Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 6 - Chương 6: Tuyến sản xuất cơ giáp




Giương mắt nhìn xung quanh một chút, Phương Minh Nguy hỏi: “Hoa tướng quân, ngài kêu tôi đến đây để nhìn cái gì?”

Hoa Danh Đường gật đầu với Lâm Tự Nhiên mặt đầy nghi hoặc, nói: “Lâm thiếu ta, kinh đô vừa vận chuyển đến một phần thiết bị, cậu xem...”

Lâm Tự Nhiên lập tức hiểu được, gật đầu cảm kích với Hoa Danh Đường, tò vẻ thân mật, sau đó hào một cái, nói: “Bá tước đại nhân, mời!”

Giờ phút này, hắn đã hạ quyết tâm, nếu Phương Minh Nguy đã không muốn ở trên tinh cầu này, vậy thì sứ mạng giám sát trên cơ bản đã rơi vào trên đầu của mình chỉ cần làm tốt quan hệ với Hoa Danh Đường, như vậy thì ở trong quân đội mình sẽ như cá gặp nước, tìm được rèn luyện chính thức.

Theo Lâm Tự Nhiên đến kho hàng lớn nhất, mở cửa chính lộ ra hắn ngàn thùng lớn bên trong.

“Đây là thứ gì?” Phương Minh Nguy kinh ngạc hỏi.

“Đây là tuyến sản xuất chiến hạm Thanh Tùng và cơ giáp đời thứ năm”

Phương Minh Nguy khẽ giật mình bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về hướng Hoa Danh Đường và Lâm Tự Nhiên cũng thay đổi.

Đối với Nữu Man đế quốc mà nói, chiến hạm cấp Thanh Tùng và cơ giáp đời thứ năm có sức chiến đấu hiện đại nhất. Hai cái này chính là trang bị chủ lực chính thức của Nữu Man đế quốc.

Tuy Phương Minh Nguy đã từng thông qua Lâm Tự Nhiên để xin hoàng đế bệ hạ tuyến sản xuất chiến hạm và cơ giáp, nhưng mà, cho đến bây giờ hắn cũng không nghĩ rằng, Nữu Man đế quốc lại hào phóng như vậy, đem hai tuyến sản xuất thiết bị quan trọng nhất tặng cho mình.

“Hoa tướng quân, các người không nghĩ lầm chứ” Phương Minh Nguy không che giấu được sự kinh ngạc trong lòng, nói: “Tôi muốn xin không phải là tuyến sản xuất của hai thứ này”

Hoa Danh Đường khê giật mình lường lự nói: “Bá tước đại nhân, tại đế quốc chúng tôi, hai tuyến sản xuất này đã là cao cấp nhất. Nếu cậu cần tuyến sản xuất chiến hạm cấp thắng lợi, như vậy thì xin thứ cho chúng tôi, thật sự là bất lực”

Phương Minh Nguy lắc đầu liên tục, cười khổ nói: “Hoa tướng quân, ý của tôi là, tôi chỉ cần tuyến sản xuất của chiến hạm và cơ giáp bình thường cấp năm thôi, hoàn toàn không cần hàng cao cấp như vậy”

Hoa Danh Đường thở phào một hơi, thì ra mình hiểu sai ý. Nhưng mà cái này cũng không thể nào trách ông, vô luận là ai, nhìn thấy Phương Minh Nguy nhẹ nhàng điều khiển hai chiến hạm cấp thắng lợi, như vậy điều cho rằng Phương Minh Nguy đã mất đi tất cả hứng thú với chiến hạm cấp thanh tùng, cho nên xảy ra hiểu lầm cùng là đương nhiên.

“Bá tước đại nhân, nếu cậu đã không ghét bỏ thứ này, vậy xin mời nhận lấy”

“Được rồi, cung kính không bằng tuân mệnh, vậy cảm ơn” Phương Minh Nguy sờ sờ mũi, đột nhiên hỏi: “Hoa tướng quân, nếu tôi muốn toàn lực khởi công, như vậy thì sản lượng lớn nhất là bao nhiêu”

“Nếu toàn lực khởi công, như vậy thì trong một tháng có thể kiến tạo ra một trăm chiến hạm cấp thanh tùng cùng với một trăm cơ giáp cùng loại” Hoa Danh Đường đáp không cần nghĩ.

Trong lòng Lâm Tự Nhiên rùng mình kinh ngạc nhìn Hoa Danh Đường. Không thể tưởng được ông ta lại quen thuộc trong phương diện này như vậy, không hỗ là kẻ đứng đầu một quân doanh!

Trong biết rằng, trước kia ở trong trại tân binh Hoa Danh Đường đã sớm không chịu cô đơn. Tuy rằng ông không cách nào thay đỗi khốn cảnh của mình. nhu7g đối với lực lượng hậu cần của đế quốc lại vô cùng chú ý, hiểu biết về sản lượng sản xuất cũng là chuyện nằm bên trong.

Phương Minh Nguy nhướng mày, sao mà ít thế?

