Động tác của Phương Minh Nguy rất nhanh, cơ hồ là chỉ trong một cái nháy mắt đã rút lực lượng tình thần về trong hang động.
Cẩn thận dè dặt đợi ở đó một lúc, không phát hiện quả cầu tròn tiếp tục đuổi theo mới thở phào một hơi.
Trên thế giới này đúng là không thiếu điều lạ, có trời mới biết được đó là thứ gì, không ngờ ngay cả lực lượng tinh thần cũng có thể thôn phê được. May mà mình phản ứng nhanh, nếu không kết cục sẽ cực thảm.
Vừa nghĩ tới đây, hắn lại phát giác ở cửa hang động có một tia dị động, nhìn kỹ lại, lập tức sợ đến nỗi hồn phi phách tán, thì ra là quả cầu tròn đó không ngờ lại đuổi theo, lúc này nó đang nỗ lực thu nhỏ mình muốn chui qua hang động.
Mẹ kiếp, tên gia hỏa này lợi hại, hảo hắn không chịu cái thiệt trước mắt, không đáng liều mạng với nó.
Phương Minh Nguy trong nháy mắt liền đưa ra quyết định họa thủy đông dẫn, quả cầu tròn này tuy lợi hại, nhưng tốc độ di động của nó lại không nhanh, cho nên Phương Minh Nguy mới có thể dễ dàng bỏ chạy.
Không chút do dự rút tất cả lực lượng tinh thần về, Phương Minh Nguy mở mắt ra, lập tức nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Trương Uy hiện ra trên màn hình của khoang lái.
" Thiếu tá Trương
"A, thiếu tá Phương, tình huống thế nào?"
"Không tốt."
"Cái gì?"
"Ở bên dưới có một quái thú rất lợi hại."
"Là gì? Ngưu đầu quái à?"
"Không, có thể còn lợi hại hơn cả ngưu đầu quái."
"Rốt cuộc là thứ gì?"
Phương Minh Nguy chỉ vào sương trắng, nói: "Tôi cũng không biết đó là thứ gì, có điều anh tự mình nhìn xem."
Trương Uy trợn mắt lên, nói: "Thiếu tá Phương, tôi nếu như có thể cảm ứng được tình huống ở bên trong thì việc gì phải chủ động mời anh xuất mã?"
"Không, ý của tôi là con quái thú đó sắp ra rồi."
"Ra ngoài ư?" Diêu Húc Học ngây ra, lập tức hạ mệnh lệnh cấm giới cấp một trải qua một đoạn thời gian ở cùng nhau, y đã vô cùng bội phục cảm giác của Phương Minh Nguy. Phương Minh Nguy đã nói là quái vật rất lợi hại, hơn nữa lại sắp chạy ra, gã đương nhiên không dám chậm trễ.
Một lúc sau, trong sương mù là một mảng lặng yên, căn bản không có bất kỳ động tĩnh gì.
"Thiếu tá Phương, anh liệu có nhìn lầm không?"
"Không thể."
"Hay là anh thử dò xét thêm một lần nữa đi?"
"Không." Phương Minh Nguy dứt khoát cự tuyệt, đã biết dưới sương trắng có một con quái vật có thể thôn phệ lực lượng tinh thần, vậy thì mình phóng lực lượng tinh thần xuống há chẳng phải là biến thành thẳng ngốc số một ư.
Trương Uy đang định tiếp tục nói thì đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng kinh hô, gã quay đầu lại nhìn, trong mắt lập tức lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt.
Từ trong sương chẳng chậm rãi nổi lên một quả cầu quỷ dị, thể tích của quả cầu này tuy không tính là lớn, nhưng cũng to cờ cái bàn ăn.
Loại quái thú này trước giờ chưa từng được thấy, thậm chí ngay cả nghe nói tới cũng chưa.
Sắc mặt của Phương Minh Nguy cũng đầy vẻ ngạc nhiên, quả cầu này không phải chỉ to cờ nắm tay thôi ư, sao thoáng cái đã phình lên như vậy rồi.
"Đánh." Diêu Húc Học lạnh lùng hạ lệnh tấn công.
Hơn ngàn quả pháo năng lượng đã súc thế chờ đợi trong nháy mắt phát ra chùm sáng năng lượng có tính hủy diệt, nặng nề đánh lên quả cầu màu trắng quỷ dị.
Chỉ là, chuyện khiến người ta vô cùng kinh ngạc đã xảy ra, chùm sáng năng lượng không thể bắn xuyên quả cầu, năng lượng cường đại giống như là bắn vào một hố đen vậy, chỉ khiến vị trí bị bắn trúng của quả cầu hơi lõm vào một chút mà thôi.
"Hảo gia hỏa, cứng đấy." Diêu Húc Học kinh thán một tiếng, có điều gã không hề sợ hãi, ở nơi này nhiều năm như vậy rồi, dạng quái thú gì cũng từng thấy qua, gã đã nhìn ra, quà cầu này tuy có năng lực chịu đòn rất mạnh, nhưng tốc độ di động của nó lại không nhanh. Dạng quái thú này chỉ chẳng qua là một cái bia sống mà thôi, không có gì đáng sợ cả.
Thế là, dưới tiếng hạ lệnh của gã, hơn vạn chùm sáng năng lượng đồng loạt bắn về phía quả cầu trắng.
