Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 6 - Chương 7: Hấp dân đột phá cực hạn




Đây là một phòng huấn luyện hết sức bình thường, tất cả thiết bị bên trong cần cái nào có cái đó, có thể nói là chim sẽ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đều có đủ.

Giờ phút này, trong phòng huấn luyện chỉ có một người duy nhất, đang đứng trên lôi đài ở giữa tiến hành huấn luyện ảo.

Động tác của người này vô cùng nhanh nhẹn, tốc độ ra quyền hầu như là cực kỳ nhanh và quyết đoán, mơ hồ làm cho người ta sinh ra cảm giác ảo giác là người này đang đối chiến với người thật.

Chỉ nhìn một lát, mà trên mặt Phương Minh Nguy đã toát ra vẻ kinh ngạc.

Người trên lôi đài này hết sức quen thuộc với hắn, chính là người bạn tốt nhất của hắn Thi Nại Đức. Nhưng trong trí nhớ của hắn, năng lực thể thuật của Thi Nại Đức chỉ mới cấp tám, nhưng bây giờ nhìn lại.

Động tác và sức lực ra quyền đã có tiêu chuẩn cấp chín rồi.

Đó không phải là do Phương Minh Nguy thấy được, mà là do những linh hồn cao thủ trong đầu hắn đưa ra đáp án.

Thật không thể tưởng được, trong mấy tháng ngắn ngủi, mà Thi Nại Đức lại từ cấp tám thăng lên, cái này đúng không thể tưởng tượng được, chẳng lẽ hắn cũng giống như mình, có một thứ gì đó đặc thù sao.

Thủ đoạn thăng cấp?

Đột nhiên, Phương Minh Nguy cảm ứng được có một cổ ánh mắt truyền đến người, hắn xoay người, lập tức thấy được Cơ Nặc đang tươi cười.

Đang muốn nói chuyện, đã thấy Cơ Nặc duỗi một ngón tay ra đặt trên môi, làm động tác chớ lên tiếng, sau đó chỉ vào Thi Nại Đức đang huấn luyện trên lôi đài.

Phương Minh Nguy lập tức rõ ràng, đột nhiên cười, thân thể nhoáng lên một cái, biến mất quỹ mị ngay tại chỗ, sau đó xuất hiện sau lưng Cơ Nặc.

Cơ Nặc hơi kinh hãi, lập tức nhớ đến công phu thuấn di độc môn của Phương Minh Nguy, hắn cười khổ lắc đầu, mang Phương Minh Nguy lặng lẽ rời khỏi phòng huấn luyện.

“Minh Nguy, cậu rốt cục đã trở lại”

“Đúng vậy, lo lắng sao?”

“Đương nhiên, nghe nói cậu và những người cảnh giữ biên giới chiến đấu với quái thú, đúng là làm cho người ta toát mồ hôi lạnh!” Cơ Nặc lắc đầu, nói: “Sao cậu lại đến nơi này?”

Phương Minh Nguy lường lự một chút, tuy Cơ Nặc cũng là bạn đã quen lâu, nhung mà chuyện hắn sử dụng quái thú sống lại trong mây đố, vẫn không nên cho người khác biết thì tốt hơn.

“Không có gì, chỉ có điều tôi muốn thề nghiệm tư vị chiến tranh mà thôi” Phương Minh Nguy nghĩ một đằng nói một nèo: “Chỉ có trải qua sự huấn luyện trên chiến trường, mới có thể có được ý thức và phản ứng cao hơn người khác một bậc”

Cơ Nặc khẽ giật mình nói: “Cậu trời sinh đã là nhân tài có ý thức lưu, lại còn cần phải đi rèn luyện trên chiến trường sao?”

Phương Minh Nguy cười khó xử, nói: “Tôi đọc đâu đó trong sách, nói là, chỉ có trên chiến trường mới có thể khiến cho người ta tìm được sự đột phá không ngừng, cho nên muốn thử một lần”

“Sách gì thế, nói hưu nói vượn” Cơ Nặc bất mãn nói: “Trên chiến trường không phải chỗ để đùa, động bậy một cái là nguy hiếm đến tính mạng, ngẫu nhiên đi một lần thì có lê sẽ có đột phá, nhưng mà ngày nào cũng đến chỗ đó, cho dù có một trăm mạng cùng không đủ” Dừng lại một chút, tiếp tục hỏi: “Rốt cục là người nào nói?”

“Hoàng Dịch Hoàng đại sư”

“Hoàng...?” Cơ Nặc suy nghĩ nửa ngày, vẫn không nhớ nổi cái tên Hoàng Dịch Hoàng đại sư này rốt cục là thần thánh phương nào: “Ông ta rốt cục là người nước nào, là đại sư tinh thần hệ hay là thể thuật hệ?”

