Đối với Thân vương Phi Minh Đốn của đế quốc Khải Duyệt mà nói, mấy ngày nay đã là khá là bận rộn.
Từ sau khi Phương Minh Nguy bế quan ba ngày đi ra, liền tới gặp hắn yêu cầu nhanh chóng đi di tích mở mang tầm mắt. Đối với yêu cầu này, tất cả người của đế quốc Khải Duyệt là cầu còn không được.
Không có ai nghĩ đến, Phương Minh Nguy lại sẽ biếu hiện so với người Khải Duyệt còn muốn tích cực hơn.
Nhưng mà, muốn đi di tích cũng không phải là một chuyện đơn giản. Coi như là đối với các đại sư trong đế quốc Khải Duyệt mà nói, có thể đi di tích, cũng là một đại sự đáng ăn mừng, đây cũng không phải là chuyện nhỏ nói vài ba lời là có thể giải quyết.
Nguyên bản Phi Minh Đốn còn tính qua nửa năm một năm nữa, để cho Phương Minh Nguy tại cảnh giới trước mắt củng có thoáng cái rồi mới tính tiếp. Nhưng mà yêu cầu hợp lý lại này bị hắn không chút do dự cự tuyệt.
Thế là, hai người trong lúc nói chuyện cùng không tính là thoải mái đã đánh cuộc một trận. Vì lần đánh cuộc này, Phi Minh Đốn mấy ngày nay thật sự là vắt hết óc, cho đến hôm qua, mới rốt cuộc an bài thỏa đáng.
Cười một phi thuyền cờ lớn, Phương Minh Nguy cùng đám người Phi Minh Đốn đế quốc Khải Duyệt đi tới một tinh cầu cách thủ đô Nữu Man chừng trên trăm năm ánh sáng.
Ở trên tinh cầu không người này, đang trú đóng hơn năm mươi chiến hạm cấp Tháng Lợi.
Những lực lượng vũ trang này là do Phỉ Minh Đốn âm thầm bố trí, cũng không có bạo lộ ở trước mặt đế quốc Nữu Man. Nhưng mà ngẫm lại cùng đúng, với thân phận địa vị của Phi Minh Đốn, có những bảo tiêu âm thầm này, thật ra là một chuyện rất bình thường.
Sau khi tiến vào một chiến hạm trong đó, Phương Minh Nguy nhịn không được dò hỏi: “Thân vương điện hạ, ngài làm thế nào đem những chiến hạm này vận chuyển đến đây, chẳng lẽ dụng cụ cùng nhân viên trên phòng tuyến của Nữu Man đều là người mù cùng kẻ điếc sao?”
Phi Minh Đốn khinh thường cười lạnh nói:Nữu Man thực lực của một nước tuy rất mạnh Nhưng mà mời ngài nhớ kỹ, đế quốc Khải Duyệt là quốc gia nền văn minh cấp bảy”.
Phương Minh Nguy lập tức hơi bị nghẹn lời, đúng vậy, quốc gia nền văn minh cấp bày. Kỹ thuật mà bọn họ có xác thực không phải mình có thể tưởng tượng.
Thở dài, Phương Minh Nguy hồi: “Hiện tại có thể bắt đầu chưa?”
“Đương nhiên có thể, nhưng mà trước khi bắt đầu, chúng ta muốn hỏi người mượn một món đồ”.
“Cái gì?”
“Chính là Hư nghĩ bàn mà Bốn Phỉ Tạp lão sư đã cho người”.
Phương Minh Nguy lấy làm kỳ, thuận tay móc ra vật không ai biết được công dụng này đưa cho Phi Minh Đốn, lại hỏi: “Ngài muốn thứ này làm gì?”
Phi Minh Đốn mỉm cười nói: “Cái Hư nghĩ bàn này là lão sư vào ba trăm năm trước từ trong di tích có được, Khải Duyệt chúng ta nghiên cứu ba trăm năm. Rốt cuộc có một số thành quả nghiên cứu”.
