Linh hồn đỉnh cấp khác với linh hồn cao cấp, số lượng của chúng quả thật quá thưa thớt.
Phương Minh Nguy có thể khẳng định chỉ cần mình có lòng kiên trì, quay về trong mây đỏ ở một đoạn thời gian, vậy thì khẳng định có thể thu thập được một đống linh hồn cấp mười lăm. Nhưng, muốn thu thập linh hồn đỉnh cấp trên cấp mười lăm, vậy thì độ khó sẽ lớn hơn nhiều.
Chỉ là, nhìn thấy quả cẩu yếu ớt ở phía trước, trong lòng Phương Minh Nguy tựa hồ như có một giọng nói đang hò hét, thu lấy nó, nhất định phải thu lấy nó, không tiếc bất cứ giá nào mà thu lấy nó.
Đối với giác quan thứ sáu của mình. Phương Minh Nguy trước giờ luôn có lòng tin tuyệt đối, bởi vì trải qua mấy năm thực tiễn chứng minh phàm là chuyện mà giác quan thứ sáu nói với hắn, khẳng định tuyệt đối chính xác.
Cắn chặt răng, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng phái ra một linh hồn đỉnh cấp chân chính.
Tuy năm linh hồn đỉnh cấp này đối với Phương Minh Nguy mà nói thì đều là bảo bối không thể thay thế. Nhưng sau khi cân nhắc lợi hại, hắn vẫn quyết định bỏ một trong số đó ra.
Linh hồn của Ngả Phật Sâm cao tới cấp mười bảy, đó là hàng độc nhất vô nhị, bất kể là như thế nào cũng không thể mất đi được. Mà linh hồn của Ai Khắc và linh hồn của Thiên Dực tộc nhân thì theo hắn lâu như vậy, cho dù không có công lao thì cũng có khổ lao. Huống chi, Phương Minh Nguy có thể khởi nghiệp, chỗ dựa vào hai linh hồn này quả thực là quá nhiều, cho nên hai người họ cũng không nỡ bỏ.
Còn hai tên giao hỏa lấy được từ trong mây đỏ, tuy thực lực cường đại, nhưng lại không có bao nhiêu cảm tình với Phương Minh Nguy, cho nên cuối cùng, hắn vẫn tùy ý tuyển chọn một trong hai, đưa vào trong cơ thể quả cầu.
Linh hồn đỉnh cấp cấp mười sáu quả nhiên không tầm thường, vừa tiến vào trong cơ thề quả cầu đã phát huy ra uy năng khó có thể tưởng tượng được. Giống như là mặt trời làm tan tuyết vậy, nhất nhất đánh bại lực lượng đề khảng của quả cầu.
Có điều, theo sự khoác đại phạm vi khống chế của linh hồn đỉnh cấp, lực lượng đề kháng của quả cầu càng lúc càng mạnh. Hơn nữa dần dẩn có xu thế chống đỡ được linh hồn đỉnh cấp.
Phương Minh Nguy thầm biết bất diệu. Nếu như để mặc cho loại tình huống này phát triển tiếp, chỉ sợ sau cùng vẫn là quả cầu chiếm thượng phong.
Không ngờ tên gia hỏa này ngoan cường như vậy, không ngờ ngay cả linh hồn đỉnh cấp cũng không phải là đối thủ của nó.
Đảo mắt, Phương Minh Nguy lại một lần nữa ngâm tụng chú ngữ, thuật sợ hãi và thuật hỗn loạn thay phiện ra sân, khiến cho quả cầu kêu khổ không thôi.
Dưới sự áp bức song trọng của linh hồn đỉnh cấp và chú ngữ của Phương Minh Nguy, quả cầu cuối cùng cũng có chút không kiên trì được nữa, đột nhiên, thân hình khổng lồ của nó bắt đầu từ từ trầm xuống, không ngờ lại muốn trốn vào trong sương trắng.
Khóe miệng của Phương Minh Nguy nhếch lên, tới lúc này quả cầu mới bỏ ý định đuổi theo mình. Có điều, hắn đã tổn thất mất hơn hai mươi linh hồn, vậy thì há có thể tha cho quả cầu bỏ chạy.
Chú ngữ trong miệng ngâm tụng không ngừng, lần này Phương Minh Nguy ma xui quỷ khiến thế nào lại ngâm tụng ra đạo chú ngữ thứ hai mà hắn không biết tác dụng.
