Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 6 - Chương 103: Ám toán




“Hắn tự nhiên đầu hàng?” Phương Minh Nguy cười lạnh một tiếng, hỏi: “Đạo Cách Lạp Tư, ông cho rằng tên này thật sự đầu hàng sao?”

“Không có khả năng” Đạo Cách Lạp Tư lập tức ngắt lời: “Người này cho tôi cảm giác vô cùng nguy hiểm, tôi để nghị tốt nhất là nên tiêu diệt hắn”

“Vì sao?”

“Đây là một loại cảm giác, mỗi lần tôi dẫn binh giao chiến với người ta, nếu như gặp phái loại cảm giác này, tôi đều lựa chọn trực tiếp tiêu diệt đổi thủ”

“Ông nói rằng. chỉ dựa vào cảm giác hu vô mờ mịt, mà đã định tội người ta?” Phương Minh Nguy kinh ngạc hỏi. Tuy hắn cũng vô cùng tin tường cảm giác của mình nhưng mà tin tường cảm giác của mình là một chuyện, tin tường cảm giác của người khác lại là một chuyện khác.

“Đúng, tôi tin tướng cảm giác của mình” Đạo Cách Lạp Tư bổ sung một câu, sau đó ngậm miệng lại, không nói gì nữa.

Phương Minh Nguy khẽ lắc đầu, thật ra chính trong lòng hắn cũng có một cảm giác vô cùng không tốt. tựa hồ nhất định phái đánh chết tên này ngay tại chỗ mới yên tâm được.

Nhưng mà, vừa nghĩ đến cơ giáp đỉnh cấp và một bảo bổi có thể ngăn chặn sự dò xét của vương miện nhỏ trên người đối phương. Phương Minh Nguy liền thèm thuồng.

Trong lòng chưa tính toán gì thì ý niệm đã động, Phương Minh Nguy rốt cục quyết định vì hai món đồ này, cho dù mạo hiểm một lần, cũng đáng

Hắn điều khiển chiến hạm cấp thắng lợi dừng lại tại một khoảng cách nhất định phát ra tín hiệu kết nối với sóng liên lạc của đối phương.

“Ngươi có ý định đầu hàng?”

“Đúng, tôi là Áo Phi của gia tộc ô Bang thuộc Nguyệt Hanh đế quốc, tôi nguyện ý giao cơ giáp và tất cả trang bị tùy thân của tôi, hơn nữa còn nguyện ý dùng tiền chuộc lớn để trao đổi tự do của tôi” Giọng nói của đối phương mang theo một tia bất đắc dĩ, nhưng mà nghe thế nào cũng không phát hiện ra bất kỳ sơ hờ nào hết.

“Tốt. ta tiếp nhận sự đầu hàng của ngươi. Nhưng ngươi thân là đại sư thể thuật hệ, ta nhất định phải trong tình huống tuyệt đối an toàn mới có thể tin tường thành ý của ngươi”

“Ngài muốn như thế nào?”

“Ta sẽ phái một chiếc thuyền vận chuyển đến, ngươi giao cơ giáp và trang bị của ngươi trước, một khi xác định trên người ngươi không có bất kỳ vật phẩm nguy hiểm nào, ta sẽ mang ngươi đến gặp ta”

“Được” Áo Phi đáp ứng không chút do dụ, trong lòng hắn nổi lên một tia cười lạnh. Đối với đại sư thể thuật hệ, thứ lợi hại nhất, chính là thực lực bản thân, hơn nữa trên người hắn còn có một thứ đủ để lật cả ván cờ này. Chỉ cần có thể leo lên chiến hạm của đối phương, hắn tin rằng, tất cả sẽ thay đổi.

Một con thuyền vận chuyển lớn đi ra, thân cao hai mươi mét đủ để xếp bất cứ cơ giáp nào vào.

Áo Phi dựa theo hiệp định chủ động đi xuống cơ giáp.

Giờ phút này âm thanh của Phương Minh Nguy vang lên trong loa: “Đem lạc ấn tinh thần của ngươi xóa đi trong hệ thống điều khiển cơ giáp, không cần lưu lại bất cứ thử gì”

Áo Phi chỉ hơi do dự một chút, rồi lập tức làm theo.

“Đem tất cả vũ khí và trang bị đặc thù của ngươi đặt lên trên bàn, người hầu của ta sẽ đến xử lý”

Lúc này Áo Phi không có chút lưỡng lự nào, hoàn toàn làm theo, lập tức chất một đổng đồ tối thiểu là mười món lớn nhỏ lên trên bàn.

Trong đó có một đao laser dùng năng lượng cá nhân của thành viên đặc biệt thuộc quốc gia có đăng cấp cao, cùng với trang bị phòng hộ cá nhân công suất cao. có súng bắn phá siêu năng, thậm chí còn có mấy thứ mà Phương Minh Nguy cũng không nhận ra.

