Không đợi Phương Minh Nguy nghĩ ra biện pháp giải quyết, bọn họ đã quay về căn cứ Ngả Mạc Nhĩ.
Hứa tướng quân tự mình tới cổng vũ trụ đón đám người Phương Minh Nguy, vào thời khắc nhìn thấy Phương Minh Nguy bình yên vô sự bước xuống, y mới tính là thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Khi nhận được tin tức ở quái thú hiệp cốc xuất hiện quái thú khủng bố mới, hơn nữa Phương Minh Nguy cũng có mặt ở đó, y trong lòng kinh hãi vạn phần.
Đành chịu thôi, thân phận của Phương Minh Nguy quá đặc biệt, nếu như hắn xảy ra điều bất trắc gì ở đó, trên tinh cầu Ngả Mạc Nhĩ không có ai có thể gánh được trách nhiệm này.
Cho nên Trần Húc Đào quyết định thật nhanh, hạ mệnh lệnh bất chấp tất cả mà rút lui cho Diêu Húc Học. Có điều, ông ta không ngờ rằng trước khi hạ mệnh lệnh thì Diêu Húc Học đã thuyết phục được Phương Minh Nguy lên phi thuyền quay về Ngả Mạc Nhĩ rồi.
Sau khi nhìn thấy Trần Húc Đào, Diêu Húc Học bầm báo lại tường tận một lượng những gì đả trải qua trong chuyến đi này.
Khi nghe thấy Phương Minh Nguy có giác quan thứ sáu vô cùng kỳ diệu, có thể phát hiện ra quái thú ở gần đó, trong ánh mắt nhìn về phía Phương Minh Nguy của mọi người có thêm một số sắc thái kỳ dị.
Có điều, khi nghe thấy lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy không ngờ lại không bị mất đi trong sương trắng, cho dù là già thành tinh như Trần Húc Đào cũng không nhịn được mà biến sắc.
Vì đám sương mù thần kỳ lại tràn ngập nguy hại này, cả đế quốc đã hao phí rất nhiều tinh lực. Nếu như có người có thể nhìn thấu thứ ở bên trong sương tráng, vậy thì đối với việc phòng vệ của đế quốc sau này sẽ có tác dụng đầy quan trọng.
"Thiếu tá Phương, anh thật sự có thể cảm ứng được tình hình bên trong sương tráng ư?"
"Vâng thưa tướng quân." Phương Minh Nguy khẽ gật đầu, hắn cũng không dám giấu, có điều trong lòng lại âm thầm suy đoán, nếu như những người này biết mình không chỉ có thể cảm ứng tình hình ở bên trong sương trắng, hơn nữa còn có thể dụ quả cầu từ một hang động khác ra, không biết họ sẽ có vẻ mặt gì.
"Thiếu tá Phương, trong mây trắng có thứ gì?" Trần Húc Đào hưng phấn hỏi.
Phương Minh Nguy nghĩ một chút rồi thật thà nói: "Có quái thú."
Trần Húc Đào tắc tịt, đến thằng ngu cũng biết bên trong có quái thú...
Hứa tướng quân ho khan một tiếng, uyển chuyển hỏi: "Thiếu tá Phương, trừ quái thú rồi thì còn có thử gì nữa?"
"Có, trong cảm ứng của tôi, ở bên dưới sương trắng hình như có mấy cái hang động to nhỏ khác nhau."
"Hang động?"
"Đúng vậy, những hang động này có lớn có nhỏ, phân bổ rải rác các nơi."
Trần Húc Đào và Hứa tướng quân nhìn nhau, đây là một tin tức vô cùng hữu dụng.
"Bên trong những hang động đó có cái gì?"
"Không biết." Phương Minh Nguy ăn nói bừa bãi: "Tôi không vào được, đương nhiên là không thể nào biết rõ. Có điều, nếu như hai vị cho phép, tôi có thể dò xét thêm một lần nữa."
"A, không cần." Trần Húc Đào dứt khoát cự tuyệt ngay lập tức.
Phương Minh Nguy nhún vai, làm ra tư thế đành chịu, bổ sung: "Có điều tôi nhìn thấy một hiện tượng kỳ quái."
"Là gì?"
"Vận khí của tôi khá tốt, cho nên nhìn thấy một bầy quái thú từ trong hang động bò ra."
Trần Húc Đào hai mắt sáng lên: "Anh muốn nói, quái thú đều là từ trong hang động chui ra ư?"
