Tình hình trên chiến trường cũng không thay đổi vì trăm con quái thú biến mất, bầy quái thú ngàn vạn con tựa hồ như căn bán là không để ý đến cái chết của đồng bọn, vẫn lao về phía hạm đội cuồn cuồn không ngừng.
Trong lòng Phương Minh Nguy thất kinh hắn rốt cục đã rõ vì sao khi tác chiến với quái thú lại tôn thất nhiều người như vậy.
Thể chất của đám quái thú này rõ ràng đã cường hãn đến cực điểm rồi, từng đợt rồi lại từng đợt đả kích cũng không thể tiêu diệt chúng nó hoàn toàn được. Hơn nữa nhìn số liệu thống kê trên màn hình miệng của Phương Minh Nguy càng lúc càng há lớn.
Nếu như tốc độ của quái thú chậm chạp, thì nhóm hạm đội có thể vừa chạy vừa đánh, dùng không gian và thời gian, tận lực tiêu diệt sinh lực của đám quái thú này. Nhưng mà, tốc độ của bọn quái thú cực nhanh, vượt xa phần lớn chiến hạm. Thậm chí là còn không chậm hơn chiến hạm cấp Thanh Tùng. Có lẽ, trong các quốc gia cấp năm, chỉ có chiến hạm do người Thiên Dực tộc chế tạo mới có tốc độ nhanh hơn chúng một bậc.
Nhìn về chỗ chiến hạm đang xếp thành bầy kia, trong lòng Phương Minh Nguy bỗng có một cảm giác kỳ diệu. Nếu như nói đám quái thú vọt đến đầu tiên khi nãy là vật thí mạng, thì những chiến hạm ở đây cũng chính là vật thí mạng luôn.
Rốt cục, bầy quái thú đã đột phá vòng pháo phòng thủ, bay đến gần đám chiến hạm
Con quái thú dẫn đầu bỗng nhiên nở phình thân hình lên gấp ba lần, sau đó dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người, bất chợt nô tung.
Dịch màu xanh nồng đậm bắn ra bốn phía, văng vào trong hai chiến hạm
Phương Minh Nguy trợn hai mắt lên, nhìn cái dịch màu xanh kia đột phá lóp phòng ngự laser cùng với lớp phòng ngự năng lượng, trực tiếp chạm vào bề mặt chiến hạm.
Thật không biết chất dịch kia rốt cục là thứ gì, ngay cả tia laser nhiệt độ cao cùng với lóp phòng hộ năng lượng cũng không thể nào ngăn cản chúng, hơn nữa khi chất dịch này vừa chạm vào bề mặt chiến hạm, lập tức ăn mòn chất liệu sắt thép không gì phá vỡ kia.
Chỉ sau một hồi, hai chiến hạm bị chất dịch màu xanh phun vào đã trở nên trần trụi, sau đó bị một bầy quái thú xông đến, rồi nổ tung, thành hai điểm pháo hoa chói mắt trong vũ trụ.
Trong lòng Phương Minh Nguy chợt hoảng hốt, hai chiến hạm này vô cùng to lớn! Mấy ngàn tính mạng, cứ như vậy mà chết sao?
Nhưng mà, vẻ mặt không đành lòng của hắn chợt biến mất, bởi vì thông qua vương miện nhỏ, hẳn rõ ràng cảm nhận được, trên hai chiến hạm ấy, không hề có bất kỳ linh hồn nào được sinh ra.
Xảy ra chuyện gì?
Phương Minh Nguy kinh ngạc nhìn đám chiến hạm, chỉ thấy tám trăm chiếc chiến hạm đứng sau cùng nhất bắt đầu lui về sau. Mà hơn một vạn chiến hạm phía trước đã xếp thành một đội hình đồng nhất, tựa hộ như muốn dùng phương thức vật lộn để chống cự lại quái thú vậy.
Trong lòng bỗng động, Phương Minh Nguy lập tức gọi cho Trần Bang.
Giờ phút này Trần Húc Đào tướng quân đương nhiên là phụ trách chỉ huy toàn bộ chiến trường, căn bán là không có thời gian để ỳ đến Phương Minh Nguy. Cho nên Trần Bang hiển nhiên trở thảnh lựa chọn tốt nhất.
“Trần đội trưởng, trong những chiến hạm kia, tựa hồ không có thuyền viên”
“Đúng vậy, những chiến hạm này đều là không người lái. Vì tiêu hao lực lượng công kích đầu tiên của quái thú” Trần Bang chỉ vào tám trăm chiến hạm đang lui về đằng sau, nói: “Người điều khiển bọn nó chính thức nằm trên những chiến hạm kia, một khi nhiệm vụ hoàn thảnh, bọn họ sẽ lui về đầu tiên” Thở dài một tiếng, sắc mặt của Trần Bang trở nên khân trương, nói: “Kế tiếp mới là khảo nghiệm chân chính”
Khi Trần Bang vừa dứt lời, vô số quái thú ùa lên, lao vào cùng với một vạn chiến hạm
kia.