Sau một hồi, cửa nhỏ mở ra, một người mập mạp phủ áo choàng rộng thùng thinh màu đen đi ra. Người này đi đến trước bàn, thu dọn đổng đồ đó, bỏ tất cả vào trong một cái túi lớn.

Đồng thời, âm thanh quen thuộc lại vang lên: “Ngươi thật sự không còn thứ gì định giao ra sao?”

Trong lòng Áo Phi rùng mình nhưng thẩn sắc trên mặt vẫn không thay đổi. Mà ngay cả ánh mắt cũng không có bất kỳ biến hóa nào, vẻ mặt của hắn cực kỳ thảnh khân: “Đã không còn, tất cả vũ khí và phòng cụ của tôi đều đã giao ra”

“Tốt, như vậy ta muốn hỏi một chút, cái cây gậy sắt nhỏ màu nâu ngươi vừa lấy ra được làm bằng gì?”

“Đó là súng năng lượng nhỏ do quốc gia tôi đặc chế, trong lúc cần thiết, thậm chí còn có thể coi như...”

“Ngươi định dùng bao nhiêu tiền để chuộc ngươi?”

“Giá trị thân thể của tôi tuyệt đối có thể làm ngài hài lòng, tôi nguyện ý trả..

Áo Phi giải thích rất rõ ràng, tuy phần lớn tinh lực của hắn vẫn tập trung đổi phó với chú nhân của giọng nói kia, nhưng khóe mắt vẫn luôn nhìn vào người hầu đang đi dạo xung quanh cơ giáp đỉnh cấp của hắn. Nhưng người này chỉ nhìn vài lần rồi đi, không đoán ra được là mình có hủy bỏ lạc ấn tinh thần hay chưa.

Đối với loại cơ giáp cao cấp này, một khi đã đánh dấu bằng lạc ấn tinh thần, thì sẽ trở thành cơ giáp riêng. Trừ phi là đem toàn bộ hệ thống điều khiển dở bò. nếu không thì những người khác cân bản là không cách nào sử dụng được.

Cái thủ đoạn bảo vệ này còn cao minh hơn cả kiểm nghiệm DNA nhiều, bởi vì DNA có thể dự bị trước. Nhưng mà lực lượng tinh thần thì không ai có thể bắt chước được.

Người hầu kia chậm rãi đi về, cung kính bái một cái về hướng cái loa.

Giọng nói trong loa lập tức trở nên như hòa lại: “Tốt lắm. Áo Phi tiên sinh chúng ta đã cảm nhận được thành ý của ngươi, ta cũng đáp ứng, chỉ cần ngươi an tâm tu dưỡng trên phi thuyền, đông thời tiền chuộc của ngươi đến đúng chó, ta sẽ lập tức để ngươi rời đi”

Áo Phi thở phào một hơi thật dài, rốt cục đã vượt qua cửa kiểm tra. Nhưng mà Áo Phi hắn là người dễ dàng chịu thua vậy sao, chỉ cần lên phi thuyền của đối phương...

Hắn cúi đầu xuống, trong mắt bỗng nhiên lóe lên vẻ đắc ý và ngoan độc, nhưng ánh mắt này cũng nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại vẻ kinh hãi gần chết.

Bởi vì khi tâm ý của hắn vừa buông lòng ra, lại phát hiện ra tên người hầu kia dường như cố ý vô tình vươn đầu ngón tay ra, chạm nhẹ vào trên mi tâm của hắn.

Tuy ngón tay này không có chút lực lượng nào, thậm chí là ngay cả ruồi bọ cũng chưa chắc đã bóp chết, nhưng mà đối với Áo Phi mà nói, thương tổn do ngón tay này tạo thành với hắn, còn đáng sợ hơn cả kiếm năng lượng cường đại nhất.

Lực lượng và ý thức của hắn nhanh chóng đông cứng lại, đừng nói là ra tay đánh trả, cho dù là giữ được thần trí cũng đã là một chuyện vô cùng khó khăn rồi. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, tính mạng trên người dường như bay đi, ý thức của hắn dần dần yếu đi, hơn nữa còn có nguy cơ biến mất.

Thân thể của Áo Phi run lên đều đều, nhưng thân là đại sư thể thuật hệ, tuy thân ở trong hoàn cảnh hiểm ác nhất, nhưng hắn cũng không lựa chọn khoanh tay chịu chết.

Hít một hơi thật sâu, hắn giơ cánh tay lên, nội kinh khổ tu mấy trăm năm rốt cục đã phát huy ra hiệu quả lớn nhất, bắt đầu chủ động tấn công kẻ địch.

