Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 6 - Chương 47: Liên tục qua hai cửa




Thông đạo thứ hai này cũng không có cơ quan cùng khó khăn gì, thậm chí ngay cả hào quang ngũ sắc cũng không có.

Phương Minh Nguy hiểu rằng, đây là bởi vì hắn đã lấy được tư cách qua cửa thứ nhất.

Thông đạo thứ hai rất nhanh đi qua, Phương Minh Nguy vẫn tiến nhập vào một căn phòng nhỏ chừng năm mươi thước vuông, bên trong bài trí cùng gian phòng thứ nhất hầu như không có gì khác nhau. Nếu như không phải thông đạo không giống nhau, Phương Minh Nguy thật đúng là cho rằng mình đã quay trở lại.

Sau khi đến gian phòng này, Phương Minh Nguy quen thuộc tiến nhập khoang thuyền phong kín.

Mang lên tiểu vương miện, nổi tiếp truyền cảm khí cùng máy móc, Phương Minh Nguy lập tức thấy được đối thủ lần này của mình.

Lúc này đây vận khí không tệ, ở trong lồng giam lại không phải quái thú, mà là một cơ giáp, hơn nữa bộ cơ giáp này đối với Phương Minh Nguy mà nói, cũng không lạ lẫm.

Nếu như Phương Minh Nguy không có nhìn lầm mà nói, bộ cơ giáp này hẳn chính là cùng kiều với bộ cơ giáp màu đố của Dương Minh Minh tìm được.

Nhưng mà bộ cơ giáp của Dương Minh Minh là từ cửa thứ ba ban thưởng, dựa theo đạo lý mà nói, hẳn là so với cơ giáp cửa thứ hai càng tốt hơn, cho nên Phương Minh Nguy đối với cái này cũng không úy kỵ.

Quay đầu lại, nhìn xem thiết bị mà mình lần này có thể chọn lựa.

Phương Minh Nguy đầu tiên tìm kiếm chính là nội giáp nhỏ nhấp trong hơn mười bộ cơ giáp.

So với lần trước đó, nội giáp lần này có khác biệt rõ ràng, tuy thể tích nội giáp cũng không có lớn hơn bao nhiêu, nhưng mà tại tạo hình lại càng thêm tiếp cận cơ giáp mà Phương Minh Nguy từng nhìn thấy trong ký ức của quái thú.

Điều tra tin tức của nó, ở trên viết rõ ràng:

Tên: Nội giáp.

Loại: I-S.

Giới thiệu: Dùng trạng thái dịch sinh vật kỹ thuật hợp kim chế tạo tính lưu động cơ giáp, có năng lực phòng ngự sơ bộ cùng trạng thái thay đổi tạo hình cơ giáp cùng năng lực kết cấu vi lượng.

Phương Minh Nguy khóe mắt có chút nhảy dựng, cái giới thiệu này so bộ trước kỹ càng hơn nhiều. Hơn nữa nhìn tình huống, nội giáp này là phiên bản thăng cấp của bộ nội giáp lúc trước, đã có năng lực công kích nhất định.

Nhưng mà sau khi trải qua lần giáo huấn trước đó, Phương Minh Nguy trong lòng có một chút do dự. Nếu như sử dụng nội giáp này, như vậy đại biểu hắn chỉ có thể một mình ứng chiến. Tuy trong đầu hắn linh hồn rất nhiều. Nhưng mà đã không có vật dẫn, những linh hồn này cũng mất đi tác dụng.

Mà một mình ứng chiến mà nói, muốn lợi dụng nội giáp này chiến thắng cơ giáp chính thức, cái khó khăn này thật sự là quá lớn một chút.

Suy nghĩ một lát, Phương Minh Nguy đột nhiên nghĩ đến lựa chọn vừa rồi, thế là ở trong không gian giả lập cao giọng hỏi: “Xin hỏi, nếu như tôi lần nữa chọn lựa nội giáp chiến đấu thất bại, như vậy còn có cơ hội tiếp tục khiêu chiến hay không”.

“Nội giáp chiến đấu thất bại. Còn có một lần cơ hội tiếp tục khiêu chiến”.

Thanh âm ầm ầm phảng phất từ không trung xa xôi truyền đến, nhưng mà Phương Minh Nguy nhưng lại cao hứng hầu như muốn vung tay hò reo. Hắn vốn chỉ là linh cơ khê động, thuận miệng mà hỏi, chỉ là không nghĩ đến thật sẽ có đáp án.

Hơn nữa đáp án này làm cho hắn vui đến trong lòng nở hoa, sử dụng nội giáp thất bại, cùng không tính thí luyện trực tiếp thất bại. Đã như vậy, mà còn không dùng nội giáp thử một lần, thì chẳng phải sẽ biến thành đứa ngốc sao.

