Tuy không biết là thủy đạo đã bị vứt bỏ bao nhiêu năm, nhưng nơi này là không hề dơ bẩn.
Quan sát bốn góc tường, thẩy lạnh một loại quang mang sáng mờ, có lê chính là bởi vì loại tài liệu đặc thù này, mới khiến cho hoàn cảnh ở nơi này tốt hơn hẳn những thủy đạo bình thường.
Trên đường, mọi người trầm mặc không nói gì, ngay cả Phương Minh Nguy cũng cảm nhận được rõ ràng bầu không khí đầy áp lực ở nơi đây.
Thủy đạo ở đây tuy sạch sê, nhưng lại ngang dọc đan xen như một cái lưới nhện, may mà Thái Thản thuộc đường nên không bị lạc. Phương Minh Nguy càng đi càng kinh ngạc, thật sự không biết lúc trước bọn họ làm thế nào mà phát hiện ra được địa phương này.
Cuối cùng, Thái Thản dừng lại ở một ngả đường giao nhau.
Phương Minh Nguy nhìn xung quanh, con đường này cũng chẳng có khác nhau với những chỗ khác, vì sao bọn họ lại dừng ở đây.
Chỉ thấy Thái Thản đi tới một góc đường, lấy ra một cái khay tròn, đặt ở một cái động lõm vào.
Lập tức, cảnh vật ở trước mặt biến đối, thông đạo ở tứ phía giống như là biến mất ngay lập tức, mà bọn họ thì đã tới một đại sánh rộng rãi.
"Đây là đâu?" Phương Minh Nguy kinh hô nói.
Vào giây phút đi tới đây, Phương Minh Nguy đà phóng ra lực lượng tinh thần, song khiến hắn khó mà tin được là tin tức mà lực lượng tinh thần truyền về rất rõ ràng, nơi này không phải là cảnh ảo, mà là một đại sảnh thật sự.
Chẳng lẽ vừa rồi mình đã đi qua một lần không gian di chuyền? Nhưng vì sao căn bản không hề có chút cảm giác nào.
Từ sau khi có được quái thú Mạc Ly, Phương Minh Nguy nhiều lần dùng kỹ năng không gian truyền tống, cho nên không xa lạ gì với cái này. Nếu như nói thật sự đi qua không gian di chuyện, vậy thì không thể nào giấu được cảm ứng của hán.
"Nơi này là cống thoát nước, chúng ta chưa hề rời khỏi đó." Giọng nói già nua của Bản Phi Tạp vang lên.
"Nhưng."
Phương Minh Nguy do dự một lát, nói: "Nơi này không phải là ảo cảnh."
"Đúng vậy, những gì ở trước mặt mà anh sờ được, thấy được đều không phải là ảo cảnh, mà là một tồn tại chân thực." Bản Phỉ Tạp giải thích, nói: "Đây là một loại kỹ thuật đinh cấp hóa hư ảo thành thực thể, sau khi quốc gia cấp mười diệt vong đã biến mất vô số năm rồi."
Phương Minh Nguy trong lòng rúng động, hỏi: "Bản Phỉ Tạp đại sư, loại kỹ thuật này có lên quan gì tới Hư nghĩ bàn không?"
Bản Phỉ Tạp nhìn Phương Minh Nguy với ánh mắt tán thưởng, nói: "Kỹ thuật Hư nghĩ bàn là mô phỏng chân thực, còn kỹ thuật này chính là bắt chước của chân thực."
"Hả?" Phương Minh Nguy loan cả lên, đối với vấn đề có tính kỹ thuật này, hắn thực sự là thiểu hụt nghiên cứu.
Bản Phỉ Tạp đại sư nghĩ một chút rồi nói: "Nói một cách đơn giản, loại kỹ thuật này kỳ thực chính là phát triển tất nhiên tiếp sau kỹ thuật Hư nghi bàn."
Phương Minh Nguy vội vàng gật đầu, hắn đã quyết định không nghĩ tới vấn đề phức tạp này nữa.
"Bản Phỉ Tạp đại sư, ngài làm thế nào mà phát hiện được nơi này?"
"Vận khí?" Bản Phỉ Tạp nghiêm mặt, nói: "Nhân viên thăm dò của chúng tôi đầu tiên phát hiện được một khối Hư nghĩ bàn ở địa phương này, thứ này chưa từng xuất hiện ở bên ngoài cho nên dẫn tới sự chú ý của chúng tôi. Sau đó, chúng tôi tăng thêm lực lượng thăm dò nơi này. Dần dần, phát hiện được ba khối Hư nghĩ bàn, hơn nữa dưới cơ duyên xảo hợp, phát hiện phương pháp vận dụng Hư nghĩ bàn."