Đạo chú ngữ này vừa ra, thân thể của quả cầu đột nhiên run lên, sứ đề kháng trong cơ thể lập tức yếu đi hơn một nửa. Mà linh hồn đinh cấp không ngờ lại ý thế khinh người, hoàn toàn phát huy ra truyền thống quan binh nhân lúc ngươi bệnh lấy luôn mạng ngươi, trong sát na đã chiếm được nửa lớn địa bàn, hơn nữa còn từng bước bước vào.
Phương Minh Nguy mừng rỡ, không ngờ đạo chú ngữ thứ hai lại có công hiệu cường đại như vậy. Chỉ là thi triển một lần, đã có thể trên cơ bản giành được phần thắng.
Trải qua lần thí nghiệm này, hắn đã hiểu tác dụng của đạo chú ngữ thứ hai rồi.
Đây chắc là chủ ngữ có thể khiến thể chất và tinh thần của sinh vật biến thành suy nhược trong phúc chốc, vậy thì gọi là thuật suy nhược đi.
Hít sâu một hơi, lại đánh thêm một phát thuật trì hoãn, thế là động tác của quả cầu lại biến thành giống như ốc sên.
Dưới sự giúp đỡ không tiếc dư lực của Phương Minh Nguy, linh hồn đỉnh cấp cuối cùng cũng thành công hoàn toàn tiêu diệt được lực lượng đề kháng ở trong cơ thể quả cầu, thành công khống chế nhục thể của nó.
Tuy linh hồn này có nhục thể mới, nhưng vẫn có một tia liên hệ trên tinh thần với Phương Minh Nguy. Chỉ cần Phương Minh Nguy nguyện ý, tùy thời đều có thể dung hợp với nó thành một thể trên tinh thần, hơn nữa còn thể ngộ được cảm ứng của nó.
Giống như là đám ba động vật béo muội vậy, linh hồn trên người chúng cũng là Phương Minh Nguy tùy thời có thể chọn đưa vào. Chỉ cần Phương Minh Nguy nguyện ý, tùy thời đều có thể cảm ứng một chút sinh hoạt của chúng.
Chỉ có điều, đối với dạng sinh hoạt này Phương Minh Nguy không có chút lòng hướng tới nào, cho nên hắn chưa từng chủ động thử.
Đã giành được quyền khống chế quả cẩu, Phương Minh Nguy hạ lệnh cho linh hồn đỉnh cấp tiềm nhập vào sương trắng. Thế là, quả cầu dưới thị tuyến của mọi người chậm rãi chui vào trong sương trắng.
Lúc này, Phương Minh Nguy đã có chút căm ghét tác dụng của thuật trì
hoãn. Có điều, hắn chỉ biết thi pháp chứ không biết giải trừ, cho nên cũng đành vô kế khả thi. Nhìn bộ dạng, duy chỉ có đợi khi pháp thuật hết tác dụng thì quả cầu mới khôi phục lại như bình thường.
Nhìn thấy quả cầu tự động biến mất trong sương trắng một cách khó hiểu, đám người Diêu Húc Học vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Tuy bọn họ tạm thời có thể không cần phải rút lui, nhưng chỉ cần nhớ ở dưới sương trắng còn dạng quái thú này, thì không ai cười được cả.
"Đã chuyển báo cáo đi chưa?" Diêu Húc Học truy hỏi.
Một quân quan trung tá trả lời: "Tổng đội trưởng, báo cáo và hình ảnh đã được truyền tới bộ tổng chỉ huy từ một tiếng trước rồi."
"Bộ tổng chỉ huy có chỉ thị gì."
"Thượng tướng Trần Húc Đào gửi điện, tận sức chống đờ, nếu như tình huống bất diệu, cho phép tiền hành rút lui có tính chiến lược."
Diêu Húc Học gật đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: "Lại báo cáo lên trên, con quái thú này chúng ta không ứng phó được, thỉnh cầu sự chỉ viện của quốc gia cao cấp."
"Vâng."
Thấy Diêu Húc Học chỉ huy đâu vào đó, Phương Minh Nguy trong lòng có chút hâm mộ. Linh hồn và nhân loại khác nhau, có thể chỉ huy cả vạn linh hồn không có nghĩa là có thể chỉ ủy vạn người dễ dàng.
Diêu Húc Học không những có năng lực bản thân cao tuyệt, ngay cả tác phong làm việc cũng lôi lệ phong hành, không chút lề mề, từ đó có thể thấy, người này quả thực là một nhân tài cao cấp hiếm có.