Phương Minh Nguy hai mắt sáng ngời, về vấn đề cái Hư nghĩ bàn này, Phương Minh Nguy cũng từng hói thăm qua Ngải Phật Sâm, nhưng mà tìm được đáp án lại làm cho hắn thất vọng. Bởi vì tại Ngải Phật Sâm trước khi tử vong, cũng không biết bất luận tin tức gì về Hư nghĩ bàn. Nhưng mà, cái này cũng không có nghĩa cho thấy đế quốc Khải Duyệt vừa mới tìm được món bảo bối này. Bởi vì dùng tình huống của Ngải Phật Sâm khi còn sống cho thấy, hắn cũng không có cơ hội tiếp xúc đến tầng cao nhất của đế quốc Khải Duyệt.
Phỉ Minh Đốn sau khi tiếp nhận Hư nghĩ bàn. Đối với một vị sĩ quan sau lưng ra hiệu, hắn cung kính đem Hư nghĩ bàn nhận lấy đưa vào trong phòng tồng điều khiến của chiến hạm.
Sau một khắc, chiến hạm đã thả ra một tầng hắc vụ, hơn nữa rất nhanh khuếch tán ra.
Phương Minh Nguy cẩn thận quan sát. Dần dần, hắn thấy được một cảnh tượng mới.
Mảng hắc vụ này phạm vi bao phủ thật lớn, đã đem cả tinh cầu này cùng phạm vi mấy vạn dặm bên ngoài tinh cầu đều bao hàm vào trong.
Sắc mặt hơi đối, Phương Minh Nguy hỏi: “Thân vương điện hạ, ngài làm cái gì vậy? Chẳng lè là muốn khiến cho cấm vệ quân thủ đô Nữu Man chú ý sao?”
Tuy đế quốc Khải Duyệt có khoa học kỹ thuật cao cấp. Nhưng mà ở đây cách Thủ Đô tinh gần như vậy thả ra hắc vụ khổng lồ như vậy, muốn không để cho bị người phát hiện, chỉ sợ là chuyện một bên tình nguyên.
Dù sao, cầm vệ quân của đế quốc Nữu Man cũng không phải thuần túy để bài trí.
Phỉ Minh Đốn đã tính trước cười nói: “Phương đại sư, người không cần phải lo lắng, thật ra đây chính là khoa học kỹ thuật chúng ta thông qua Hư nghĩ bàn nghiên cứu chế tạo ra mô phỏng mới nhất”.
“Cái gì?”
“Cái Hư nghĩ bàn này tác dụng lớn nhất, chính là đem hư nghĩ đồ tượng mở rộng, thậm chí còn có thể ở trong một khối khu vực, đạt tới hiệu quả siêu cấp thay đồi nghe nhìn” Phi Minh Đốn chỉ lên đinh đầu nói: “Người đang ở đây bên trong tất nhiên có thể nhìn thấy mảng hắc vụ này, nhưng mà nếu như từ bên ngoài nhìn lại, như vậy người chứng kiến được chỉ là tinh cầu vận chuyển bình thường, không có bất luận sơ hở gì”.
Phương Minh Nguy trong nội tâm khẽ động nói: “Thứ này có thể giấu diếm được mắt người, như vậy dụng cụ thì sao?”
“Cũng không cách nào dò xét” Phỉ Minh Đốn nghiêm túc nói: “Không chỉ là dụng cụ của nền văn minh cấp bảy, coi như là dụng cụ dò xét của quốc gia nền văn minh cấp chín, cũng không thể phát giác dị thường”.
Phương Minh Nguy trong mắt lập loè hào quang sáng ngời, hắn thế mới biết tác dụng của Hư nghĩ bàn. Tuy thứ này không có bất kỳ năng lực công kích cùng phòng ngự nào, nhưng mà trên phương diện chống lại nghe nhìn, lại có tác dụng cực lớn khó có thể tưởng tượng. Nếu sử dụng cho tốt, có thể phát huy ra hiệu quả tuyệt đối không dưới lồng phòng hộ thú bảo.