Một tháng cho ra một trăm chiến hạm cấp thanh tùng, cái này thật sự quá ít!

Nhưng mà, đây là cái nhìn của một mình hắn, nếu đối lại là bất kỳ ai ở liên minh địa cầu, giờ phút này hẳn là đã bị hạnh phúc cực lớn đánh ngất rồi.

Nhưng mà, đối với một Phương Minh Nguy đã có hơn trăm vạn cơ giáp của quốc gia cấp bảy và chiến hạm như Phương Minh Nguy mà nói, thứ này cũng không khác gì vô dụng cả.

Đương nhiên, ngoài mặt hắn cũng không dám biểu hiện sự bất mãn, bởi vì hắn muốn đế lộ chuyện chiếc nhẫn thân phận ra.

“Tốt, đã có sản lượng như vậy, tôi hy vọng có thể bắt đầu với tốc độ nhanh nhất của nó” Phương Minh Nguy nói.

“Không thành vấn đề” Hoa Danh Đường đáp ứng: “Bá tước đại nhân định đem những thiết bị này đến đâu?”

“Đương nhiên là Thiên Bằng tinh” Phương Minh Nguy mỉm cười nói: “Hy vọng tại đó, có thể tìm thấy được chỗ lắp đặt những thiết bị này”

“Bá tước đại nhân cứ việc yên tâm, một số việc nhỏ này, cứ để tôi lo”

Xin miễn lời mời của Hoa Danh Đường và Lâm Tự Nhiên, Phương Minh Nguy chỉ dẫn theo hai sĩ quan phụ tá rồi đi đến Thiên Bằng tinh.

Mấy chiếc phi thuyền cờ trung xuất phát từ tinh cầu Mễ Tư Lan, đi đến Thiên Bằng tinh của Phương Minh Nguy.

Thời gian gần đây, đội thuyền lớn như vậy xuất hiện nhiều vô số kể, phần lớn là các loại vật tư được chuyển đến từ Mễ Tư Lan, hơn nữa trên phi thuyền còn đánh dấu của cấm quân, cho nên ngay cả bọn lính phụ trách thủ vệ cũng không dám ngăn cản.

Nhìn phi thuyền đi qua cảng vũ trụ, Phương Minh Nguy khẽ cau mày, nói: “Con dấu của cấm vệ quân hữu dụng vậy sao, những thủ vệ kia thậm chí là lên thuyền nhìn một cái cũng không có. Nếu chiếc thuyền này bị kẻ địch cướp, chúng ta sẽ đành bó tay”

Sắc mặt của hai vị sĩ quan phụ tá cùng đi đồng thời đỏ lên, bọn họ không biết là Phương Minh Nguy rãnh rỗi nhàm chán thuận miệng nói ra, mà còn tưởng rằng hắn đang âm thầm châm chọc, phát tiết sự bất mằn của mình.

Thế là, bọn họ liền hạ quyết tâm, sau khi trở về, nhất định phải bẩm báo với Hoa Danh Đường, lập tức thay đổi chế độ đóng quân. Nhất định phải đưa đến quân đội mình yên tâm nhất, hơn nữa còn bắt bọn họ phải chấp hành nghiêm khắc luật lệ canh quản.

Mặt của người sĩ quan còn lại thì càng lúc càng trắng, quyết định sau khi trở về nhất định phải kỷ luật cấm vệ quân chặt chê hơn, tuyệt đối không cho phép bất cứ đặc quyền nào xuất hiện trên Thiên Bằng tinh.

Phương Minh Nguy tùy ý ngồi xuống ghế thuyền trưởng, trên màn hình lớn hiện lên hình ảnh có liên quan đến Thiên Bằng tinh.

Người thuyền trường bị hắn cướp chỗ kia cũng không lộ ra vẻ khó xử và bất mãn gì cả, nhìn ra được, ông ta tuyệt đối cam tâm tình nguyện.

Quả thật, trong không gian vũ trụ, tất cả đều phải dựa vào thực lực để nói chuyện.

Người thuyền trưởng kia ít nhiều gì cũng hiểu rõ, bá tước Phương Minh Nguy có thể dùng lực lượng một người đồng thời điều khiển hai chiến hạm cấp thắng lợi, cho nên trong lòng đã sớm tràn ngập sự kính ngường với hắn rồi.

Giờ phút này, được thần tượng lấy nhiệm vụ chỉ huy phi thuyền, ông đương nhiên không hề có chút oán hận nào cả.

Giờ phút này, hình ánh trên màn hình lớn không ngừng lật qua lật lại, tựa hồ như những thứ hấp dẫn xung quanh đều bị lục tung lên.

Con mắt của Phương Minh Nguy từ đầu đến cuối đều không chóp một cái, cho nên Hàn Lập tức thấy được một phần cảnh tượng rất khác trong trí nhớ.

Cả thành thị đã có quy mô sơ bộ, không chỉ là trên mặt đất, mà ngay cả trên bàu trời cũng có quy hoạch vài con đường. Nhìn những con đường này, Phương Minh Nguy liền rõ ràng, việc quy hoạch tòa thành này đã được kỹ sư của Nữu Man đế quốc tiếp nhận.