Thực lực của những con quái thú này cực kỳ hung hãn, thân thể lại cứng cỏi, có thể trực tiếp chống lại chiến hạm. Sau vài lần va chạm, cho dù là chiến hạm của quốc gia có nền văn minh cấp năm cũng trở nên tốn hại không chịu nồi.
Đến lúc này, Phương Minh Nguy rốt cục đã hiểu rõ, vì sao đại liên bang loài người yêu cầu chỉ có quốc gia cấp năm mới có trách nhiệm đối kháng với quái thú.
Bởi vì thực lực của đám quái thú quá kinh khủng, chỉ có chiến hạm của quốc gia trên cấp năm mới có thể chống lại chúng nó. Nếu như đổi lại là liên minh địa cầu, như vậy thì sẽ không cầm cự nồi.
T ám trăm chiến hạm chờ đầy người đã lặng lẽ rời khỏi chiến trường, khi chúng nó rời xa, thì phần lớn chiến hạm bắt đầu mất đi khống chế, không động đậy nữa.
Cau mày một chút, Phương Minh Nguy dò hỏi: “Trần đội trưởng, chẳng lẽ trang bị điều khiên của những chiến hạm này không nhạy sao?”
“Sao có thể chứ?” Trần Bang bật cười nói: “Cậu đừng xem thường đám quái thú này, chúng nó cũng có thể phát ra sóng quấy nhiễu, cho nên trừ phi là cao thủ tinh thần hệ ngoài cấp mười lăm có năng lực nhất tâm nhị dụng ra, thì nếu không trong tình huống như vậy, căn bản là không có tác dụng, hơn những khi những người điều khiên rời xa, thì những chiến hạm này liền trở nên vô dụng”
Phương Minh Nguy gật đầu một cái, và cảm thấy ngạc nhiên vì đám quái thú này, những con quái thú này còn có thể phát ra cả sóng quấy nhiễu, đúng là không thể khinh thường
Mấy ngàn chiến hạm khác đến đón, bảo vệ tám trăm chiến hạm kia, lui vào chính giữa.
Khi Số lượng quái thú tăng lên, một vạn chiến hạm đã tổn thất hơn phân nửa, cho dù là đại sư tinh thần hệ ngoài cấp mười lăm có thể điều khiên ở cự ly rất xa, cũng không thể thay đồi được sự thật hủy diệt này.
Mấy ngày con quái thú đã phá tan vòng bao vây thứ nhất của chiến hạm, tiếp tục vọt đến trước, mà giờ phút này, phần lớn quái thú vẫn còn đang hỗn loạn trong đám chiến hạm.
Bỗng nhiên, chiến hạm phòng tuyến thứ hai của con người đột nhiên dạt ra hai bên giống như gợn sóng vậy, lộ ra gần ngàn chiến hạm cấp Thanh Tùng đứng giữa.
Năm ngàn chiến hạm này đã chuẩn bị sẵn hết, trong pháo chủ đã tràn đầy năng lượng, giờ phút này phía trước vừa mờ đường. Mười sáu khâu pháo chủ trên chiến hạm lập tức bắn ra chùm tia sáng năng lượng từ vong.
Vô số ánh lửa diễm lệ lóe lên trong vòng tuyến thứ nhất, tám vạn khẩu pháo của hơn năm ngàn chiến hạm cấp thanh tùng công kích, khu vực này đã trở thành một bình địa.
Không chỉ bởi vì uy lực của pháo năng lượng, mà còn bởi vì uy lực phát nổ của những chiến hạm kia. Hai cái cộng hưởng lại, đã san bằng tất cả sinh vật không phải là cơ giới trong khu vực này thành mảnh nhỏ của vũ trụ.
Nhìn thấy trước mắt không ngừng lóe lên pháo hoa mỹ lệ, Phương Minh Nguy tất nhiên hiểu rõ hàm nghĩa bên trong.
Nữu Mạn đế quốc và Tư Danh Tạp Lí liên minh thật sự đã bỗ rất nhiều tiền vốn, dùng một vạn chiến hạm này làm mồi nhử toàn lực tiêu diệt sinh lực quân địch.
Nhưng mà những con quái thú này quả thật cũng vô cùng thông minh vừa thấy phía này bị cản trở, lập tức đánh một vòng lớn. tránh thoát khỏi hướng này, lao về hướng tinh cầu Ngải Mạc Nhĩ.
