Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 5 - Chương 67: Truyền tống cự ly xa




Tinh thần Phương Minh Nguy không khỏi chấn động, tuy hắn nhờ cơ duyên xảo hợp mà có được quả cầu đó, nhưng nói thực, hắn căn bản không biết nên sử dụng nó như thế nào.

Có điều Phương Minh Nguy cũng biết rằng, tên gia hỏa này khẳng định là một thứ không tầm thường, nếu không đế quốc Khải Duyệt cũng sẽ không vừa nhìn thấy đã phái ra hai đại sư chân chính vội vàng tới đầy.

Tên gia hỏa này đã có giá trị lớn như vậy, Phương Minh Nguy tất nhiên không thể bỏ qua, chỉ là trước đây căn bản không biết gì về nó, cho nên không biết hạ thủ từ đâu. Có điều hiện tại, nhìn thấy quà cầu biến ảo khó đoán trong hình ảnh, Phương Minh Nguy trong lòng mừng rỡ không thôi.

Trải qua một đoạn thời gian mày mò, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng có một chút manh mối. Vốn là lọa quả cầu đó không những có thể hấp thu các loại năng lượng trong không gian, đồng thời cũng có một loại lực lượng thần kỳ khác, đó chính là truyền tống.

Loại truyền tống này không phải đơn giản như thuấn di của cao thủ tinh thần hệ, mà là có thể truyền tống cự ly tính bằng năm ánh sáng.

Trong ký ức của quái thú, nó từng bị một đồng loại cao cấp nào đó sai khiến, tiến vào bên trong thân thể của một quả cầu lớn, khi nó đi ra đã tới một tinh hệ xa xôi không biết tên. Cho dù là nó cũng không thể nào biết được trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, quả cầu đó rốt cuộc truyền tống được bao xa.

Khóe miệng Phương Minh Nguy lộ ra một nụ cười, truyền tống, đúng là một năng lực thú vị.

Sau khi xem xong, Phương Minh Nguy thu hoạch được rất nhiều, nhưng điều duy nhất khiến hắn cả thấy tiếc nuối đó chính là không phát hiện ra con quái thú này vì sao lại khác với những quá thú khác, có linh hồn mà những quái thú khác không có.

Lại tìm kiếm thêm nửa ngày, vẫn không có thu hoạch gì. Thở dài một hơi, mở mắt ra, từ trên giường bật dậy.

"Thiếu tá Phương, cậu muốn ra ngoài à?" Diêu Húc Học lập tức tỉnh lại, hỏi.

"Không, tôi đi tắm rửa, lập tức ra ngay." Nói xong, Phương Minh Nguy tiến vào trong phòng tắm.

Mở vòi nước, để tiếng nước róc rách truyền khắc phòng. Sau đó Phương Minh Nguy lấy ra vương miện, thể tích của thứ này không lớn, mang theo người cũng tiện, cho nên hắn một khắc cũng không rời nó ra.

Sau khi đội vương miện lên, sắc mặt của Phương Minh Nguy trở nên ngưng trọng, lực lượng tinh thần của hắn thông qua vương miện, lập tức liên hệ với với quả cầu.

Tác dụng của vương miện là không bị hạn chế bởi cự ly, có thể tìm thấy tất cả linh hồn mà nó từng hấp thu. Mà lúc này, linh hồn khống chế quả cầu chính là một trong những linh hồn đỉnh cấp mà Phương Minh Nguy thu thập được, cho nên thoáng chốc hắn đã tìm được sự tồn tại của quả cầu.

Phương Minh Nguy hạ lệnh cho linh hồn thu nhỏ thể tích của quả cầu

lại.

Trong ký ức của quái thú, Phương Minh Nguy tận mắt nhìn thấy, một quả cầu khác có thể tự do bành trưởng hoặc là thu nhỏ thân thể lại. Nếu như bành trưởng ra, đủ để bao trùm phạm vi mấy dặm. Nhưng sau khi thu nhỏ lại, thể tích chỉ to cờ nắm đấm, không tạo ra sự chú ý.

Quả nhiên, sau khi Phương Minh Nguy hạ mệnh lệnh mà nó có thể làm được, thể tích của quả cầu nhanh chóng thu nhỏ lại, thật sự biến thành to cờ nắm đấm.

Khóe mắt nhướn lên, Phương Minh Nguy mang tâm tình thấp thỏm, hạ lệnh truyền tống,

Một lát sau trong đầu Phương Minh Nguy hơi choáng váng, không ngờ lại mất đi liên hệ với quả cầu. Khi hắn đang kinh hãi không thôi thì cảm giác quen thuộc đó lại trở về, hơn nữa lần này cảm giác đặc biệt gần, giống như là gần trong gang tấc vậy.

Đưa mắt nhìn, Phương Minh Nguy lập tức thấy một quả cầu to cờ bàn tay.

