Quá cầu tuy có năng lực truyền tống không thể tưởng nổi, nhưng mà năng lực của nó cũng có điều kiện hạn chế nhất định đó chính là nhất định phải có một tọa độ điểm đến rõ ràng.
Phương Minh Nguy có thể truyền tống từ tinh cầu Ngải Mạc Nhĩ xa xôi đến nơi này, cũng chính là vì phần lớn linh hồn trong vương miện dừng ở đám mây đỏ. Nếu như không có những linh hồn này, cho dù là Phương Minh Nguy có quả cầu lớn ấy, cũng đừng mơ mà truyền tống đến chỗ này.
Mà giờ phút này, trong trại an dưỡng Ưu Nhã mà hắn rời đi, lại không có mục tiêu có định.
Năng lực của vương miệng tuy cũng không thể tưởng tượng nổi, nhưng không có sự chỉ đẫn của linh hồn, nó không có khả năng khiến cho nhân phẩm của Phương Minh Nguy bộc phát, tìm được địa điểm tới.
Cho nên, suy đi nghĩ lại một hồi, Phương Minh Nguy từ bồ kế hoạch trở về này.
Nhưng mà, tuy không thể truyền tống trực tiếp trở về trại an dưỡng, nhưng nếu muốn trở về tinh cầu Ngải Mạc Nhĩ, thì lại là một chuyện dễ dàng
Bởi vì ở đó. Phương Minh Nguy đã từng để lại không ít linh hồn.
Trên hai chiến thuyền Thẳng Lợi, mặc dù không có linh hồn đình cấp mười sáu, nhưng linh hồn cao cấp mười lăm thì lại không ít, tối thiểu cũng hơn một ngàn. Trừ cái này ra, quái thú trăm đầu do Phương Minh Nguy cho sống lại, cũng đã là mục tiêu rõ ràng.
Đầu tiên sử dụng vương miện để liên lạc với linh hồn trú trên Thẳng Lợi, hơn nữa còn lấy được tình huống của ba ngày ba đêm nay.
Căn cứ theo máy dò xét quan sát trên chiến hạm, mấy ngày nay tất cả người trên tinh cầu tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó, đặc biệt là hai chiến hạm Thắng Lợi dừng tại cảng, mỗi giờ mỗi phút đều bị hơn ngàn camera quan sát. Hơn nữa, khi tin tức Thắng Lợi vào cảng, cũng đã nhận hơn trăm yêu cầu trả lời.
Chỉ là bây giờ Phương Minh Nguy đã rời xa khỏi tinh cầu Ngải Mạc Nhĩ, đương nhiên là không cách nào trả lời.
Thở dài một hơi, Phương Minh Nguy nhíu mày, xem ra động tĩnh lần này đúng là không nhỏ!
Tuy với thân phận của hắn thì không cần phải sợ Trần Húc Đào. Nhưng thoáng một cái biến mất ba ngày ba đêm. đúng là khó mà nói được!
Cúi đầu suy nghĩ một lát, Phương Minh Nguy suy nghĩ lý do thoái thác. Vỗ hai tay, ra lệnh với quả cầu trở về chiến hạm.
Sau một giây, cảnh sắc trước mắt liền tối sầm lại, tựa hồ như tiến vào thế giới tối đen không ánh sáng.
Nhưng mà, tình huống này không kéo dài được lâu, rất nhanh, Phương Minh Nguy đã nhìn thấy ánh sáng trước mắt.
Nhìn mọi thứ quen thuộc bốn phía, khóe miệng Phương Minh Nguy tràn đầy nụ cười, ở đây, chính là phỏng chủ của hắn trên chiến hạm Thắng Lợi.
Tâm niệm vừa động, cửa khoang mở ra, hơn mười con quái thú ngoan ngoãn đi ra. Nếu để cho binh lính của Nữu Mạn đế quốc nhìn thấy đám quái thú này, chỉ sợ là sẽ nô súng không nói nhiều lời.
Cũng may, hai chiến hạm này thuộc về vật phẩm riêng của Phương Minh Ngụy. Cho dù là trong quân doanh của Ngải Mạc Nhĩ, cũng không ai dám tiến vào trong tình huống không được cho phép.
Nhìn đám quái thú ngoan ngoãn như mèo này, trong lòng Phương Minh Nguy một cảm xúc buồn cười kỳ quái. Thực lực của những con này tuy cường đại, nhưng nếu thật sự đưa ra chiến trường, thì không biết sẽ có biểu hiện thế nào?
Xem ra mình hẳn là nên tìm cơ hội, để cho đám nhóc này đi rèn luyện một chút, nếu như chúng nó chỉ là đồ hư bể, vậy thì mình cũng không cần lãng phí
Phải biết rằng, linh hồn và thu thập mây đỗ, đều không phải là chuyện đơn giản, nếu như trả giá lớn mà không được kết quả gấp đôi, như vậy thì Phương Minh Nguy tất nhiên sẽ không cần phải để ý nữa.