Phương Minh Nguy gật đầu, chân thành nói: "Đúng là vận khí tốt."
"Đúng vậy." Bản Phỉ Tạp than: "Bất kể là phát hiện Hư nghĩ bàn, tìm tới phương pháp sử dụng hay là sự xuất hiện của anh đều là vận khí của nước tôi."
Phương Minh Nguy ngây ra, lập tức nhớ tới bọn họ từng nói cần một vị đại sư tinh thần hệ dưới hai trăm tuổi tới mở một cánh cửa, không khỏi cười khổ một tiếng, xem ra thật sự là một chuỗi tố hợp vận khí.
Ngẳng đầu nhìn, Phương Minh Nguy lại không phát hiện ra bất kỳ một cánh cửa nào, không khỏi hỏi: "Bản Phi Tạp đại sư, cánh cửa mà ngài nói ở đâu?"
"Không biết."
"Cái gì?" Phương Minh Nguy cơ hồ là không dám tin vào tai mình.
"Chúng tôi thông qua dò xét, biết được nơi này có một cánh cửa lớn thông tới một thông đạo, nhưng do chúng tôi không có tư cách mở ra, cho nên trước mắt phải dừng lại, chúng tôi không thể xác định cánh cửa này rốt cuộc là ở đâu."
Phương Minh Nguy gật đầu, hắn tất nhiên biết Bản Phỉ Tạp đại sư muốn giấu đầu kia của thông đạo, nhất thời không khỏi ngứa ngáy trong lòng.
Bản Phỉ Tạp đại sư lộ ra một nụ cười hòa thuận, nói: "Phương đại sư, có muốn biết cánh cửa này thông tới đâu không?"
Phương Minh Nguy ngây ra, vừa nghĩ đến một chữ liền suýt nữa buột miệng nói ra, nhưng chữ này vừa tới miệng liền đảo một vòng, cuối cùng đành nuốt lại.
Bởi vì Phương Minh Nguy nhớ rõ ràng rằng, lúc ước định Bản Phỉ Tạp từng nói, nếu như hắn muốn biết bí mật của cánh cửa này, vậy thì phải tham gia hành động lần này.
Vừa nghĩ tới yêu cầu này, trong lòng Phương Minh Nguy lại bình tình trở lại.
Đám người của đế quốc Khải Duyệt này tống cộng có mười tám vị đại sư, mỗi một người đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Một tố hợp như vậy, chuyện mà họ muốn cầu, một người vừa tấn thăng đại sư như mình há lại có thể tham dự.
Lòng hiểu kỳ thì ai cũng có, nhưng nếu muốn dùng sinh mạng của mình dễ đi mạo hiểm, vậy thì không đáng.
Nghĩ tới đây, Phương Minh Nguy bình tâm tình khí mỉm cười, nói: "Bản Phi Tạp đại sư, tôi lần này tới chẳng qua chỉ là phụ trách mở cánh cửa không biết có tồn tại hay không đó thôi, còn thông tới đâu thì tôi không có hứng thú muốn biết."
Bản Phỉ Tạp bật cười, thần sắc trong mắt vừa là tán thưởng, vừa là thất vọng. Rất rõ ràng, ông ta rất hân thưởng hành vi có thể có nhịn dục vọng trong lòng mà bình tĩnh đưa ra phán đoán tốt nhất của một người còn trẻ như Phương Minh Nguy, nhưng không kéo hắn lên chiến xe của mình được lại cảm thấy thất vọng.
Thở dài một hơi, Bản Phi Tạp đi tới chính giữa đại sảnh, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng ra, một đạo thanh âm cực kỳ có quái từ trong miệng ông ta thoát ra.
Lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy sớm đã tán phát ra ngoài, đột nhiên, sắc mặt hắn khẽ biến, vội vàng nhắm hai mắt lại, cố gắng che giấu vẻ kinh hãi cực độ ở trong mắt.
Tuy hắn nghe không hiểu nội dung mà Bản Phi Tạp đại sư ngâm tụng, nhưng lại không làm trở ngại hắn cảm thụ được biến hóa của không gian.
Theo tiếng ngâm tụng không ngừng của Bản Phỉ Tạp đại sư, bộ phận lực lượng tinh thần của ông ta hình thành một kết cấu cực kỳ có quái trong hư vô.
Thầm hít sâu một hơi, tim Phương Minh Nguy khiêu động kịch liệt như đánh trống.
Chú ngữ, không ngờ lại là chủ ngữ.
Hắn tuy không hiểu đạo ý tứ và tác dụng của đạo chú ngữ này, nhưng có thể khiến lực lượng tinh thần hình thành loại kết cấu kỳ dị này, khẳng định là một chú ngữ không tồi.