Do dự một lát, Phương Minh Nguy cầm nó lên. Cái thứ này hơi động đậy ở trong lòng bàn tay hắn, nhột nhột ngứa ngứa, vô cùng thoải mái.

Không biết vì sao, Phương Minh Nguy đột nhiên cảm thấy thứ này không còn đáng sợ nữa, mà ngược lại lại có cảm giác rất thân cân.

Có lẽ đây là bởi sinh mệnh của nó đã bị thay đổi, lúc này đang khống chế nó là linh hồn mà mình từng hấp thu. Tâm niệm khẽ động, thứ này không ngờ lại thật sự có thể truyền tống.

Tuy rằng cự ly từ quái vật hiệp cốc tới đầy không phải là quá xa, chỉ chẳng qua là giữa hai hành tinh mà thôi, nhưng đã khiến Phương Minh Nguy vô cùng kinh ngạc rồi. Thứ này so với thuấn di còn lợi hại hơn nhiều.

Nhẹ nhàng vuốt ve nó, trong lòng hắn có một ý nghĩ kỳ dị, hắn muốn thử một chút xem cự ly truyền tống xa nhất của thứ này là bao nhiêu.

Theo tâm niệm khẽ động của hắn, thân hình của nó lập tức hành trưởng, có điều nó khống chế rất tốt, chỉ tới khi đủ để một mình Phương Minh Nguy tiến vào là tự động dừng lại.

Tuy là vậy, nhưng quả cầu đã khá lớn rồi, nếu như không phải là phòng tắm đặc biệt thì căn bản không thể nào chứa được.

Phương Minh Nguy hơi do dự một chút rồi lập tức tiến vào trong quả cẩu. Đối với giác quan thử sáu của minh. Phương Minh Nguy rất tin tưởng, giác quan thứ sáu của mình vồ cùng thân thiết với quả cầu, vậy chính là nói, quà cầu này tuyệt đối sẽ không hại mình

Sau khi tiến vào trong quả cầu, giống như là giẫm lên bông vậy, khiến người ta kinh ngạc không thôi. Vừa đặt mông xuống thì thấy người hơi bay lên, theo sự nhấp nhô lên xuống của quả cầu, Phương Minh Nguy bất giác mỉm cười.

Ngồi trong quả cầu, giống như là đang nhảy trên lò xo vậy, rất có tư vị.

Nhảy mấy cái, Phương Minh Nguy tập trung lực lượng tinh thần vào trong vương miện. Đã muốn thử cực hạn truyền tống của quả cầu, vậy thì 

phải chọn địa phương xa một chút.

Rốt cuộc là đi đâu đây? Lông mày Phương Minh Nguy nhíu chặt lại, nói thật một câu, nơi này, hắn không quen...

Đột nhiên, ở trong vương miện phát hiện ra một số điểm sáng, Phương Minh Nguy lập tức nhận ra, đầy là rất nhiều linh hồn, hơn nữa còn ở xa mình những linh hồn trong hồng vân ở tử địa Khoa Tư Tháp.

Mỉm cười, nếu như có thể truyền tống tới đó thì tốt rồi. Có điều ý nghĩ này chỉ giữ ở trong đầu hắn mà thôi.

Nơi này cách Khoa Tư Tháp quả thật quá xa, xa tới mức cho dù ngồi phi thuyền tiên tiến nhất của đế quốc Nữu Mạn, mở tất cả các điểm nhảy bí mật, men theo tuyến hàng không gần nhất cũng phải mất hơn một tháng mới tới nơi. Cho nên Phương Minh Nguy tuy có chút mong chờ, nhưng hắn không cho rằng quả cầu này có thể trong nháy mắt truyền tống tới nơi xa như vậy.

Chỉ là, trước mắt hắn tối sầm đi, tựa hồ như tất cả ánh sáng đều đồng thời biến mất.

Thế này là sao?

Phương Minh Nguy ngây ra, có điều còn chưa đợi hắn phản ứng lại thì cảnh sắc trước mặt đã thay đổi rồi. Xung quanh quả cầu không còn là phòng tắm mà hắn bước vào nữa mà là hồng vân vô bờ vô bển.

Hai mắt trợn tròn lên, nhìn tràng cảnh quen thuộc này, chỉ cảm thấy trong đầu mình có cảm giác mông lung.

Quả cầu này không ngờ thực sự làm được rồi.

Có điều, một lát sau, Phương Minh Nguy lập tức biến sắc, hơn nữa biến thành cực kỳ khó coi.

Nơi này là đâu chứ, nơi này chính là chỗ hồng vân trong vũ trụ. Trong vũ trụ đó, tuy năng lực thể thuật của Phương Minh Nguy đã đạt tới cấp mười đỉnh phong, nhưng bảo hắn dựa vào nhục thể mà sinh tồn trong vũ trụ, đó là điều tuyệt đối không thể.