“Hì...” Phương Minh Nguy bật cười, tùy ý khoát tay, tò vẻ không muôn tiếp tục để tài này nữa.

Gần đây hắn có chút thích thú với những tiếu thuyết trên mạng, trong lúc vô tình tìm được một cuốn tiểu thuyết huyền huyễn của thế kỷ hao mươi. Kết quả là xem xong liền mê mẫn.

Nhìn Cơ Nặc không hiểu biết gì, trong lòng nghĩ, nếu để cho anh ta biết được, vị đại sư này không phải là đại sư tinh thần hệ hay thể thuật hệ, mà chính là đại sư trong tiểu thuyết, không biết là anh ta sẽ có cảm tưởng gì-

Chỉ chỉ vào phòng huấn luyện, Phương Minh Nguy hỏi: “Thi Nại Đức làm sao vậy? Đột phá nhanh thế, đúng là không thể tưởng nổi”

“Thật không?” Cơ Nặc tô vẻ không sao cả, nói.

Phương Minh Nguy ngấn ra, mình rời đây chưa đến nửa năm, mà trong nửa năm này Thi Nại Đức đã đột phá năng lực thể thuật, đây là một chuyện đáng kinh người, nhưng nhìn vẻ mặt của Cơ Nặc, lại không hề có chút chấn động gì hết, không khỏi kỳ quái.

“Cơ Nặc, Thi Nặc Đức đột phá một bậc trong vòng nửa năm đấy!”

“Tôi hiểu, có gì lạ sao?”

Phương Minh Nguy không khỏi chán nản, nói: “Anh không biết chuyện này có chút không tưởng tượng nổi sao?”

“Vì sao?” Cơ Nặc nhìn hắn, nói: “ Thi Nại Đức cần đến nửa năm mới đột phá, nhưng còn cậu? Mấy năm nay cậu đột phá đến tình trạng gì?”

Phương Minh Nguy lập tức nghẹn lời, đúng vậy, nếu như chuyện Thi Nại Đức đột phá trong nửa năm là kỳ quái, vậy thì hắn...

Lắc đầu, đem suy nghĩ vớ vẫn này vứt đi, Phương Minh Nguy nói: “Được rồi, không kỳ quái, các người dạo này thế nào?”

“Rất tốt, cũng rất vất vả” Cơ Nặc tức giận, nói: “Khắc Lỵ Tư, Viên Ninh hai người lừa Hoa Danh Đường một đống vật tư, bây giờ mỗi ngày ở trong phòng thí nghiệm không chịu ra, về phần Thi Nại Đức, một lòng rèn luyện thể thuật, tôi thấy hắn cũng quyết không chịu thua”

“Không chịu thua?”

“Đúng vậy, hắn tiến hành rèn luyện dưới sự trợ giúp của lão sư và các sư huynh, nhưng cuối cùng năng lực thể thuật thậm chí lại không bằng cậu, với lòng tự trọng của hán, tất nhiên là không chịu thua” Cơ Nặc thở dài nói: “Như vậy cũng tốt, có động lực theo đuối, hắn mới có thể vứt bố tất cả, bắt đầu rèn luyện theo đuổi, có lẽ qua vài năm nữa, có thể đột phá được cực hạn cấp mười của thể thuật”

Phương Minh Nguy kinh ngạc nhìn ra giữa phòng huấn luyện, nhớ đến những chuyện trước kia cùng Thi Nại Đức, một thanh niên nhiệt tình sáng sủa, vậy mà lại từ bỏ tất cả sự giải trí, chuyện chú vào một việc luyện tập.

Cái cảm giác này vô cùng kỳ quái, khiến cho hắn cảm thấy vui mừng, lại để cho hắn cảm nhận một nỗi chua xót.

Đột nhiên, trong lòng Phương Minh Nguy chợt đột, hắn nghĩ đến một món bảo bối trong tay mình.

Căn cứ theo lời nói của Khoa Tư Mạc và ghi chép trong nhật ký của Khải Lực, thú bảo quả thật là có thể cải thiện thể chất, có tác dụng để cao năng lực thể thuật và lực lượng tinh thần.

Hơn nữa thú bảo càng lớn, hiệu quả càng rõ ràng.

Trong tay mình có một món bảo bối như vậy, nếu không biết lợi dụng, thì đúng là uống phí của giới.

Tròng mắt vừa chuyển, Phương Minh Nguy liền nói: “Cơ Nặc, lần này đi đến tinh cầu Ngải Mạc Nhĩ, tôi chẳng những gặp được rất nhiều quái thú, mà còn gặp hai người”

“Ai?” Cơ Nặc kỳ quái hỏi, hắn hiếu Phương Minh Nguy có ý nói ra, thì khẳng định không phải là nhân vật đơn giản.

