra tất cả thiết bị trinh thám, quét sạch tình huống xung quanh mười dặm một lần.

Cơ giáp đỉnh cấp đi ra từ di tích, thật ra là do biểu hiện của từng người trong lúc thí luyện rồi do máy tích di tích của quốc gia cấp mười chế tạo.

Trong một số cơ giáp, có một thông số cố định không đối, đó chính là tốc độ. Trong tất cả cơ giáp đỉnh cấp, đều có thể đạt đến tốc độ cực hạn gần ánh sáng.

Trừ cái này ra, thì những cơ giáp này đều có lãnh vực am hiểu khác nhau.

Một cao thủ đến từ Nguyệt Hanh đế quốc am hiểu nhất là trinh thám, thì trong bộ dạng của cơ giáp này, sẽ lắp đặt thêm một số thiết bị trinh thám đặc thù mua từ quốc gia cấp tám.

Sử dụng những thiết bị trinh thám này, phàm là những kỹ thuật ẩn núp của các quốc gia dưới cấp tám, đều sẽ không thể trốn được. Hơn nữa, cho dù là kỹ thuật ẩn thân ngang cấp, cũng có khả năng bị đối phương phát hiện ra.

Cho nên khi hắn ta sử dụng thủ đoạn trinh thám quét sạch vùng này một cái, trong lòng lập tức hiểu rõ. Ở đây không có phục binh hay cạm bẫy như hắn lo lắng, một cái cũng không có.

Hắn yên tâm đem toàn bộ tinh lực đánh về phía trước, hắn cũng không hy vọng là một mình hắn có thể bắt được đối phương, mà chỉ cần ngăn cản một chút, đợi hai đồng bạn có thực lực siêu cường chạy đến. ba đánh một nhất định có thể bắt giữ người này ngay tại chỗ.

Phương Minh Nguy tránh trong lớp ngụy trang của Hư Nghĩ Bàn, mơ hồ cảm ứng được một tia dao động quét qua lớp ngụy trang. Nhưng làm cho hắn yên tâm là, cái phương pháp tìm kiếm trước đây chưa từng thấy này vẫn chưa thể đột phá được lớp ngụy trang của Hư Nghĩ Bàn.

Đang lúc Phương Minh Nguy âm thẩm nhiệm chú ngữ, muốn ám toán, thì đột nhiên phát hiện ra một sự kiện đối đầu không đúng

Tốc độ di chuyển của hai người này quá nhanh, thật sự là nhanh quá mức rồi.

Dưới sự di chuyển cao tốc này, Phương Minh Nguy chỉ có thể thả lực trường tinh thần ra mới có thể nắm bắt được hành động của bọn họ. Nhưng nếu cứ thả lực trường ra như vậy, chăng phải đã nói rõ cho người ta biết ở đây có người mai phục sao.

Trong lúc nhất thời, Phương Minh Nguy không ngừng kêu khổ trong lòng, vậy phái làm thế nào cho tốt đây?

Bỗng nhiên, hai tia chớp như vạch phá không trung lao đến. trên trời xuất hiện thêm hai cơ giáp đỉnh cấp. Trong lòng Phương Minh Nguy ảo não vô cùng, thì ra chỉ lưỡng lự một cái thôi, mà hai tên đại sư thể thuật khác cũng đã chạy đến.

Lần này, không chỉ có Phương Minh Nguy kêu khổ trong lòng, mà Bảo Bột cũng đang chửi ầm lên.

Một đánh ba? ông cũng không có bản lĩnh lớn như vậy!

Nếu không phải ở chung với Phương Minh Nguy lâu ngày, hiểu được tính cách của hắn rõ ràng, thì Bảo Bột thậm chí còn hoài nghi răng. Phương Minh Nguy có phải là muốn mượn đao giết người không.

Nhưng mà, trước ba vị cao thủ không kém hơn minh một chút nào này, Bảo Bột cho dù muốn mắng vài câu, cũng không rãnh để phân tâm!

Phương Minh Nguy nuốt nước miếng! Hắn biết minh vẫn đánh giá thấp thực lực của cao thủ cấp đại sư. Nhưng giờ phút này cho dù hắn có ra ngoài, cũng không thể giúp ích được gì.

Dù sao thì phần thẳng của hai đánh ba, cũng không phải rất cao. Hơn nữa hắn cũng không phải là đại sư thể thuật hệ.

