Nước suối xanh róc rách chảy ra, giống như là dây lưng trên người tiên nữ, từ trên cao chảy về nơi ở tận xa xa.
Trong sơn cốc râm mát, chim chóc líu lo, sương sớm trắng mờ, chậm rãi như lụa mỏng bị vén ra, hoa bông gạo đỏ rực giống như là ánh ban mai bay khắp sơn cốc.
Đây là một địa phương an nhàn, u tĩnh và trang nhã, cũng là địa điểm mà sau khi Phương Minh Nguy kích sát quái thú, xin được tạm thời tu dường, Trần Húc Đào đã cấp cho hắn.
Trên tinh cầu Ngả Mạc Nhĩ, tuy sớm đã quân sự hóa, nhưng loại dường viên cao cấp như thế này thì vẫn có không ít, đương nhiên, nơi này không phải là nơi để chiêu đãi những binh sĩ bình thường, nếu như không có quyền thế và địa vị cực lớn, căn bản đừng hòng bước vào nơi này.
Có điều, với thân phận của Phương Minh Nguy, tất nhiên là có tư cách ở đây hưởng thụ.
Đối với hoàn cảnh và điều kiện cư trú ở nơi này, hắn vô cùng hài lòng, nhưng chỗ không hài lòng duy nhất chính ở bên cạnh hắn có thêm một kẻ bám đít.
"Đội trưởng Diêu, bộ đội Tiêm Đao có mười vạn người, anh thân là tổng đội trưởng của họ, chẳng lẽ không phải là bận trăm công ngàn việc ư? Sao lại có hứng thú bám riết lấy tôi vậy?"
"Thiếu tá Phương, tướng quân đã hạ lệnh rồi, chỉ Gần cậu còn ở Ngả Mạc Nhĩ một ngày, nhiệm vụ lớn nhất của tôi chính là bảo hộ cho sự an toàn của cậu. Trừ việc này ra, tất cả những cái khác tôi đều có thể tạm thời bỏ qua."
"A, tôi hiểu rồi." Phương Minh Nguy gật đầu: "Ý của anh là ghét bỏ tôi tới đây, cho nên muốn giục tôi biến mau một chút chứ gì."
"Không, cậu hiểu lầm rồi." Diêu Húc Học ngắt lời: "Chúng tôi vô cùng hoan nghênh sự có mặt của cậu, nhưng đối với chúng tôi mà nói, quan trọng nhất là bảo đảm sự an toàn cho cậu."
"Sự an toàn của tôi, bản thân tôi tự có thể đảm bảo." Phương Minh Nguy mỉm cười, vung tay nói: "Chẳng lẽ anh không tin tôi ư?"
"Tin." Diêu Húc Học thật lòng nói.
"Tốt, đã tin rồi vậy thì mời anh ra ngoài, tôi quen ở một mình rồi."
"Không." Diêu Húc Học dứt khoát trả lời.
Phương Minh Nguy vô cùng bực bội, hỏi: "Đội trưởng Diêu, anh vì sao cứ nhất định phải ở cùng tôi?"
"Đây là mệnh lệnh của tướng quân, tôi là quân nhân, phải chấp hành mệnh lệnh vô điều kiện, trừ phi..."
"Trừ phi gì?" Phương Minh Nguy hiếu kỳ hỏi.
"Trừ phi bị người ta đánh bại, hoặc là chết."
Ắp úng một lúc, chỉ cần nghĩ tới năng lực thể thuật cao tới cấp mười lăm của Diêu Húc Học, Phương Minh Nguy đã có chút đau đầu rồi. Tuy hắn hiện tại nắm chú ngữ có uy lực cường đại trong tay, cho dù là lấy một đối một hắn cũng tự tín có thể giải quyết được đối phương. Nhưng một khi sử dụng mấy loại chú ngữ đó đối với Diêu Húc Học, vậy thì muốn không bị lộ thì còn khó hơn lên trời.
"Được rồi." Phương Minh Nguy bất lực gật đầu: "Anh đi theo đi." Nói xong hắn nằm lên giường, nói: "Tôi ngủ một lát, đừng làm phiền tôi đấy."
"Biết rồi."
Nhắm mắt lại, hô hấp của Phương Minh Nguy rất nhanh liền thả lỏng, tựa hồ như đã ngủ rồi.