“Thân vương điện hạ, cái Hư nghĩ bàn này là sử dụng năng lượng gì để điều khiển?”
“Dưới tình huống bình thường, chỉ cần sử dụng năng lượng khối là có thể điều khiển. Nhưng mà, nếu muốn phát huy ra hiệu quả cực lớn như hiện tại, như vậy cũng chỉ có sử dụng thiết bị năng lượng của phi thuyền mới được”.
Phương Minh Nguy yên tâm cười, không có chuyện gì thì chơi trò bao phủ tinh cầu, nếu là mình sử dụng, đương nhiên chỉ là ở trong phạm vi nhỏ nhất. Trong lòng của hắn hạ quyết tâm, một khi lấy lại Hư nghĩ bàn, lập tức phải nghiên cứu cho tốt.
Đột nhiên trong lúc đó, Phương Minh Nguy trong lòng nhớ tới một chuyện phi thường kỳ quái, hắn hỏi: “Thân vương điện hạ, cái Hư nghĩ bàn này quý quốc rất nhiều sao?”
“Rất nhiều?” Phỉ Minh Đốn khóe miệng có chút run rẩy nói: “Đế quốc lần trước may mắn tìm được Hư nghĩ bàn chỉ vẹn vẹn có ba, sau khi cho người một cái, cũng chỉ có hai”.
“A, vật trân quý như vậy, Bốn Phì Tạp đại sư sao lại đưa cho ta?” Phương Minh Nguy kinh hô.
Phỉ Minh Đốn ánh mắt phức tạp đưa mắt nhìn Phương Minh Nguy, bên trong ngoại trừ hâm mộ ra, thậm chí còn còn mang theo một tia đố kỵ: “Ta không biết, nhưng đây là Bồn Phi Tạp đại sư quyết đinh vô luận như thế nào, người Khải Duyệt chúng ta là ủng hộ vô điều kiện”.
Phương Minh Nguy trầm mặc không nói, trong lòng đối với Bốn Phỉ Tạp đại sư lại dâng lên một hồi hảo cảm. Dù sao, nếu như là mình lấy được thứ tốt như vậy, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ tặng người.
“Được rồi, Phương đại sư, chúng ta đã đưa ra mười chiến hạm cấp Tháng Lợi, người có thể thử điều khiển” Phi Minh Đốn nói: “Tuy chúng ta cũng không e ngại quân đội Nữu Man, nhưng mà cũng không hy vọng cùng bọn họ phát sinh xung đột trực tiếp, cho nên vẫn kết thúc sớm chút thì tốt hơn”.
“Được” Phương Minh Nguy phi thường dứt khoát nói. Sau đó, hắn đứng lên, hướng về Phi Minh Đốn, Bốn Phi Tạp đại sư cùng hai huynh đệ Khoa Tư Mạc hơi khom người, rồi đi theo một vị sĩ quan rời đi.
Ở trên tinh cầu không người này, ngoại trừ những phi thuyền này ra, còn có một trụ sở tạm thời đơn sơ đặc thù.
Ở trong căn cứ này, đám người Phỉ Minh Đốn, Bốn Phỉ Tạp cùng Khoa Tư Mạc ngồi cùng một chỗ, chuẩn bị quan sát thực lực chân chính của Phương Minh Nguy.
Nhưng mà, ngoài dự liệu của bọn họ là, những phi thuyền dùng để làm thí nghiêm sau khi ở nguyên chỗ chuyển động vài cái, thì thật lâu cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Phỉ Minh Đốn không khỏi cười nói: “Hắn dù sao vẫn quá trẻ tuổi, chỉ sợ ngay cả một chiếc phi thuyền cũng không thể điều khiển”.