"Có khả năng này, nhưng tình huống cụ thể thì tòi không thể xác định."
Trần Húc Đào gật đầu, nói: "Cực tốt, thiếu tá Phương, hành động lần này anh lập được đại công, tôi thay mặt trú quân của Ngả Mạc Nhĩ gửi lời cảm tạ cao nhất tới anh "
"A, không cần phải khách khí. Tướng quân các hạ, tôi hiện tại vẫn là một binh sĩ bình thường dưới trưởng của ngài, tất cả những điều này là nên làm." Phương Minh Nguy khiêm tốn nói.
Trần Húc Đào cười khổ, một binh sĩ bình thường? Nếu như ngươi cũng tính là binh sĩ bình thường, vậy ta có cần phải có kỵ nhiều như vậy không?
Có điều những lời này không thể nói thẳng với Phương Minh Nguy được, sau khi hai bên nói vài câu khách khí, Phương Minh Nguy đột nhiên nói: "Tướng quân các hạ, lần xuất phát này, chiếc phi thuyền cờ nhỏ mà ngài phái đi rất hữu dụng, nếu như không ngại, có thể cho tôi mượn mấy ngày không?"
Trần Húc Đào ngây ra, ông ta để đảm bảo cho sự an toàn của Phương Minh Nguy, cho nên đặc biệt điều một chiếc phi thuyền cờ nhỏ của quốc gia văn minh cấp bảy cho Phương Minh Nguy sử dụng.
Không ngờ tên tiểu tử này vừa sử dụng đã nhìn trúng rồi. Tuy hắn mở miệng nói là mượn mấy ngày, nhưng có ai mà biết được đây có phải là Lưu Bị mượn Kinh Châu, mượn rồi không trả hay không.
Cười khổ một tiếng, không nên vì chuyện này mà đắc tội với Phương Minh Nguy, thế là đành gật đầu đồng ý. Nhưng trong lòng thì lại có chút không nỡ, dẫu sao đó cũng là phi thuyền tới từ đế quốc Khải Duyệt đó,
cho dù là ở trong quân trú phòng Ngả Mạc Nhỉ, cũng chỉ có ba chiếc mà thôi, cứ vậy bị người ta lừa đảo cầm đi một chiếc, nếu nói như không oán thán chút nào thì căn bản là lừa người.
Phương Minh Nguy tất nhiên không hiểu được tâm tình của Trần Húc Đào lúc này, sau khi hắn lấy được phi thuyền, hớn hở leo lên.
Trong chiếc phi thuyền cờ nhỏ này trừ một trăm người máy lo việc sửa chữa ra thì không hề có một người sống nào cả.
Không có cách nào khác để cất giấu bí mật của mình Phương Minh Nguy đối với phi thuyền của mình quản chế rất nghiêm. Tuy nhìn thì có chút không phóng khoáng, có điều lại tránh được rất nhiều phiền phức.
Lái phi thuyền đỗ trên một chiếc chiến hạm cấp Thắng Lợi ở cảng.
Phi thuyền dẫu sao cũng quá nhỏ, tuy nhét một trăm thi thể của quái thú vào thì không có vấn đề gì, nhưng sau khi làm quái thú sống lại, không gian hoạt động lại không dù dùng.
Có điều, với quy mô của chiến hạm cấp Thắng Lợi mà nói, điều này không thành vấn đề. Đặc biệt là sau khi trừ không gian sóng và hoạt động của các thuyền viên, cho dù là ở bên trong xây một sớ quái thú cờ nhỏ cũng được.
Đội vương miện lên, chỉ huy các cơ giáp kéo những thi thể quái thú ra.
Chọn lựa hết nửa ngày, cuối cùng cũng chọn được một con quái tê giác thân thể còn khá tốt.
Do những con quái thú này trên cơ bản đều chết dưới sự vây công của pháo năng lượng, cho nên thi thể của chúng thực sự là có chút thảm không nỡ nhìn. Có điều lúc người máy thu thập cũng khá dụng tâm, cho nên những di thể được mang đi ít nhiều vẫn tính là hoàn chỉnh.
Lấy tay xoa xoa người vài cái, cố gắng ép cảm giác buồn nôn xuống, Phương Minh Nguy từ trong không gian giới tử của vương miện lấy ra một đám mây hình lập phương to khoảng một mét.
Mây đỏ vừa rời khỏi không gian giới tử của vương miện, liền có xu thế tiêu tán. May mà Phương Minh Nguy nhắm thời cơ cực nhanh, lập tức tống mây đỏ vào trong thi thể của quái thú.