Diêu Húc Học rón rén đi tới chiếc giường khác rồi ngồi xuống, xung quanh căn phòng này ít nhất có hơn trăm thành viên của tiểu đội Tiêm Đao thủ vệ. Hơn nữa, tiếp thu bài học bị quái thú đột tập ngày hôm qua, ở gần đây còn giấu mấy chục chiếc cơ giáp, có thể trong vòng hai giây khởi động và chạy tới nơi này. Có thể nói, chỉ cần không gặp công kích với quy mô lớn của bọn quái thú, cơ hồ là không có vấn đề gì về phương diện an toàn.
Lén liếc Phương Minh Nguy một cái, đối với thủ đoạn mà hôm qua Phương Minh Nguy thi triển cũng cảm thấy cao thâm mạt trắc, không thể hiểu nổi.
Bóng người đột nhiên biến mất rồi đột nhiên xuất hiện đó, không ngờ lại khiến gã cũng không thể nắm bắt được. Điều duy nhất mà gã có thể khẳng định đây tuyệt đối không phải là thân pháp cực nhanh gì, mà có chút giống như "thuấn di" trong truyền thuyết.
Ngoài ra, một cái ấn bằng ngón tay nhẹ nhàng của Phương Minh Nguy lên quái thú, cũng không biết là kỹ xảo gì, chỉ như vậy thôi mà một con quái vật to lớn vô cùng, có thực lực cường đại như thế lại mềm oặt ngã xuống, hơn nữa cho tới hiện tại vẫn chưa tình lại.
Hơi lắc đầu, trên người người này có quá nhiều bí mật không thể tưởng tượng được, có lẽ không phải là điều mà một tổng đội trưởng nho nhỏ như gã có thể dò xét.
Nào ngờ, Phương Minh Nguy lúc này cũng không nhàn rỗi gì.
Trong cuộc nghịch tập của quái thú ngày hôm qua, Phương Minh Nguy sau cùng quả thật đã sử dụng kỹ năng thuấn di, xuyên qua không gian hư vô, trực tiếp tới trên mũi của quái thú.
Có điều, một cái ấn bằng ngón tay nhẹ nhàng sau cùng kỳ thực chính là đạo chú ngữ cuối cùng trong năm đạo chủ ngữ.
Nếu là bình thường, hắn muốn thi triển chú ngữ này, ít nhất cần nửa phút chuẩn bị, nhưng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, tinh thần của hắn tập trung cao độ, đã đạt tới một mức khó có thể tưởng tượng, cho nên không ngờ trong nháy mắt lại có thể phát ra được.
Trước đây, hắn không biết diệu dụng của chú ngữ này, nhưng khi lấy ra được linh hồn của quái thú, Hàn Lập tức hiểu rằng, thì ra chú ngữ này không ngờ có thể móc linh hồn sinh mệnh trong cơ thể ra ngoài.
Loại câu hồn thuật này sở dĩ trước đây liên tiếp thất bai, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì hắn chọn sai đối tượng để thi triển. Trước ngày hôm nay, quái thú manh gặp được đều là những loại không có linh hồn, cho nên câu hồn thuật này tất nhiên là không có được hiệu quả gì. Nhưng trận chiến ngày hôm qua, quái thú mà hắn gặp phải không ngờ lại có linh hồn, cho nên mới có thể bi đánh bại, Câu được linh hồn của nó ra.
Tuy hắn rất muốn lập tức xem xem ký ức trong linh hồn của nó có nội dung gì, nhưng trong quân doanh vừa xảy ra hỗn loạn lớn như vậy, tất nhiên không thể rảnh để hắn tĩnh tâm lại.
Quái thú vì sao lại có thể biến thành nhân loại, lại xuất hiện một cách đột nhiên ở trong quân doanh như vậy, còn muốn đem mục tiêu tập kích khóa chặt lên trường thượng tướng Trần HÚc Đào, quan chỉ huy cao nhất của quân đoàn, một loạt những vấn đề này đều phải triệt để tra rõ.
Phương Minh Nguy không muốn bị hút vào trong dòng xoáy chỉ đành đề xuất tạm thời ly khai, mà yêu cầu này đối với Trần Húc Đào mà nói thì là cầu còn không được. Ông ta lập tức bảo Diêu Húc Học bỏ hết công tác, chọn hộ vệ cao thủ, theo Phương Minh Nguy tới viện điều dưỡng tốt nhất của Ngạc Mạc Nhĩ để nghỉ ngơi.
Sau khi tới nơi sơn thanh thủy tủ này, Diêu Húc Học theo Phương Minh Nguy một bước không rời, khiến hắn vô cùng tức giận. Có điều dưới tình huống can thiệp vô ích, Phương Minh Nguy cũng chỉ đành mặc kệ.