Nhưng mà, khi bàn tay của hắn vừa nâng lên, đã bị một bàn tay sắt thép khổng lồ chụp lấy, sau đó thân thể cũng bị một bàn tay sắt khác quấn chặt, không cách nào nhúc nhích.

Khóe mắt của hắn liếc về hướng cánh tay, trong lòng lập tức hoảng hốt, hầu như muốn mất đi tất cả năng lực chống cự vậy.

Bởi vì, cánh tay chụp lấy tay của hắn, là một bàn tay sắt thép chính thức, tuy rằng bàn tay này khác hoàn toàn so với tay của hắn, nhưng cái này cũng không ảnh hướng đến lực lượng của cơ giới.

Nếu như hắn không nhớ lầm. thì bàn tay này chính là bàn tay cơ giới trên chiếc cơ giáp đỉnh cấp âu yếm đi theo hắn hơn trăm năm!

Nhưng mà vì sao, bàn tay lại động vào lúc này, hơn nữa còn tập trung vào cánh tay của

Tuy Áo Phi cũng là đại sư thể thuật hệ hàng thật giá thật, nhưng mà cho dù nội kinh của hắn mạnh mẽ cỡ nào, cũng không thể nào chống lại độ cứng của cơ giáp đỉnh cấp cả. Thế là, hắn rốt cục đã mất đi năng lực phản kích.

Trong mắt hắn tràn đẩy vẻ không cam lòng và oán độc, miệng mờ hết sức, tựa hồ như muốn hỏi: Vì sao?

Tên người hầu kia duỗi áo chùm đầu xuống, để lộ ra một khuôn mặt cực kỳ quái dị.

Cái này rõ ràng là con người, chỉ là trên người hắn đang phủ lấy một bộ giáp kỳ dị. Áo Phi không nhìn ra lai lịch của bộ giáp này, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy thứ này vô cùng quen thuộc.

Đột nhiên, cái đầu bằng giáp sắt kia dao động, phảng phất như gợn sóng, để lộ ra một khuôn mặt mà hắn ta hết sức quen thuộc.

Hai con mắt của Áo Phi lập tức trợn tròn lên. để lộ ra vẻ phẫn hận độc ác.

Tuy hắn lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy người này, nhưng mà tu liệu về người này thì hắn đã xem không dưới chục lần. Vì người này chính là vị Nữu Mạn thân vương chủ động trêu chọc vào gia tộc của mình.

Phương Minh Nguy khẽ thở dài một hơi, nhìn thấy vẻ không cam lòng trong mắt hắn, cười nói: “Ngươi đang muốn biết là, vì sao ta đã đáp ứng sự đầu hàng của ngươi, lại còn muốn ám toán ngươi à?"

Sự sáng rọi trong mắt Áo Phi dần dần ảm đạm, nhưng sau khi nghe xong lời này, lại một lần nữa dấy lên sức sống

Tuy trên mặt của Phương Minh Nguy là một nụ cười, nhưng sau lưng đã sớm chảy đầy mồ hôi lạnh.

Thật là tà môn, từ trước đến giờ Câu Hồn thuật trăm lần dùng trăm lần hiệu nghiệm, mà tại sao hôm nay lại vận dụng khó khăn thế nhĩ! Chẳng lẽ đây là thực lực chân chính của đại sư sao? Dù hắn cũng chỉ là một đại sư thể thuật hệ mà thôi.

Ho nhẹ một tiếng, Phương Minh Nguy nói: “Bởi vì ngươi cho ta cảm giác rất đáng sợ, tuy ta không biết ngươi có thật tâm đầu hàng hay không, nhưng đối với ta mà nói, bóp chết tất cả nguy hiểm từ trong trứng nước, mới thật sự là lựa chọn tốt nhất”

Trong miệng của Áo Phi phát ra một tiếng kêu thể lương, tia thần thái cuối cùng trong đôi mắt cũng biến mất.

Phương Minh Nguy hít sâu một hơi. nhìn điểm sáng trên đầu ngón tay, cảm thụ được biến hóa bên trên, và bắt đầu đọc trí nhớ của Áo Phi.

Đột nhiên, hai mắt đang khép hờ của Phương Minh Nguy bỗng nhiên phát sáng lên. bàn tay cơ giới đang bắt lấy Áo Phi lập tức buông ra. Phương Minh Nguy đưa tay kéo vạt áo trước ngực của Áo Phi xuống.

Một âm thanh vỡ tan vang lên. trước ngực của Áo Phi có đeo một cái vòng cổ kiểu dáng xua cũ màu xanh nhạt.

Trong mắt của Phương Minh Nguy tràn đẩy kinh ngạc, tựa hồ như cái vòng cổ không chút thu hút này chính là bảo vật có giá trị liên thành vậy.