Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 5 - Chương 82: Tuổi tác




Phương Minh Nguy chậm rãi thu hồi ánh mắt lại, trong lòng hắn kích động liên hồi.

Tuy đến nay hắn vẫn chưa rõ cái khối cứng này có tác dụng gì, nhưng ít nhất hắn cũng rõ được một chuyện, giá trị của thứ này khăng định rất xa xỉ.

Chỉ cần nhìn cái chuyện đầu tiên mà người nhà La Phu Nhĩ đến đây, chính là ví muốn cái xác của con quái thú, hơn nữa còn không thể chờ được, kêu thủ hạ ra đi lấy thứ này, có thể đoán được giá trị chính thức của nó.

Nhưng mà khiến cho Phương Minh Nguy kinh ngạc chính là, thứ nhỏ này có thể tích thật sự quá nhỏ. Chỉ nhỏ như hạt đậu nành thôi, căn bản là không lớn. Phải biết rằng, trong tay hắn cũng có một khối tương tự thôi, nhưng ít nhất cũng to như nắm tay!

Đua mắt nhìn cái xác con quái thú to như chiến hạm cấp thắng lợi, lại nghĩ về con quái thú hình cầu có thể di chuyên tùy theo ý muốn. Trong lòng Phương Minh Nguy đột nhiên dâng lên một cảm giác hiểu ra, chẳng lẽ trong hệ thống quái thú, đẳng cấp của con quái thú hình cầu còn vượt xa hơn con quái thú biến dị này sao?

Nghĩ đến đây, trong mắt của Phương Minh Nguy không khỏi hiện lên một tia vui mừng sợ hãi.

Đột nhiên, Trần Bang đấy hắn một cái, nói: “Phương thiếu tá, cậu nhận ra nó sao?”

“Cái gì?” Phương Minh Nguy không hiểu gì hết, hỏi.

“Cái khối cứng kia rốt cục là gì?”

“Tôi làm sao mà biết?” Phương Minh Nguy tức giận nói.

“Cậu không biết? Vậy tại sao vừa rồi cậu lại vui?”

Trong lòng Phương Minh Nguy cả kinh liền cười nói: “Vừa rồi tôi đột nhiên nghĩ thông suốt một vấn đề, cho nên sau khi trở về, tôi sẽ chọn thời gian bế quan một chút”

“Lại là bế quan?” Trần Bang kinh ngạc kêu lên.

Đối với những người dốc lòng vì võ đạo hay tu luyện tinh thần, thì bế quan là một chuyện vô cùng bình thường Nhưng mỗi lần bế quan, những người này ít nhất phải đóng cửa hơn mười năm, hơn nữa sau lần bế quan trước, thì trong mấy chục năm sau,cũng không tiếp tục bế quan.

Nhưng biểu hiện của Phương Minh Nguy thì lại khác quá lớn. trong thời gian ngắn ngùi, hắn đã bế quan đến hai lần.

Lần bế quan thứ nhất kết quả là đột phá đến cấp mười lăm, một lần khác là tự nhiên bế quan trên chiến trường, hành động đặc biệt này lập đi lập lại, tất nhiên sẽ khiến cho người ta không thể tưởng tượng nôi.

Phương Minh Nguy mỉm cười gật đầu. Trong lòng hắn cũng đã hạ quyết tâm, sau khi trở về. Nhất định phải đến đám mây đỏ một chuyến, nhìn xem có như mình mong muốn không. Lợi dụng quái thú hình cầu tạo ra một khối cứng khác.

Dù sao thì có quái thú hình cầu, mình đi đến đám mây đỗ cũng thuận tiện, chỉ cần trốn vào trong chiến hạm cấp thẳng lợi, lấy cớ bế quan, trên cơ bản là không bị ai phát hiện.

Rất nhanh, Mạch Tạp Kì đã tắm rữa xong, đổi một bộ quần áo sạch sẽ khác. Và sau đó thúc dục bọn người Phương Minh Nguy nhanh chóng trở về.

Khi bọn họ trở về chính sản, vẫn trong thấy bên Khải Duyệt đế quốc tiếp tục nói chuyện với bọn người Trần Húc Đào, hơn nữa hai bên cũng không có ý mất kiên nhẫn gì hết.

Đương nhiên, hai anh em La Phu Nhĩ đang nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có một mình Gia Văn là đang thao thao bất tuyệt mà thôi.

Chỉ là, nhìn thấy Mạch Tạp Kì vào sảnh, tất cả âm thanh nói chuyện lập tức biến mất, mà ngay cả hai anh em La Phu Nhĩ đang khép hờ mắt cũng mở mắt ra.

Mạch Tạp Kì cung kính móc ra khối cứng nhỏ như hạt đậu, cầm bằng hai tay, cẩn thận đưa đến trước mặt Khoa Tư Mạc.