Vũ trụ to lớn. rộng rãi đến mức nằm ngoài sức tưởng tượng của bất kỳ ai, cho dù là có thực lực vượt xa đối phương gấp trăm lần, thì cũng chưa chắc đã ngăn cản được đối phương chạy trốn.
Quân đôi liên minh của hai nước trong vòng giao đấu thứ nhất, đã chiếm được ưu thế tuyệt đối. Nhưng mà, khi đám quái thú bắt đầu lựa chọn một hướng đi khác để tấn công, thì mặc dù quân đội của hai nước có tăng mạnh lên gấp đôi chăng nữa, thì cũng không có biện pháp phá hủy tất cả hướng đi được.
Tốc độ của quái thú cực nhanh, nhanh chóng từ lổ hồng hai bên xông ra, nhìn theo hướng của chúng, chính là tinh cầu Ngải Mạc Nhĩ.
Tuy Trần Húc Đào tướng quân rất muốn ngăn cản bọn chúng lại trong lưới bao vây, nhưng đối mặt với số lượng quái thú quá đông, mà chỉ có ba hạm đội không có tổ chức, thì căn bán là không cách nào ngăn cản lại.
Nhưng mà, muốn giăng một cái lưới hoàn mỹ trong vũ trụ, hơn nữa còn dự đoán được hướng đi của đối phương để thu xếp binh lính mai phục, thì cũng là một hy vọng không bao giờ thành sự thật được.
Có lẽ chỉ có dùng toàn bộ binh lực của Nữu Mạn đế quốc mới có thể làm được điều này, nhưng mà đây tuyệt đối không phải là điều mà quân đội hai nước liên minh có thể làm được vào lúc này.
Quân đội liên minh hai nước chậm rãi thu lại đội hình giống như là hoan nghênh tại đường hèm vậy, giữ một khoáng cách nhất định với bầy quái thú, vừa lui vừa đánh.
Phượng Minh Nguy điều khiển hai chiến hạm cấp Thắng Lợi theo hạm đội thứ nhất hướng về tinh cầu Ngải Mạc Nhĩ, sau khi thấy được trận chiến vừa rồi, trong lòng Phương Minh Nguy đã dâng lên một trận lừa nóng không nói nên lời.
Chỉ cần là cao thủ tinh thần hệ có năng lực nhất tâm nhị dụng, có thể lợi dụng chiến hạm không người lái chiến đấu với địch, tuy sẽ tôn thất lượng chiến hạm nhất định nhưng cũng làm cho đám quái thú bị thương vong không nhỏ.
Chiến thuật này quả thật rất tốt, chỉ là trong quá trình chấp hành, lại gặp phải hạn chế mạnh.
Đầu tiên, người có năng lực nhất tâm nhị dụng quá ít, cho dù là quân đội liên minh hai nước quy mô như vậy, cũng chỉ có thể gom góp được một vạn chiến hạm không người lái mà thôi.
Tiếp theo, khi điều khiển chiến hạm, còn có hạn chế về khoảng cách. Một khi rời xa chiến trường, thì những người có năng lực tinh thần kém, sẽ không cách nào điều khiên được chiến hạm.
Nhưng mà, hai chỗ khó này đối với hắn mà nói, căn bản không phải là vấn đề.
Phương Minh Nguy điều khiển phi thuyền, cũng không sử dụng cái gọi là năng lực nhất tâm nhị dụng, mà là sử dụng linh hồn tự động điều khiên.
Bởi vì vậy, chỉ cần hắn có bao nhiên linh hồn và chiến hạm, thì có thể khống chế bấy nhiêu, hơn nữa, chính là vì Phương Minh Nguy dùng linh hồn điều khiển, cho nên hắn không bị hạn chế về khoảng cách.
Vừa nghĩ đến năm mươi vạn linh hồn trong đám mây đỏ, tốc độ đập tim của Phương Minh Nguy lập tức tăng lên gấp mấy lần. Chỉ cần chờ một năm sau, những linh hồn này trở thảnh linh hồn đinh cấp cấp mười lăm, khi đó lợi dụng năng lực truyền trí nhớ của vương miện nhỏ, là có thể tạo ra năm mươi vạn người điều khiên chiến hạm cấp thanh tùng.
Năm mươi vạn chiến thuyền! Nếu quả thật tổ chức hạm đội này lại, cho dù là đối mặt với đám quái thú cường đại kia, thì cũng không có mấy phần sợ hãi.
Đua mắt nhìn đám quái thú hùng hồ kia, trong lòng Phương Minh Nguy lập tức hoạt động.
Hắn nghĩ đến hai ngàn chiến hạm được che giấu trong không gian của chiến hạm cấp Thắng Lợi, một ý niệm liền phun trào ra trong đầu như núi lừa vậy.