Diêu Húc Học quay người lại, nói với Phương Minh Nguy: "Thiếu tá Phương, hiện tại cậu và thiếu tá Trương quay về căn cứ chủ đi."
"Hiện tại ư?" Phương Minh Nguy kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, vốn định để cậu ở lại đây thêm một đoạn thời gian, nhưng hiện tại thì không được rồi."
"Vì sao?" Phương Minh Nguy chỉ vào sương trắng, hỏi: "Chẳng lẽ bởi vỉ quả cầu vừa rồi ư?"
"Đúng vậy, loại quái vật này là một chủng loại hoàn toàn mới, ở trong ghi chép của đế quốc không có thử này. Hơn nữa quan trọng nhất là chúng ta thúc thủ vô sách đối với nó."
Phương Minh Nguy bĩu môi, thầm nghĩ các anh thúc thủ vô sách, không có nghĩa là tôi cũng vậy. Hắn tuy có lòng muốn nói với đối phương rằng bản thân sớm đã thu phục được họa hại này rồi, nhưng lời tới miệng thì lại quay về.
"Đội trưởng Diêu, theo lý mà nói thì tôi thuộc quyền chỉ huy của anh. Nhưng anh vì một khả năng có lẽ có mà đuổi tôi về thì khó trách khỏi vô lý."
Diêu Húc Học bật cười: "Thiếu tá Phương, tôi biết cậu muốn ở lại đây, vậy thì tôi đảm bảo với cậu, chỉ cần uy hiếp ở đầy được giải trừ, tôi nhất định sẽ tự mình đi đón cậu."
"Uy hiếp này... lúc nào thì có thể giải trừ?" Phương Minh Nguy vốn muốn nói uy hiếp này đã được giải trừ rồi, nhưng nghĩ thấy không đúng liền đổi lại.
"Vậy thì phải xem nhân viên của quốc gia cao cấp có quan tâm tới chuyên này không?" Diêu Húc Học cười khổ, nói: "Có lẽ sẽ rất nhanh thôi."
Phương Minh Nguy nhún vai, nói: "Được rồi, tôi phục tùng mệnh lệnh của anh."
Hắn khăng khăng đòi tới đây, nguyện vọng lớn nhất là muốn bắt một số thi thề của quái thú cao cấp về tiến hành cải tạo.
Hiện giờ trên phi thuyền đã có thi thể của ba loại quái thú, lại thêm quả cầu lai lịch bất minh ở trong sương trắng. Thu hoạch lần này đã khá lắm rồi, cho nên Phương Minh Nguy cũng không cự tuyệt kiến nghị quay về.
Động tác của Diêu Húc Học rất nhanh, một khi đã hạ quyết tâm thì lập tức áp dụng hành động.
Bộ đội trú phòng ở đại hợp cốc lâm thời ban bố cảnh giới màu cam, hơn nữa hạ lệnh vào lúc nguy cấp, có thể tiến hành rút lui. Diêu Húc Học lập tức hộ tống Phương Minh Nguy và Trương Uy rời khỏi khu vực nhìn thì có vẻ nguy hiểm này.
Ngồi phi thuyền bay lên không, Phương Minh Nguy mượn cớ có chút mệt mỏi, tránh vào trong phòng của mình.
Với thân phận của hắn lúc này, cho dù là trong không gian hữu hạn của phi thuyền cũng có thể phân phối ra một khoang thuyền tốt nhất.
Sau khi tiến vào khoang thuyền, khóa cửa phòng lại, Phương Minh Nguy lập tức đội vương miện lên, phát ra lực lượng tinh thần, liên hệ với linh hồn trong sương trắng.
Linh hồn đinh cấp đó sau khi giành được quyền khống chế quả cầu, chỉ lặng lẽ chìm vào phía dưới sương trắng. Tuy thỉnh thoảng có quái thú đi qua quả cầu, nhưng không có một con nào dám trêu vào nó.
Có lễ, trong thế giới của những quái thú này, cũng có phân chia thực lực rõ ràng, nhân loại có lê không cảm ứng được, nhưng bọn chúng thì lại biết rất rõ những sinh vật nào có thể trêu vào và những sinh vật nào cần phải tránh xa.
Nhìn tên đại gia hỏa chiếm cứ một khu vực lớn giống như bá vương, trong lòng Phương Minh Nguy đầy phiền não, thứ này, phải lợi dụng thế nào mới tốt đây.