“Đại sư, đại sư chân chính của tĩnh thần hệ”

Hai mắt Cơ Nặc sáng ngời: “Là đại sư tinh thần hệ của Khải Duyệt đế quốc?”

“Đúng vậy”

“Cậu lãnh giáo bọn họ vấn đề đột phá cực hạn trong lực lượng tinh thần sao?”

“Lãnh giáo rồi”

“Bọn họ chỉ điểm cái gì?” Cơ Nặc quan tâm hỏi.

“Bọn họ nói, muốn trở thành đại sư, nhất định phải có một phần trăm thiên phú cùng với chín mươi chín phần trăm cố gắng” Phương Minh Nguy nghiêm mặt nói: “Chỉ cần một mực nổ lực, nhất định có thể thành

đại sự”

“Cố gắng!” Cơ Nặc ngẩng đầu nhìn trời, có lẽ là do liên tưởng đến bản thân hắn, cho nên trong lúc nhất thời có phần trầm mặc.

“Đúng vậy, cố gắng” Phương Minh Nguy dừng lại, nói tiếp: ‘Nhưng mà, người ta còn nói thêm một câu”

“Câu gì?” Cơ Nặc lập tức dựng lố tai lên nghe, cái này dù sao cũng là lời nói của đại sư chân chính tuy rằng tinh thần hệ và thể thuật hệ là hai hệ thống khác nhau, nhưng vẫn có thể tham khảo.

“Bọn họ nói, tuy rằng thiên phú chỉ chiếm tỷ lệ có vòn vẹn một phần trăm, nhưng mà lại quan trọng hơn so với chín mươi chín phần trăm kia” Khóe miệng của Phương Minh Nguy ấn chứa một nụ cười nhàn nhạt, nói: “Cho nên, chỉ có nhân tài có thiên phú như tôi, mới có thể đạt được nguyện vọng cuối cùng của mình”

Cơ Nặc làm động tác muốn ói, mặc kệ những lời nói của Phương Minh Nguy.

Phương Minh Nguy cười ha ha, đột nhiên nói: “Đúng rồi, hai vị đại sư còn dạy cho tôi một phương pháp đột phá cực hạn”

Sự khinh thường trên mặt Cơ Nặc lập tức biến mất không thấy, kinh hô hỏi: “Cậu nói cái gì?”

“Tôi nói, hai vị đại sư có dạy cho tôi một phương pháp, có thể trợ giúp đột phá cực hạn”

Trên mặt Cơ Nặc dần dần ngưng trọng, ánh mắt hắn nhìn Phương Minh Nguy tràn đầy chờ mong: “Anh em, cậu nói là có thể giúp tôi phá tan cực hạn cấp mười lăm sao?”

Phương Minh Nguy móc móc lố tai, nói: “Vừa rồi mình nói cái gì quên mất rồi”

Cơ Nặc khẽ giật mình sau đó trên mặt hiện lên vẻ nịnh nọt: “Người anh em, vất vả lắm mới trở về một chuyến, mau vào phòng ngồi chơi, nghi chân một lát”

Đi theo Cơ Nặc vào đại sảnh, Phương Minh Nguy nghênh ngang ngồi xuống, nói: “Tôi khát nước!”

“Vâng, Phương đại ca, em châm trà rót nước cho anh”

“Vai tôi nhức quá”

“Không sao cả, Phương đại thúc, con có công phu mát xa cực tuyệt, chú đợi chút”

“Tôi...”

“A, Phương đại gia, ngài rốt cục là muốn con làm gì nữa, mau mau nói nhanh đi”

Phương Minh Nguy cười ha hả mấy tiếng, nhỏ giọng xuống, nói: “Tôi có được một toa thuốc, có thể để cao năng lực của người khác”

“Phương thuốc? Cùng loại với cái tắm thuốc của lão sư?”

“Không sai, chính là chỗ đó”

“Nhưng...” Cơ Nặc lường lự nói: “Tắm thuốc không có tác dụng với người đã ngoài cấp mười”

“Sai rồi, cách tắm thuốc của lão sư không cách nào so sánh với phương thuốc trong tay tôi” Phương Minh Nguy bảo đảm nói: “Phương thuốc trong tay tôi trải qua sự chinh sửa của hai vị đại sư, có thể xác định chỉ cần chưa đạt đến cảnh giới đại sư, thì có thể lấy được cái lợi từ nó”

“Thật không?”

“Thật” Phương Minh Nguy trịnh trọng nói: “Bây giờ, anh đi gọi Thi Nại Đức đến đây, tôi dặn dò một chút chuyện, hai người nhớ kỹ cho tôi”