MÌnh là thử cực hạn truyền tống lớn nhất của quả cầu chứ không phải là đi tìm chết.

Quay về, Phương Minh Nguy không chút do dự hạ lệnh. Song, lần này mệnh lệnh không linh quả cầu không có bất kỳ động tác gì.

Mồ hôi lạnh lập tức úa ra từ các lỗ chân lông trên người Phương Minh Nguy, nếu như quả cầu này đột nhiên không nghe lời. Có lê tính mạng của mình lần này thực sự phải để lại đây rồi.

Có điều, Phương Minh Nguy rất nhanh liền cưỡng bức mình bình tình lại, hắn hô hấp thật sâu, cảm ứng biến hóa của quả cầu.

Lần này, hắn cuối cùng cũng phát giác ra một chút manh mối, hồng tuyến trên quả cầu đã hết sạch, chỉ còn lại màu trắng nhàn nhạt, hơn nữa nhìn trông có vẻ yếu đuối.

Trong lòng khẽ động, chẳng lẽ tên gia hỏa này bởi vì cự ly truyền tống quá xa, tiêu hao nhiều năng lượng, cho nên không thể lập tức quay về.

Nếu như vậy, chỉ cần bổ sung năng lượng cho nó là nó có thể quay về rồi. Có điều, ở đây mà muốn tìm thấy năng lượng, cũng không phải là một chuyện đơn giản. Sau khi suy nghĩ một lát, Phương Minh Nguy nhìn thấy hồng vân trước mặt, trong lòng thoáng động, tên gia hỏa này đã có thể hấp thu đại đã số năng lượng của vũ trụ, vậy không biết hồng vân có phải là một trong số đó không nhỉ?

Dưới tình huống không có đường rút, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng hạ lệnh hấp thu hồng vân.

Thân thể của quả cầu tựa hồ như đột nhiên biến thành lớn, ở bên ngoài cơ thể hình thành một dòng xoáy đen kịt, hồng vân xung quanh giống như là thủy triều điên cuồng ùa vào trong cơ thể quả cầu.

Nhìn bên trên thân thể của quả cầu lại xuất hiện từng tia màu đỏ, Phương Minh Nguy trong lòng nhẹ nhõm, hắn biết, suy đoán của mình là chính xác, chỉ cần quả cầu đủ năng lượng, mình bất cứ lúc nào cũng có thể quay về quân đoàn Ngả Mạc Nhĩ.

Diêu Húc Học mất kiên nhẫn nhìn chiếc đồng hồ cổ trên đỉnh đầu, thời gian hiển thị bên trên rất rõ ràng, Phương Minh Nguy đã tiến vào phòng tắm đúng một tiếng rồi.

Nghe thấy tiếng nước chảy không ngừng, trong lòng gã oán thầm, tên gia hỏa này tắm lâu rồi.

Do dự một lát, gã ngưng thần lắng nghe, sắc mặt dần dần ngưng trọng. Bởi vì gã không hề nghe thấy tiếng hô hấp và tiếng động tác của nhân loại, giống như trong phòng tắm, trừ nước chảy ra thì không có ai khác.

Thân hình gã thoáng động, đã đi tới trước cửa phòng tắm, do dự một chút, nhẹ nhàng gõ cửa, hỏi: "Thiếu tá Phương, cậu tắm xong chưa?"

Đợi một lát, không có tiếng gì, sắc mặt của gã lập tức trắng bệch, tay dùng sức, một cánh cửa làm sao có thể đờ được một cú đánh của cao thủ cấp mười lăm, lập tức nát vụn.

Tiến vào trong phòng tắm, Diêu Húc Học lập tức lạnh toát trong lòng, trong phòng tắm rộng lớn trừ nước chảy từ vòi ra, không có tới nửa bóng người. Mà Phương Minh Nguy, sớm đã không biết đi đầu rồi.

Bình tĩnh lại rồi mở máy liên lạc trên tay, Diêu Húc Học hỏi: "Đường Bưu, vừa rồi có người đi ra à?"

"Không có, đội trưởng yên tâm, có tôi giám thị, cho dù là một con ruồi cũng không thể ra vào được."

Diêu Húc Học lạnh lùng nói: "Đồ ngu, thiếu tá Phương mất tích rồi, lập tức tìm ngay."

"Thiếu tá Phương á? Anh ta không phải đi cùng ngài ư?"

Diêu Húc Học mặt đỏ lên, nói: "Tìm cho tôi, cho dù là đào sầu ba thước đây cũng phải tìm được cậu ta."

"Vâng."

Trên tinh cầu Ngả Mạc Nhĩ, lập tức trở nên xôn xao náo loạn, chỉ là Phương Minh Nguy đã ở xa phiến tình vực này, đừng nói là đào sâu ba tấc đến, cho dù là ba mươi tấc cũng chẳng tìm nổi.