Cắn răng một cái. Phương Minh Nguy âm thẩm niệm động thuật làm chập. Một cổ ý niệm ném tới bốn người đang dây dưa với nhau.

Loại chú ngữ này quả thật có hiệu quả thần kỳ, vô luận là ba người của Nguyệt Hanh đế quốc, hay là Bảo Bột, đều chậm lại trong nháy mắt.

Tuy bọn họ nhanh chóng phát hiện ra chỗ không đúng trên người, nhưng kế tiếp bọn họ lại phát hiện ra không khí xung quanh tự hồ đã có chút thay đôi khác thường

Trong này, động tác của bọn họ trở nên vô cùng chậm chạp, ngay cả tinh thần cũng có phần lười biếng.

Bổn người đang giao đấu không hẹn mà cùng bị dọa nhảy dựng lên. tình hình như vậy đừng nói là gặp phải, cho dù là nghe nói cũng chưa từng nghe.

May là, Bảo Bột đột nhiên nhớ ra lời dặn của Phương Minh Nguy, vô luận phát hiện ra cái gì cũng không đừng hoảng hốt. lập tức nghĩ đến đây nhất định là do Phương Minh Nguy âm thầm giờ trò, thế là trong lòng liền kiên định lại, thả tay mà làm, cơ giáp cũng trở lại linh động vài phần.

Mà ba người còn lại thì khác hẳn.

Trong lòng bọn họ cực kỳ sợ hãi, lập tức phát động công năng tìm kiếm lớn nhất tỏa ra khắp nơi, nhưng kết quả là không thu hoạch được gì, mà muốn trừ khử trạng thái chậm chạp

này, thực lực của bọn họ vẫn còn kém vài phần.

Dù sao thì so với cao thú thể thuật hệ cấp mười tám của Nữu Mạn đế quốc là Dương Minh Minh thực lực của bọn họ không phải chỉ kém một chút.

Cho nên sau khi Bảo Bột giống như có được thuốc an thẩn và thuốc kích thích vậy, thì bọn họ nhất trí thu hồi lại vài phần thực lực, làm cho có cảm giác giấu mà không lộ ra.

Chỉ là, bọn họ không chú ý đến, phía trên bọn họ, trên bầu trời trong xanh kia tựa hồ như có một loại năng lượng chậm rãi di động tới.

Phương Minh Nguy điều khiển Hư Nghĩ Bàn, phát huy cực hạn lớn nhất của nó, phục chế lại một lần, hơn nữa còn bao vây hết chỗ mà bọn họ đang giao đấu.

Càng sử dụng Hu Nghĩ Bàn, thì Phương Minh Nguy càng vận dụng bảo bổi này một cách thuận buồm xuôi gió.

Nếu là trước kia, hắn chỉ có thể đem mình hoặc cơ giáp của mình núp trong phạm vi bao phủ của Hư Nghĩ Bàn, nhưng bây giờ thì khác, không chỉ có phạm vi bao phủ được mờ rộng đến tình trạng không tướng tượng nổi, thậm chí ngay cả chiến hạm cấp Thắng Lợi cũng có thể dễ dàng đi vào, đương nhiên, kỳ xảo sử dụng cũng trở nên thuần thục và đã dạng hơn.

Giống như giờ phút này, không gian biến ảo của Hư Nghĩ Bàn đã bao vây cả chỗ này, đem cả bầu trời giấu vào.

Đương nhiên, nếu bổn người bên trong không phải đang dính vào nhau, thì Phương Minh Nguy căn bản là đừng nghĩ có thể giữ bốn vị đại sư này ở trong.

Hầu như trong cùng lúc đó, chiến hạm cấp Thắng Lợi đã mở ra vô số cửa hầm, một đám Pháo Phù Du cao ba mét đã vọt ra khói cửa hẩm, giống như châu chấu phú kít bầu trời.

Những Pháo Phù Du này có chỗ khác hẳn so với thiết kế ban đầu, đặc biệt là khoan điều khiển nhỏ hẹp, đừng nói là nhét người vào, cho dù nhét một con chó vào cũng khó khăn.

Loại Pháo Phù Du đơn giản hóa này cũng không thuộc về sản phẩm do người điều khiển, dưới tình huống bình thường, nếu như để trong chiến trường, thì như vậy chỉ có thể phát ra một ít tác dụng cảnh giới tiền tuyến, còn về phần chính thức chiến đấu, thì sẽ không ai dám sử dụng loại Pháo Phù Du hoàn toàn giao cho máy móc điều khiển thay cho người này.