Trong lòng Phương Minh Nguy rất khinh bỉ, độ cứng của thứ này hắn vô cùng rõ ràng, đừng nói là rớt xuống đất, cho dù dùng kiếm laser liều mạng chém nó, cũng đừng mơ là để lại dấu vết gì.

Nếu như người không biết nhìn thấy, còn tường rằng trong tay hắn là loại cổ trân ngàn năm nào đó, đụng vào liền vỡ.

Nhưng mà, con mắt của Khoa Tư Mạc đột nhiên phát sáng lên, trên mặt tràn đầy vui sướng, cũng dùng thái độ cẩn thận đón lấy cái khối cứng, hài lòng gật đầu, vươn tay ra một chút, cái khối cứng lập tức biến mất không thấy.

Phương Minh Nguy khẽ giật mình dụi dụi con mắt, vô cùng hoài nghi mình có bị hoa mắt hay không.

Nghiêng đầu sang chỗ khác, Phương Minh Nguy đột nhiên cảm thấy cổ mình cứng ngắc, chẳng lẽ vừa rồi mình gặp quỷ?

“Cậu làm gì sao?”Trần Bang bên cạnh lo lẳng hỏi.

“Tôi...” Sắc mặt của Phương Minh Nguy trở nên trắng bệch: “Trần đội trưởng, vừa rồi cái khối cứng kia, vì sao lại biến mất không thấy?”

“Hẳn là được Khoa Tư Mạc tiên sinh thu lại”

“Thu lại?”

“Đúng vậy, cậu xem chiếc nhẫn trên tay ông ta kìa” Trần Bang nhỏ giọng nói. Phương Minh Nguy nhìn kỹ lại, chiếc nhẫn trên tay Khoa Tư Mạc cũng chăng có kiêu dáng gì đặc biệt, nhưng mà mơ hồ, Phương Minh Nguy lại phát hiện ra có chút không đúng Trên mặt nhẫn, tựa hồ được một lực lượng thần bí bao phủ.

Có lẽ là cảm ứng được lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy, Khoa Tư Mặc quay đầu lại nhìn.

Trong lòng Phương Minh Nguy cả kinh cười thẹn thùng, trong lòng suy nghĩ đối sách.

Khoa Tư mạch đột nhiên hỏi một câu, Gia Văn vội vàng nói: “Khoa Tư Mạc từ tước đại nhân hỏi, vị này chính là...”

Trần Húc Đào cẩn thận giới thiệu: “Vị này chính là bá tước đại nhân của Nữu Man đế quốc chúng tôi, Phương Minh Nguy, cũng chính là quan chỉ huy thiếu tá quân đoàn Ngải 

Mạc Nhĩ”

Ánh mắt của Khoa Tư Mạc nhìn Phương Minh Nguy một hồi lâu, quay đầu lại trao đổi ánh mắt với Khải Lực một cái, vẻ mặt ôn hòa nói hai câu.

Gia Văn lập tức nói: “Chúc mừng Trần tướng quân, chúc mừng Nữu Man đế quốc”

Bọn người Trần Húc Đào đưa mắt nhìn nhau, không biết trong hồ lô của đám người kia bán thuốc gì.

Khoa Tư Mạc nói tiếp vài câu, Gia Văn phiên dịch: “Vị Phương bá tước đã lĩnh ngộ được đạo lý chung cực của thế giới tinh thần, chỉ còn thiếu một bước nữa là có thể thoát ly phàm tục, tiến vào tình trạng nhập thánh siêu phàm” sắc mặt của Gia Văn hơi đổi, ánh mắt nhìn về hướng Phương Minh Nguy cũng không còn chút hèn mọn, ngược lại còn mang theo một tia nịnh nọt: “Tử tước đại nhân nói, nhiều nhất là ba mươi năm nữa, quý quốc sẽ có một đại sư tinh thần hệ chân chính ra đời”

Trên mặt đám người Trần Húc Đào lộ ra vẻ nửa lo nửa mừng, biểu hiện trên mặt của bọn họ cũng không phải là giả.

Thân phận của Phương Minh Nguy rất đặc biệt, mặc dù là cả quân doanh, cũng chỉ có vài nhân vật quan trọng mới biết mà thôi.

Nhưng mà, đại sư tinh thần hệ đối với Nữu Man đế quốc có ý nghía như thế nào, thì hầu như tất cả người Nữu Man đều biết rất rõ, cho nên sau khi nghe chính miệng Khoa Tư Mạc đại sư nói điều này, cho dù là Trần Húc Đào đã sớm có chuẩn bị tâm lý cũng không nhịn được xúc động muốn ngừa mặt lên trời hét lớn, càng không cần phải nói về những sĩ quan không hề hay biết kia.

Phương Minh Nguy có chút kinh ngạc nhìn hai anh em nhà La Phu Nhĩ. hắn hiểu rõ bản thân hắn nhất, trong đám mây đỏ, hắn đã từng có cơ hội đột phá cực hạn. Mặc dù không thảnh công, nhưng quả thật như lời Khoa Tư Mạc nói, đã thấy được hy vọng tiến cấp, tiếp xúc với tầng sương mù dày đặc quanh cửa chính.