Không biết vì sao, vừa tiếp xúc với thi thể của tê giác, toàn bộ mây đỏ liền ùa vào trong đó. Hơn nữa đồng thời, vết thương trên người con quái thú tê giác chân gãy sừng tàn này bắt đồng khép lại nhanh chóng.
Phương Minh Nguy không dám chậm trễ, vội vàng đưa vào một linh hồn đã được lựa chọn từ trước, một lúc sau, con quái thú tê giác cuối cùng cũng mở mắt ra.
Lặng lẽ nhìn đôi mắt giống như một đám lửa đang cháy, Phương Minh Nguy cảm ứng được lòng thần phục của con tê giác một cách hết sức rõ ràng.
Có điều, khiến Phương Minh Nguy cảm thấy kinh ngạc là tất cả mây hồng sau khi thấm vào trong da thịt của con tê giác, nó vẫn không bò dậy mà chỉ phát ra tiếng kêu rất khẽ.
Phương Minh Nguy ngây ra, hắn đã phát hiện, mình không ngờ lại nghe hiểu ý tứ của nó. Nó đang nói, mây đỏ quá ít, không đủ để thân thể của nó hoàn toàn sống lại.
Nhìn con tê giác này với ánh mắt cổ quái, tuy biết rằng kỳ thực bởi vì quan hệ giữa hai linh hồn, cho nên mình có thể nghe hiểu được ý của nó. Có điều, có thể nghe hiểu thủ ngữ, cũng tính là một niềm vui nho nhỏ rồi.
Từ trong vương miện lại lấy ra một đám mây hồng một mét khối nữa rồi vỗ lên người con quái thú tê giác, tốc độ thấm vào trong da thịt càng nhanh hơn. Mà khi tất cả mây đổ biến mất, con tê giác bình ổn đứng dậy.
Trong cảm ứng của Phương Minh Nguy, con tê giác này ngoại trừ thể tích lớn một chút ra thì chẳng khác gì ba em béo của hắn cả.
vẫy tay một cái, một bộ cơ giáp cao to bước lên trước, giờ kiếm laser trong tay lên đâm vào con tê giác. Dưới sự khống chế của Phương Minh Nguy, con tê giác không né tránh, để mặc cho đạo kiếm laser lăng lệ đó đâm lên người.
Không hề có tiếng vang gì, năng lượng của kiếm laser lưu lại một vết xước rất nhỏ trên người con tê giác.
Phương Minh Nguy bước lên nhìn kỹ càng một lúc, nụ cười ở khóe miệng càng lúc càng tươi.
Kiếm laser mà cơ giáp này sở dụng là sản phẩm cao cấp của đế quốc Nữu Mạn, nhưng cho dù là kiếm laser đạt tới công suất cao nhất cũng chỉ để lại một vết trắng rất nhỏ, thậm chí là có thể bỏ qua không thèm tính đến trên người con tê giác.
Nếu chỉ độ cứng và độ mềm mại của da thịt mà nói, con tê giác lúc này đã vượt qua ngưu đầu quái đã khiến tiểu đội mũi nhọn thảm hại bất kham rồi.
Xem ra suy đoán của mình quả thật không sai, quái thú càng cường đại, một khi lợi dụng mây đỏ làm sống lại, năng lực của chúng sẽ được đề cao rất nhiều.
Nhìn thi thể của hơn trăm con quái thú trên mặt đất, Phương Minh Nguy đột nhiên cảm thấy bọn chúng đã không còn đáng sợ nữa rồi.
Sử dụng mây đỏ, đưa linh hồn vào.
Phương Minh Nguy không biết mệt mỏi làm hai loại công tác này, cơ hồ là đạt tới mức mất ăn mất ngủ. Hai hạng công tác này nhìn thì đơn giản, kỳ thực rất khó, không những phải mất nhiều thời gian, hơn nữa cũng tiêu hao không ít lực lượng tinh thần.
May mà Phương Minh Nguy lúc này đã có thực lực cường hãn của cấp mười lăm, nếu không thực sự là không thể liên tục làm sống lại toàn bộ chỗ quái thú này.
Trên đường thượng tướng Trần Húc Đào từng mời hắn đi dự tiệc tối, nhưng lại bị Phương Minh Nguy lấy cớ tiềm tu lực lượng tinh thần để từ chối. Cho tới khi hắn xử lý xong toàn bộ những thi thể này mới thở phào một hơi.