Linh hồn của con quái thú này không có gì khác với linh hồn của nhân loại bình thường, hơn nữa cường độ của nó tương đương với với linh hồn nhân loại cấp trên mười, trong các linh hồn ở trong não hải của Phương Minh Nguy, căn bản không được xếp thứ hạng cao.
Chỉ là, lai lịch của nó không đơn giản, chính là điểm này mới khiến Phương Mình Nguy nhìn nó với ánh mắt khác.
Chậm rãi rót lực lượng tinh thần và trong linh hồn của quái thú, vố số cảnh không ngừng hiện ra trong đầu Phương Minh Nguy.
Có điều, khiến Phương Minh Nguy kinh ngạc là, sau khi con quái thú này được sinh ra, cuộc đời nó giống như đều trải qua trong chiến tranh vậy.
Trong những bức ảnh này, ít nhất có một phần ba là tràng cảnh bác sát, đối thủ của nó rất nhiều, có đồng loại của nó, có những quái thú khác, thậm chí còn có cả nhân loại. Mà khiến Phương Minh Nguy cảm thấy chấn động nhất là một tràng cánh kỳ diệu mà hắn nhìn thấy.
Hơn một ngàn quái thú vây kín một sinh vật cao khoảng hai mét, trên người nó mặc trang phục kỳ dị, tuy không biết đó là gì, nhưng Phương Minh Nguy mơ hồ cảm thấy một tia quen thuộc.
Sức chiến đấu của quái thú đó cực kỳ cường hân, hơn một ngàn quái thủ này mỗi con đều có thực lực vượt qua nó, ba con quái thú lớn nhất trong đó càng cường hãn tới mức khiến người ta phát run. Nhưng, sinh vật kỳ dị đố động thủ rồi, bất kể là tốc độ, lực lượng công kích, nó đều chiếm ưu thế tuyệt đối.
Trong nửa tiếng đồng hồ, nó không ngờ lại dùng một lực lượng khiến người ta khó mà tin được đồ sát hết hơn một ngàn quái thú.
Phương Minh Nguy vô thức liếm liếm môi, tuy hắn biết, đầy chỉ là một đoạn ký ức của con quái thú này mà thôi, nhưng đoạn ký ức này thật sự đã phát sinh.
Nếu như lần này tới là loại sinh vật cường đại không thể tượng tượng này, vậy thì Phương Minh Nguy có thể khẳng định đừng nói là thượng tướng Trần Húc Đào, cho dù là bản thân hắn cũng khó tránh khỏi kiếp nạn.
Mạng của con quái thú này rất lớn, tuy trúng một kích của sinh vật kỳ lạ, nhưng lại may mắn sống sót, cũng giữ lại đoạn ký ức này ở trong đầu, giúp cho Phương Minh Nguy nhìn thấy lực lượng cường hoành của sinh mệnh cường đại.
Trừ đoạn ký ức này ra, những tràng cảnh chiến đấu khác tuy cũng đầy máu tanh và thô bạo, nhưng không thể nào khiến Phương Minh Nguy chú ý nữa.
Bởi vì những cuộc chiến đấu đó so với cuộc chiến thảm liệt nhất, quả thực giống như trẻ con so với người già, không có một chút tính so sánh nào.
Nhìn một lượt ký ức liên quan tới chiến đấu, Phương Minh Nguy lại xem lướt qua ký ức khác của quá thú. Bên trong những ký ức này có vô số các loại quái thú khác nhau, chủng loại của chúng cực nhiều, hơn nữa chủ yếu nhất là trong đó có một bộn phận đều không có trong sổ tay quái vật của đế quốc Nữu Mạn.
Phát hiện lớn, Phương Minh Nguy lập tức xốc lại tinh thần, nếu như chép những cảnh này ra, chỉ sợ lập tức sẽ dẫn tới cả đế quốc phải oanh động.
Đột nhiên, ý thức tinh thần của Phương Minh Nguy trở nên chăm chú, bởi vì hắn lại nhìn thấy một thứ quen thuộc.
Một quả cầu cực lớn, trên người nó nổi gợn sóng trong trắng có hồng, giống như là hoa sóng cuồn cuộn vậy, tầng tầng lóp lóp.
Thử này, chẳng phải chính là quả cầu cổ quái mà mình đã thu phục trong quái thú hợp cốc ư.