Quả thật, trước kia trong thiết kế của hắn, cùng không có kế hoạch xây dựng con đường trên không này.

Cũng không phải là do Phương Minh Nguy không muốn thiết kế, mà là do hắn không có thực lực. Tuy hắn chiếm được sự cho vay không kỳ hạn của Lâm Minh Chí đại công tước, nhưng có nhiều thứ không phải có tiền là mua được.

Muốn thiết kế hợp lý một con đường trên không, đặc biệt là loại đường không phân biệt đẳng cấp cao thấp, cần phải có công nghệ cao, vượt xa thứ mà Phương Minh Nguy có thể gánh được.

Căn cứ theo quan sát của Phương Minh Nguy, cho dù là trong hang ố của Hoa Danh Đường, quân doanh trên tinh cầu Mễ Tư Lan cũng không thể xây dựng con đường trên không cao cấp như vậy!

Đón ánh mắt nhìn của Phương Minh Nguy, Hoa Già Hoành mỉm cười, nói: “Minh Nguy, kiến tạo ở đây thế nào?”

“Tốt, rất tốt!” Phương Minh Nguy nói từ đáy lòng: “Thiết kế ở đây đã vượt xa mong muốn của em, thật sự là cảm ơn mọi người”

Bọn người Hoa Già Hoành không dám nói gì, khen lẫn nhau vài câu, Hoa Già Hoành nói khẽ: “Có báo cho bọn người Cơ Nặc và Thi Nại Đức không?”

Do dự một chút, Phương Minh Nguy lắc đầu nói: “Không cầu, tự em đi gặp bọn họ được rồi”

Hoa Già Hoành đứng thẳng dậy, thở dài nói: “Nếu để cho hai tên kia biết chuyện, tôi gạt bọn họ chuyện mời cậu trở về đây, thì chỉ sợ bọn họ sẽ giận tôi”

Phương Minh Nguy ngấn ra, hỏi: “Tại sao, bọn họ dám giận anh?”

“Đương nhiên” Hoa Già Hoành không khỏi đắc ý: “Tôi đã trở thành bạn tốt với bọn họ”

Phương Minh Nguy khẽ giật mình biết chắc là Hoa Già Hoành đã xuống nước, chủ động kết giao với Cơ Nặc và Thi Nại Đức, nếu không thì bọn họ không có khả năng trở thành bạn bè.

Phi thuyền đáp xuống chỗ trống trên mặt đất, lập tức có người đến đón.

Nơi này là ngoại ô thành phố, có một điểm ngừng phi thuyền lớn, tuy bây giờ quy mô hơi nhỏ, nhưng cũng đủ để tiếp đường sống rồi, muốn lớn lúc nào cũng được, lúc nào cũng có thể xây dựng thêm một điểm ngừng to hơn như vậy nhiều.

Tuy rằng với thân phận của Phương Minh Nguy và Hoa Già Hoành, cho dù là vào thẳng thủ phủ, cũng không có bất kỳ vấn đề gì. Nhưng bây giờ Phương Minh Nguy không muốn kinh động bất kỳ ai, bọn họ ngoan ngoãn dừng lại tại ngoại ô thành phố, sau đó lái xe đi vào trong.

Trên không trung thành phố, có con đường dù loại màu sắc.

Những con đường này ngoại trừ tác dụng giảm bớt đường đi lại trong thành phố, còn có một tác dụng khác, chính là phân chia đẳng cấp.

Nếu bọn người Phương Minh Nguy để lộ thân phận ra, thì tất nhiên có thể tiến vào con đường đinh cấp. Nhưng mà, chỉ vì bọn họ đang mai danh ấn tích, cho nên bọn họ chỉ có thể tiến vào con đường bình thường thôi.

Trên đường, xe đi lại cũng không nhiều, so sánh với hình ảnh xe cộ chen chúc nhau trên Thủ Đô tinh của Nữu Man đế quốc, quả thật là một cái trên trời, một cái dưới đất!

Nhưng mà Phương Minh Nguy cũng hiểu, đây chỉ là hiện tượng trước mắt thôi, một khi Thiên Bằng tinh khai phá xong, dân cơ nhất định sẽ đổ đến đây, lúc đó con đường trên trời sẽ trở nên đông đúc.

Cũng không lâu lắm, bọn họ rốt cục đã đi đến một biệt viện cảnh sắc tú lệ-

Thủ vệ ngoài cửa nhìn thấy là Hoa Già Hoành đến, lập tức cho đi. Xa xa, Phương Minh Nguy đã cảm ứng được, một luồng sóng tinh thần rõ ràng, ánh mắt hắn sáng ngời, làm thế với mọi người, sau đó một minh đi vào trong căn phòng rộng lớn.

Hoa Già Hoành bật cười, lắc đầu, vung tay lên, cùng cả đám rời đi, nên làm gì thì đi làm cái đó.