Chỉ cần chờ lực lượng của hắn đủ, thì đương nhiên có thể đấy cửa mờ ra. Mà Khoa Tư Mạc đánh giá hắn ba mươi năm, cũng đã là dư dả.

Khoa Tư Mạc đón ánh mắt của Phương Minh Nguy, mỉm cười, đây là lần đầu tiên ông tỏ thiện ý của mình với người khác khi đến đây.

Tuy rằng vừa rồi ông cúi đầu với Trần Húc Đào vì chuyện xác quái thú, nhưng đó là ý cảm ơn. Mà giờ phút này, ông lại hoàn toàn chấp nhận Phương Minh Nguy, mới chủ động bày ra thiện ý này.

Phương Minh Nguy cúi đầu, có chút xoay người, nhưng trong lòng kinh ngạc vạn phần, những đại sư này cũng thật lợi hại, hơi chú ý một chút liền nhìn thấu mình đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Trần Bang phía sau hắn thì trợn mắt há mồm, nhìn Phương Minh Nguy, trong đầu đầy hai chữ “Bể quan”.

Bế quan lần một có thể tấn cấp mười lăm, bế quan lần hai có thể lĩnh ngộ được đạo lý chung cực của thể giới tinh thần, như vậy bế quan lần ba?

Ánh mắt của Hàn Lập lòe, vô số sao nhỏ bay ra, và tràn đầy kính ngưỡng vô hạn đối với Phương Minh Nguy.

Có lẽ thấy được khuôn mặt và động tác của Phương Minh Nguy, Khải Lực đột nhiên hỏi một câu, phiên dịch ra là: “Phương bá tước năm nay bao nhiêu tuổi?”

Trần Húc Đào đưa mắt nhìn Phương Minh Nguy một cái, đứng thẳng lồng ngực lên, kiêu ngạo nói: “Phương bá tước các hạ năm nay hai mươi hai tuổi”

“Hai mươi... hai?”

Cả phòng sợ hãi ngây người. Gia Văn nhìn Phương Minh Nguy, nháy hai mắt, tựa hồ hoài nghi lồ tai của mình.

Khải Lực không hiểu bọn họ nói gì, lại không có đeo máy phiên dịch, nhưng cảm thấy được bầu không khí thay đổi, thế là liền hỏi một câu.

Gia Văn lưỡng lự một chút, dùng ngôn ngữ của Khải Duyệt đáp: “Đại nhân, hắn hẳn là hai mươi... không, hẳn là hai trăm hai mươi tuổi...”

Rầm... rầm...

Mọi người ở đây, trừ hai anh em La Phu Nhĩ ra, thì đều có đeo máy phiên dịch cả, có thể tiến hành phiên dịch đồng bộ. Cho nên trong nháy mắt nghe hiểu lời của Gia Văn, trong sĩ quan hạ cấp không chịu được liền ngã xuống đất.

“Hai trăm hai mươi tuổi” Khải Lực khẽ gật đầu, trong mắt không che giấu được sự tán thường: “Không tồi, đúng là không tồi. Có thể ở hai trăm hai mươi tuổi lĩnh ngộ được đạo lý chung cực, quả thật không tồi”

Sắc mặt của bọn người Trần Húc Đào liền trở nên cổ quái, hai trăm hai mươi tuổi và hai mươi hai tuổi, cái khác biệt này cũng quá lớn rồi.

Nhưng mà, cũng không có người trách cứ Gia Văn, phần lớn đều đưa ánh mắt nghi vấn nhìn Trển Húc Đào.

Dựa theo tiến độ tu luyện bình thường, khi hai trăm hai mươi tuổi có thể tiếp xúc với đạo lý chung cực, cũng đã là một thành tựu vô cùng giỏi rồi.

Huống chỉ đối với Nữu Man đế quốc mà nói, chỉ có một mình Phương Minh Nguy, là người đầu tiên được đại sư tinh thần hệ khẳng định tuyệt đối là nhân tài có thể đột phá cực hạn.

Cho nên, đối với bọn họ mà nói, thà tin tường rằng mấy chữ hai mươi hai tuổi của Trần Húc Đào là do kích động nói sai.

Trần Húc Đào do dự một chút, có lẽ cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của mọi người, liền quay đầu về hướng Phương Minh Nguy hỏi: “Phương thiếu tá, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”

Phương Minh Nguy sờ sờ mũi, dưới ánh mắt sáng ngời của mọi người, bất đắc dĩ nói: “Hai mươi hai...” Dứt lời, hắn đột nhiên nhướng mày, nói: “Không đúng, tôi nhớ sai rồi”

Mọi người đồng thời thờ phào một hơi, quả nhiên là nói sai!

Phương Minh Nguy giơ tay lên tính toán một phen, nói: “Hẳn là hai mươi ba!”

Trong nháy mắt, cả đại sảnh im lặng như tờ...