Không chút do dự chọn nội giáp, sau một khắc, trong khoang thuyền phong kín phát ra một đạo bạch quang, thân thế dọc theo Phương Minh Nguy từ đầu đến chân, lại từ chân đến đầu chiếu xạ một lần.

Phương Minh Nguy trong lòng nghi hoặc hỏi: “Ngải Phật Sâm đại sư. Đây là đang làm gì?”

“Không biết. Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua còn có tình huống như vậy, có lẽ...” Hắn dừng một chút lại nói: “Có lè là chú ý tới trình tự khiêu chiến của ngài không giống người thường, cho nên có ý đến thu thập một ít tình huống của ngài”.

Phương Minh Nguy trong lòng cả kinh đây cũng thật quá đáng sợ.

Bỗng nhiên, cơ giáp bốn phía đều rút đi, chỉ còn lại viên cầu nho nhỏ kia ở trong tay Phương Minh Nguy.

Bốp một tiếng nhỏ, viên cầu nội giáp vờ tan, một đạo chất lỏng màu trắng dọc theo cánh tay Phương Minh Nguy bao phù toàn thân. Nhưng mà, khác với một lần trước đó, trong tai Phương Minh Nguy truyền đến giọng nói điện tử: “Phát hiện trên người thí luyện có trang bị phòng hộ, có thể tiến hành sơ bộ dung hợp, phát hiện trên người thí luyện có trang bị mê huyễn, có thể tiến hành sơ bộ dung hợp, xin hỏi có dung hợp hay không”.

Phương Minh Nguy lấy làm kỳ, không cần nghĩ ngợi lựa chọn dung hợp. Lập tức, bên hông hắn nhiều hơn hai bọc nhỏ.

Ánh mắt hướng về hai nơi này xem xét, Phương Minh Nguy lập tức rõ ràng đây là vật gì.

Một cái là lồng phòng hộ thú bảo Dương Minh Minh tặng cho hắn, cái khác là Hư nghĩ bàn do Bốn Phi Tạp tặng.

Thì ra hai cái này ở trong di tích của có tên của nó, hơn nữa có thể

dung hợp cùng nội giáp.

Đến tận giờ, Phương Minh Nguy cũng rõ ràng lai lịch của đạo ánh sáng trắng vừa rồi, thì ra chiếu đi chiếu lại, là dò xét trang bị trên người của mình.

Lồng giam bỗng nhiên mở ra.

Cơ giáp giống như phi điều cao cao nhảy lên, đang ở giữa không trung, pháo năng lượng đã không lưu tình chút nào xạ kích.

Phương Minh Nguy đang định di động, lại phát hiện giờ phút này lại không cách nào nhúc nhích, khóe mắt nhanh chóng nhìn thấy được một đạo tin tức. Độ dung hợp 99%, còn thiếu thời gian một giây.

Trong lòng của hắn kêu khố, cái hệ thống này thật là có tật xấu, trước khi chưa có triệt để dung hợp, thậm chí ngay cả hành động cũng không được.

Trong khi hắn đang chửi bới hệ thống này, thì chùm sáng năng lượng tử vong đã tới trước mặt. Phương Minh Nguy sắc mặt tái nhợt, tuy hắn cũng không có ôm nhiều hy vọng thủ thắng, nhưng mà cứ như vậy mà thất bại, cũng là hắn không thể chịu đựng được.

Bỗng nhiên, từ trên người Phương Minh Nguy sáng lên một lồng sáng, đạo chùm sáng năng lượng cường đại kia nện ở trên lồng sáng kia, tóe lên vô số hoa lửa chói mắt. Nhưng mà đạo lồng sáng mòng như giấy kia lại như là có lực lượng vô cùng vô tận vậy, thậm chí ngay cả một điểm lõm xuống cùng suy yếu cũng không có.

Phương Minh Nguy cực kỳ kinh ngạc nhìn lồng sáng đột nhiên xuất hiện kia, lúc này mới hiểu được giá trị chân chính của lồng phòng hộ thú bảo kia.

“Hô”.

Cơ giáp đối diện đã trong nháy mắt xông tới, pháo năng lượng đã không cách nào công kích, đao ánh sáng trong tay đã đâm xuống.

Cái thanh đao ánh sáng kia lực phá hoại, lớn hơn kiếm laser bình thường nhiều, chấn động cao tần coi như là vòng phòng hộ ngang cấp của chiến hạm cũng có thể xuyên thủng.