Nhưng mà, trải qua thay đổi, vô luận là thể tích của Pháo Phù Du, hay là tốc độ sản xuất và thành phẩm, đều có áp súc thật lớn. càng lúc càng phù hợp với y nguyện của Phương Minh Nguy.

Tốc độ của Pháo Phù Du nếu so với cơ giáp, thì cũng không thể nói là thua kém chút nào. Bởi vì cơ giáp thủ còn phải lo lắng đến áp lực cực hạn của tốc độ mà con người có thể chịu đựng, nhưng Pháo Phù Du toàn thân là sắt thép thì không có bất cứ vấn đề nào cả.

Rất nhanh, khi bổn người bên trong vẫn chưa phát hiện ra gì cả, trên không đã xếp đẩy gần trăm vạn Pháo Phù Du.

Những thứ này nếu lấy ra sử dụng ngay từ đầu, đã sớm bị hệ thống báo động của Cửu Đầu Xà phát hiện ra. Nhưng giờ phút này thì khác, tinh cầu Cửu Đầu Xà này đã sớm loạn thành một đổng, đặc biệt là vụ nô kho quân hỏa, đã khiến cho nó chấn động mạnh, địa hình trên tinh cầu cũng đã được thay đổi.

Mặt khác, từ quy pháo cũng đã tiêu diệt hệ thống chỉ huy của Cửu Đầu Xà rồi, ba vị phó đoàn trưởng bên trong đồng thời hy sinh. Ngoại trừ ba vị đại sư thể thuật hệ cấp mười sáu này ra, thì không còn ai có thể năng lực thống nhất toàn cục cả.

Cho nên mặc dù Phương Minh Nguy thả Pháo Phù Du ra, băng hải tặc Cửu Đầu Xà đang hỗn loạn cũng không rảnh rỗi chú ý đến.

Tròng mắt vừa chuyển, khoan điều khiển cơ giáp đỉnh cấp của Phương Minh Nguy mở ra, hai mươi cơ giáp được nén của Khải Duyệt đế quốc được ném ra. Dưới sự điều khiển của Phương Minh Nguy. chúng nó trong nháy mắt đã biến thành những con thú khổng lồ thân cao mười mét.

Vung tay lên, cơ giáp đỉnh cấp dẫn đầu, hai mươi cơ giáp cao cấp đi theo, lao về hướng bổn người đang chém giết bên trong.

Phương Minh Nguy vừa xuất hiện, đã làm cho ba người đối phương bị dọa nhảy dựng lên, đặc biệt là vị đại sư đầu tiên, rõ ràng là hồi nãy hắn đã trinh thám qua, xung quanh không có mai phục, nhưng những người này từ đâu mà xuất hiện ra?

Bổn người Bảo Bột bị trúng thuật làm chậm của Phương Minh Nguy, trải qua một thời gian, cũng dẩn dần mất đi hiệu lực.

Phản ứng của bọn họ cũng nắm ngoài dự liệu của Phương Minh Nguy, nhớ rõ lần trước khi Dương Minh Minh trúng thuật làm chậm này, chăng qua liền khôi phục lại bình thường trong nháy mắt. nhưng biểu hiện của những người này còn kém quá xa.

Một ý niệm kỳ quái hiện lên trong đầu của Phương Minh Nguy, chẳng lẽ chú ngữ của mình vẫn còn tác dụng với một số đại sư ngang cấp?

Khi Phương Minh Nguy đến, bổn người lập tức tách ra, Phương Minh Nguy đương nhiên là đứng bên phe Bảo Bột rồi.

“Ngươi là ai. vì sao lại tập kích chúng ta?” Cơ giáp thủ cầm đầu nghiêm nghị nói: “Từ quy pháo mà các ngươi sử dụng là của quốc gia nào?”

“Muốn hiểu sao? Tốt, ta cho các ngươi thấy” Trong lòng Phương Minh Nguy khẽ động, cũng hiểu rõ vì sao dưới cơn thịnh nộ. mà bọn họ cũng chưa lập tức tung ra sát chiêu, thì ra chính là do bị từ quy pháo của mình đã hù sợ.

Xem ra Thái Thản tướng quân nói không sai, người của Nguyệt Hanh đế quốc quả thật là một dân tộc chỉ biết bắt nạt kẻ yếu và sợ hãi kẻ mạnh!