Một đống ý thức được phát ra, những con quái thú này quay đầu lui đi, đi vào trong khu vực mà Phương Minh Nguy phân chia cho chúng.
Đi tới cửa lớn của chiến hạm, sửa sang lại quần áo. Phương Minh Nguy hít sâu một hơi, mờ cửa ra, đi xuống.
Vừa mới lộ cái đầu ra khỏi chiến hạm, liền bị những người phụ trách giám sát chiến hạm phát hiện. Lập tức, hơn mười người từ một góc của cảng chạy đến trước mặt Phương Minh Nguy, người cầm đầu cung kính nói “Phương thiếu tá, xin chào ngài!”
“Đường Bưu” Phương Minh Nguy kinh ngạc hỏi “Sao anh lại ở đây?”
Khóe miệng của Đường Bưu có chút có giật, trong lòng hắn đã sớm mắng. Chúng tôi ở đây, không phải là vì tìm ngài sao. Thật không biết Phương thiếu tá có lai lịch gì, tổng bộ chỉ huy vì muốn tìm hắn, mà hầu như đã lật cả tinh cầu này lên. Nhưng mà, Đường Bưu cũng hiểu rõ, vô luận là Phương Minh Nguy có thân phận gì, thì mình cũng không trêu chọc vào, chân hắn dậm đất, phát ra tiếng vang dội “Phương thiểu tá, tôi nhận lệnh ở đây chờ ngài”
“A, có chuyện gì thế?’ Phương Minh Nguy mỉm cười, bước chân vẫn không dừng, đi về hướng nhà ăn của cảng vũ trụ.
Đường Bưu vội đuổi theo, tuy hắn không dám ngăn cản đường đi của Phương Minh Nguy, nhưng vẫn thấp giọng hỏi “Phương thiếu tá, ngài muốn đi đâu?”
Phương Minh Nguy đưa tay chỉ về nhà ăn, nói “Tôi đói bụng, muốn dùng cơm, các người cùng đi đi, tôi mời khách”
“Không, cảm ơn”
Phương Minh Nguy cười lớn, đi vào nhà ăn. Bây giờ vẫn chưa phải giờ ăn cơm. cho nên bên trong cũng không có bao nhiêu người, Phương Minh Nguy tìm một bàn ngồi xuống, lập tức kêu liên tiếp mấy chục món ăn.
Mấy người phục vụ nhìn thấy mười mấy vệ binh mang súng sau lưng Phương Minh Nguy, nhìn thấy tiêu chí hai đao nhọn giao nhau trên quân phục của bọn họ, lập tức đem tất cả câu hỏi nuốt vào trong bụng, hơn nữa còn dùng tốc độ nhanh nhất để mang thức ăn lên.
Phương Minh Nguy không chút khách khí. cầm lấy cái đùi gà, thuận thục ăn sạch sẽ, sau đó thả tay ra, đem đồ ăn trước mặt quét sạch.
Nhìn Phương Minh Nguy ăn như cọp đói, trong lòng Đường Bưu vô cùng kinh ngạc, Phương thiếu tá này rốt cục đang làm gì? Giống như là đói bụng ba ngày vậy, ăn như quỷ chết đói!
Không ngờ là hắn đoán không sai, Phương Minh Nguy đói bụng ba ngày ba đêm, cho nên mới ăn như ma đói vậy.
Nếu như chỉ là đói ba ngày ba đêm bình thường, Phương Minh Nguy cũng không ăn như vậy đâu. Nhưng mà trong ba ngày này, cái hắn tiêu hao không chỉ là thể lực, mà còn có lực lượng tinh thần khổng lồ. Hậu quả do hai cái này cộng lại, làm cho hắn có cảm giác tâm bị bỗ lại sau lưng, nên cũng bất chấp hình tượng luôn.
Khi Phương Minh Nguy dùng cơm xong, dùng tăm xỉa răng, thì Trần Húc Đào và Diêu Húc Học hai người đồng thời chạy đến.
Thấy Trần Húc Đào tướng quân xuất hiện, kể cả Đường Bưu, người được phần đông quan binh kính trọng, cũng cảm thấy bất ngờ, và càng tò mò về lai lịch của Phương Minh Nguy.
Cho người lui ra hết, vệ binh của Trần Húc Đào tiếp quản công tác bảo vệ ở đây.
Diêu Húc Học cười miễn cưỡng, chỉ là nụ cười này chẳng khá hơn là khóc bao nhiêu cả “Phương thiếu tá, mấy ngày nay cậu rốt cục là đã chạy đi đâu?”