Nhưng mà, chính là vũ khí thần kỳ như vậy, khi gặp lồng phòng hộ một mét quanh người Phương Minh Nguy, cũng lại tóe lên hoa lửa chói mắt, lại không hề có chút tác dụng gì.

“Oa” Phương Minh Nguy kinh ngạc nhìn một màn này, hắn đã biết, chỉ bằng thực lực của cơ giáp này, căn bản là không cách nào đột phòng ngự của lồng phá phòng hộ thú bảo, chỉ cần Phương Minh Nguy không mất đi lồng phòng hộ này, như vậy hắn ở bên trong chính là vững như bàn thạch.

Phương Minh Nguy đã yên tâm tròng mắt vừa chuyển, chuẩn bị mở ra Hư nghĩ bàn.

Trải qua trong khoảng thời gian cùng Bốn Phỉ Tạp ở chung, hắn đã nắm giữ bộ phận công năng của Hư nghĩ bàn. Cái Hư nghĩ bàn này có thể đem khung cảnh sao lại một bản, hơn nữa sau khi tự động thôi diễn sẽ đưa ra các loại biến hóa, một khi cần thiết thì đem Hư nghĩ bàn mở ra, sẽ hình thành một đoàn hắc vụ.

Từ bề ngoài nhìn lại, nơi mà mảng hắc vụ bao phù tựa như cùng một số nơi khác cũng không khác biệt gì, nhưng mà từ chính giữa hắc vụ, lại có thể quan sát tất cả ở bên ngoài.

Thứ tốt như vậy, nếu vận dụng thoả đáng, hiệu quả to lớn tuyệt đối không dưới lồng phòng hộ thú bảo.

Giờ phút này, Phương Minh Nguy đã vụng trộm đem cảnh sắc một góc xa xa thu vào hoàn thành, sau đó, hắn mỉm cười, phát động kỹ năng thuấn di, liền người mang nội giáp cùng một chỗ chuyển dời đến một góc này, hơn nữa trong nháy mắt khi xuất hiện ở đó đã mở ra Hư nghĩ bàn.

Một đoàn hắc vụ dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đem vị trí của Phương Minh Nguy thôn phệ vào, tốc độ cực nhanh, mà ngay cả Phương Minh Nguy cũng ngoài ý liệu.

Nhớ rõ lần trước đó ở tại Nữu Man, tốc độ này tựa như cũng không có nhanh như vậy. Nhưng mà, nghĩ lại, Phương Minh Nguy lập tức thoải mái. Một lần trước đó là hắc vụ bao phủ cả tinh cầu, cái tốc độ kia tất nhiên không cách nào cùng lúc này đánh đồng.

Cơ giáp đang ra sức công kích đột nhiên dừng lại, hắn kinh ngạc nhìn đối thủ đã biến mất không thấy, tìm tòi một lát, tựa như là không hiểu chút nào, rốt cuộc quay trở về nhà lung, biến mất không thấy.

Phương Minh Nguy thở ra một hơi thật dài, dưới sự trợ giúp của hai bảo bối này, hắn lại may mắn vượt qua kiểm tra, thật sự là không tưởng được.

Nhưng mà, nhìn hai thứ bên hông, Phương Minh Nguy tâm tình có chút trầm trọng. Hai cái này càng là hữu dụng, thì mình nợ nhân tình lại càng lớn, chỉ sợ đến lúc đó rất khó hoàn lại.

Thở dài một hơi, Phương Minh Nguy thu liễm tâm thần, rời khỏi sân thi đấu.

Sau đó, giọng nhắc nhở có tiếp tục hay không lại vang lên. Phương Minh Nguy tự nhiên là không chút khách khí lựa chọn tiếp tục đối chiến.

Chỉ là kết quả lúc này đây lại ra ngoài ý liệu, hệ thống đưa ra cũng không phải hải dương cơ giáp vô cùng vô tận, mà chỉ là vẹn vẹn có một bộ mà hắn lựa chọn mà thôi.

Phương Minh Nguy kinh hãi vội vàng kêu lên linh hồn Ai Khắc, may mắn Ai Khắc đã tăng lên tới cảnh giới cấp mười sáu, nếu không thật đúng là chưa hẳn có thể phát huy ra uy năng lớn nhất của bộ cơ giáp này.

Ai Khắc dưới sự hợp lực của cả trăm linh hồn, cơ giáp Phương Minh Nguy thiên tân vạn khổ đánh bại được đối thủ. Một khắc khi chiến đấu chấm dứt, Phương Minh Nguy thậm chí còn sinh ra ảo giác bản thân đã tử vong.

Bởi vậy có thể thấy được, khi mà thực lực đã tiếp cận lẫn nhau, hắn có thể chiến thắng đối phương, thật ra cũng có được thành phần vận khí nhất định.