Một lúc sau, trong đại sảnh chậm rãi nổi lên một cột đá có quái, bên trên cột đá này có một dấu bàn tay cực lớn.
Phương Minh Nguy liếc nhìn, trong lòng thầm kinh hãi, giống như là bàn tay của nhân loại, nhưng vết tay này lại thực sự là hơi lớn một chút. E rằng hai tay mình đặt lên cũng không khít.
Bản Phỉ Tạp lui ra sau một bước, vẻ mặt của ông ta có chút mệt mỏi, tựa hồ như đạo chú ngữ vừa rồi đã làm tiêu hao rất nhiều lực lượng của ông ta vậy.
"Phương đại sư, anh có thể lên rồi, đặt tay vào trong dấu bàn tay này, sau đó án chiếu theo gợi ý mà làm, chắc có thể mở được cánh cửa đó."
"Được."
Phương Minh Nguy không chối từ, trên thực tế, hắn cũng phi thường hiếu kỳ với cánh cửa thần bí này. Dầu sao thì tin tức có liên quan tới chú ngữ không nhiều, nếu như lúc này Bản Phỉ Tạp lại đưa ra lời mời, Phương Minh Nguy rất có thể sẽ thay đổi chủ ý, cùng đi với họ.
Nhưng đáng tiếc là, tất cả mọi người đều cho rằng ý hướng của Phương Minh Nguy đã định căn bản không ai hỏi thêm lần nữa.
Bước lên mấy bước, Phương Minh Nguy đặt một bàn tay lên dấu tay đó, đột nhiên, trong đầu có thêm một tin tức kỳ diệu:
Tuổi phù hợp, lực lượng phù hợp, tinh thần dao đồng bình thường có thể mở cửa bí mật.
Sau đó, một đoạn chú ngữ không tên xuất hiện trong đầu Phương Minh Nguy, Hàn Lập tức minh bạch, đây chính là khẩu quyết để mở cánh cửa thần kỳ.
Tuy không hiểu đạo chú ngữ này là do văn tự nào tố thành, nhưng rất bất ngờ, Phương Minh Nguy tựa hồ như trời sinh đã hiếu được những chữ huyền ảo trong đó, hơn nữa còn bắt đầu ngâm tụng thành tiếng.
Đoạn chú ngữ này tối nghĩa huyền ảo, mấy pháp thuật vong linh đơn giản còn xa mới sánh bằng. Phương Minh Nguy chỉ ngâm tụng được mấy câu, lập tức có cảm giác không thể tiếp tục. Hắn biến sắc, lập tức dừng lại, nhìn Bản Phi Tạp ở phía sau một cái, nếu như chú ngữ mà lão nhân gia này ngâm tụng cũng tiêu phí tinh lực như vậy thì mệt mỏi như thế cũng là điều đương nhiên.
Nhìn thấy Phương Minh Nguy đột nhiên dừng lại, Khoa Tư Mạc bước lên hỏi: "Phương đại sư, anh..."
Phương Minh Nguy xua xua tay, nói: "Tôi có được một đoạn chú văn không biết có ý tứ gì, không biết có phải là khế cơ để mở cánh cửa đó hay không."
Khoa Tư Mạc vui mừng, vội vàng nói: "Không sai, chính là đoạn chú văn đó, đó là gì vậy?"
Phương Minh Nguy lập tức cười khổ liên tục: "Tôi làm sao biết được là gì, có điều thứ này phi thường hao phí lực lượng tinh thần."
Bản Phỉ Tạp mở mắt, nói: "Không sai, đây chính là mấu chốt để mở cánh cửa này, chỉ cần Phương đại sư có thể ngâm tụng một lượt, chắc có thể thuận lợi mở ra."
Phương Minh Nguy gật đầu với ông ta, nói: "Tôi hiểu rồi, nhưng tôi hi vọng có thể được nghi một lát, có lẽ dưới trạng thái tốt nhất tôi mới có thể thành công ngâm tụng đoạn chú ngữ này."
"Được." Bản Phỉ Tạp xua tay, mọi người lập tức bắt đầu nghỉ ngơi.
Yêu cầu của Phương Minh Nguy rất hợp tình hợp lý, không có ai phản đối cả. Dầu sao thì chỉ cần nhìn thấy Bản Phi Tạp có lực lượng tinh thần cấp mười tám mà ngâm tụng chú ngữ lộ ra vẻ cực kỳ cật lực, vậy thì đối với Phương Minh Nguy mới chỉ có cấp mười sáu mà nói, nếu có thể dễ dàng ngâm tụng, mới là chuyện khiến người ta khó mà tin được.