Phương Minh Nguy xỉa răng xong, nói “Xin lỗi, tôi đang bế quan”
“Cái gì?”
“Ngáy đó lúc tôi đang tắm, đột nhiên cảm ứng được cơ hội thiên nhân hợp nhất, cái cảm giác này vô cùng huyền ảo, tôi không muốn bỗ qua cơ hội này, thế là đi lên chiến hạm, dặn tất cả không quấy rầy, bắt đầu bế quan tu luyện”
Lời này của Phương Minh Nguy là nửa thật nửa giả, hắn quả thật có tu luyện. Hơn nữa chỉ thiếu chút nữa là đã đột phá cửa ải cuối cùng của tinh thần hệ, trở thành đại sư chân chính.
Nhưng mà hắn không có tu luyện trên chiến hạm, mà là tu luyện trong mây đỏ xa xôi.
Trần Húc Đào và Diêu Húc Học đưa mắt nhìn nhau, thân phận của Phương Minh Nguy thế nào bọn họ tất nhiên rõ, cũng biết hắn chù động xin đến đây, nhưng chính là vì muốn đột phá giới hạn bản thân, cho nên cũng không hoài nghi lời nói của Phương Minh Nguy.
“Phương thiếu tá, nói như vậy, ngài rời khỏi chỗ ấy, chính là vì chuyên tâm tu luyện?”
“Đúng”
“Mấy ngày nay cậu đều ở trên chiến hạm sao?”
“Đương nhiên, tin tức các người đều nhận được, nhưng tu luyện quan trọng hơn. Tôi thật sự không cách nào phân tâm, xin lỗi” Phương Minh Nguy đứng lên, cúi đầu với bọn họ một
Trần Húc Đào cười khổ khoát tay, nói “Phương thiếu tá khách khí. nhưng mà... ”
“Cái gì...”
“Nhưng mà, lần sau khi thiếu tá bế quan, xin báo cho chúng tôi biết một tiếng”
“Được rồi, nếu như lần sau tôi bế quan, sẽ nhớ kỹ”
Diêu Húc Học do dự nói “Phương thiếu tá, sao cậu có thể tránh tai mắt của chúng tôi mà đi lên chiến hạm?”
“Rất đơn giản! Dùng thuấn di chẳng phải được sao”
Diêu Húc Học trợn tròn mắt ra hỏi “Thuấn di? Đây chính là kỹ năng mà chỉ có đại sư chân chính mới nắm được”
Phương Minh Nguy mỉm cười, chỉ chỉ cửa sồ, hai người nhìn theo ngón tay hắn, chỉ thấy trên cảng vũ trụ, chỉ thấy hai chiến thuyền siêu cấp đang hoạt động
Trần Húc Đào và Diêu Húc Học nhìn nhau, rốt cục không còn lời nào để nói.
Tuy trước mắt Phương Minh Nguy vẫn chưa phải là đại sư tinh thần hệ chân chính nhưng một mình hắn đã có thể điều khiển chiến hạm cấp Thẳng Lợi, hơn nữa còn là một lần điều khiển hai chiến hạm, đại sư có thể nắm nhiều kỹ năng như vậy, thì cũng chẳng có gì kỳ cả.
Trần Húc Đào suy nghĩ, hỏi “Theo tôi được biết, thuấn di có thể di động trong phạm vi tầm nhìn, trại an dưỡng cách chiến hạm xa như vậy, có thể dùng thuấn di sao?”
“Có thể?” Phương Minh Nguy nói không chút suy nghĩ, có quả cầu lớn trong người. đừng nói là từ trại an dưỡng đến chiến hạm, cho dù là đến mây đỏ và căn cứ, cũng là một chuyện dễ dàng.
Diêu Húc Học khẽ gật đầu, tùy ý hỏi thăm “Phương thiểu tá, lần này bế quan, cậu có cảm xúc và tiến bộ gì?”
Những lời này chẳng qua chỉ là tiện thể hỏi thăm mà thôi, bởi vì theo tình báo đế quốc, Phương Minh Nguy bây giờ là tu luyện giả tinh thần hệ cấp mười bốn. Hơn nữa tuổi còn rất trẻ, cho nên theo báo cáo, trong mười năm gần đây không có khả năng thăng cấp.
Không ngờ, Phương Minh Nguy nhìn hắn, lộ ra một nụ cười vô hại “Nhờ phúc, tôi thăng cấp”
“Cái gì?”
“Bây giờ tôi là tu luyện giả tinh thần hệ cấp mười lăm” Phương Minh Nguy vui vẻ nói.
Nhìn hai người trước mắt đột nhiên biến thành tượng gỗ, trong lòng Phương Minh Nguy vui sướng không thôi, lúc trước che dấu một bậc tinh thần lực, quả nhiên là lựa chọn chính xác!