“Không” Khoa Tư Mạc tỉnh táo nói: “Căn cứ theo chúng ta điều tra, khi Phương Minh Nguy còn chưa có tiến cấp làm đại sư, hắn đã có thể một mình điều khiển hai chiến hạm cấp Thắng Lợi. Hôm nay hắn đã là đại sư danh xứng với thực, không có khả năng ngay cả một chiến thuyền cũng không thể điều khiển”.
Phi Minh Đốn bật cười nói: “Khoa Tư Mạc, ta rõ ràng ý tứ của ngươi. Nhưng là ngươi có nghĩ tới hay không, Phương Minh Nguy trước kia điều khiển, bất quá là đồ phế thải mà chúng ta bán cho người Nữu Man mà thôi, những phi thuyền kia thực lực đến tột cùng như thế nào, ta nghĩ hai vị đại sư rõ ràng nhất mà” Dừng một chút, lại nói: “Ở trong đế quốc chúng ta, cao thủ tinh thần hệ có chút thiên phú dị bấm cấp mười lăm, trải qua huấn luyện đặc biệt, cũng có thể điều khiển loại chiến hạm rác rưởi kia, cái này cũng không có gì làm kỳ”.
Khoa Tư Mạc khẽ lắc đầu nói: “Không, ta vẫn tin tưởng vào pháo đoán của chính mình. Phương Minh Nguy đại sư cùng không đơn giản”.
“A, ngài vì sao đối với hắn có lòng tin như vậy?”
“Rất đơn giản, bởi vì coi như là Bốn Phỉ Tạp lão sư tôn kính cũng không thể khi lực lượng tinh thần chỉ vẹn vẹn có cấp mười hai, thì một mình điều khiển loại phi thuyền này”.
Phỉ Minh Đốn khẽ giật mình tuy hắn cũng không muốn thừa nhận, nhưng lại rõ ràng, Phương Minh Nguy là một thiên tài, một thiên tài chân chỉnh, một siêu cấp thiên tài có thể ở trước hai trăm tuổi, đã đạt tới tinh thần hệ cấp mười sáu.
Trong nháy mắt này, trong lòng của hắn thậm chí có một tia hối hận, chẳng lẽ Phương Minh Nguy thật sẽ sáng tạo ra kỳ tích sao? Trầm ngâm một lát, Phi Minh Đốn hỏi: “Khoa Tư Mạc đại sư, ngài hôm nay là xem trọng Phương Minh Nguy sao?”
“Không, ta xem trọng người” Khoa Tư Mạc cười nói: “Tuy ta thừa nhận Phương Minh Nguy là một thiên tài, nhưng mà thiên tài có lợi hại, chỉ cần hắn không có trải qua huấn luyện đặc thù, như vậy sẽ không có khả năng điều khiển loại chiến hạm cấp Thắng Lợi do hoàng gia đặc chế này”.
Phỉ Minh Đốn thân vương thở phào nhẹ nhõm nói: “Đúng vậy, nếu như Phương Minh Nguy đại sư trước kia tiếp xúc qua phi thuyền này, ta còn thực sự có một chút lo lắng, nhưng mà hắn đã chưa có tiếp xúc qua, chỉ bằng mấy chiếc phi thuyền rách nát ở Nữu Man kia, nếu như cũng có thể đem chiến hạm cấp Thắng Lợi của hoàng gia khởi động, vậy quá khoa trương rồi”.
Dứt lời, hắn vui vẻ hướng về phía Khải Lực một mực vẫn yên lặng không lên tiếng hỏi: “Khải Lực đại sư, ngài nói sao?”
Khải Lực vừa định gật đầu, đột nhiên hắn thấy được trên màn hình lớn xuất hiện một màn kỳ dị, thế là hai mắt dần dần trừng lớn.
Phỉ Minh Đốn trong lòng cả kinh- bỗng nhiên quay đầu, vẻ mặt của Hàn Lập tức cùng đám người Khải Lực giống như đúc, rốt cuộc nói không ra lời.