Quả cẩu lúc này đã rời khỏi phạm vi của sương trắng, lặng lẽ đứng sừng sững trong không trung, giống như là một mục tiêu không thể di động, để mặc cho vô số pháo năng lượng oanh kích mà không hề có sức hoàn thủ.
Phương Minh Nguy lặng lẽ nhìn nó, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt.
Không chỉ là một mình gã, cơ hồ là tất cả mọi người đều phát hiện ra điều bất diệu. Dưới sự công kích bằng vũ khí năng lượng vô cùng vô tận, màu sắc của bản thân nó dần dần biến thành màu đỏ, nhưng bất kể là biến như thế nào, nó vẫn không hề có hiện tượng nổ tung.
"Dừng, dừng lại." Trương Uy đột nhiên hét lên.
"Sao vậy?" Diêu Húc Học kinh ngạc hỏi.
"Con quái thủ này là loại chỉ có thể hấp thu năng lượng, nó đang hấp thu năng lượng trong vũ khí của chúng ta." Trương Uy chỉ vào quái thú trên không trung, gân cổ hét lên: "Thể tích của nó đã lớn hơn gấp bội rồi."
Diêu Húc Học kinh hãi, lúc mới biết mình cảm thấy không ổn ở chỗ nào. Sau khi chịu sự oanh kích của nhiều vũ khí năng lượng như vậy, nó không hề nhỏ đi mà ngược lại còn phòng to hơn gấp đôi.
"Trời ạ, đừng xạ kích." Diêu Húc Học gào ầm lên trong máy liên lạc.
Chùm sáng năng lượng sáng khắp trời dừng lại, trong không trung chỉ còn lại một quả cầu to đùng.
Chỉ thấy thân hình trở nên mập mạp của nó chậm rãi di động vào một góc của hợp cốc, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, đối diện với loại quái vật này, đánh cũng không được, không đánh cũng không xong, thật sự không biết nên ứng phó như thế nào.
Nhìn quả cầu tròn đang lao thẳng về phía mình trán Phương Minh Nguy toát mồ hôi lạnh, xem ra tên gia hỏa này đang nhớ lực lượng tinh thần của mình. Đột nhiên, trong đầu hắn lóe sáng, hét lên: "Nó có thể hấp thu năng lượng, vậy chúng ta dùng vũ khí phi năng lượng xem sao."
Mọi người bừng tinh tuy trên cơ giáp giáp chỉ có vũ khí năng lượng, nhưng ở trong tháp phòng ngự lại có rất nhiều vũ khí phi năng lượng.
Một viên đạn đạo phản vật chất cờ nhỏ được phóng về phía quả cẩu. Mọi người cẩn thận quan sát, nếu như ngay cả vũ khí phi năng lượng cũng không làm gì được nó, vậy thì thật sự là không ai biết tiếp theo nên làm gì-
Đạn đạo nhanh chóng bay tới vỏ ngoài của quả cầu, khác với công kích bằng vũ khí năng lượng, vỏ ngoài của quả cầu không bị lõm vào mà bị kích phá ra một cái lỗ lớn.
Rầm một tiếng, đạn đạo thật lớn gây nổ bên trong quả cầu.
Lập tức, tiếng hoan hô vang lên không ngớt, có điều, cũng chỉ một lát sau, tiếng hoan hô liền tắt ngóm.
Sau tiếng nổ vang vọng, vô số khói từ bên trong lỗ hổng của quả cầu tỏa ra, vỏ ngoài của quả cầu cũng theo đó mà rang động, một lát sau thì phát ra tiếng động cổ quái.
Cảm giác tạo cho người ta giống như là một giống như một đại hắn ăn no rồi ợ to vậy. Sau đó, vỏ ngoài của quả cầu nhuyễn động, hoàn toàn lấp lại lỗ hổng này.
Nhìn quả cầu giống như lại to lên một vòng, tất cả mọi người đều hiểu, quả đạn đạo này không tạo thành bất kỳ phương hại gì cho nó, ngược lại còn giúp nó hấp thu được năng lượng nhất định.
Tốc độ di động của quả cầu tuy không nhanh, nhưng cũng không chậm, mắt thấy nó đang tiếp cận đám người Phương Minh Nguy.
Diêu Húc Học lập tức quyết đoán nói: "Thiếu tá Phương, thiếu tá Trương, các cậu mau rời khỏi đây, hơn nữa mau thông báo tư liệu của con quái thú này cho cấp trên, thỉnh cầu chỉ viện của quốc gia đẳng cấp cao."
Gã đã nhìn ra, con quái thú này không dễ chơi, ít nhất thì với thực lực của đế quốc Nữu Man cũng không đủ để tiêu diệt nó. Cho nên mới phát ra mệnh lệnh này. Quái thủ đẳng cấp cao, vậy thì duy có quốc gia đẳng cấp cao mới có thể đối kháng được.
"Vậy còn anh?" Phương Minh Nguy hỏi.
"Tôi ở đây sống mái với nó." Diêu Húc Học khuyên: "Các cậu yên tâm đi, tôi sẽ không lấy cứng chọi cứng với nó đâu."
Trong lúc nói chuyện, mấy cờ giáp đã cúi xuống, nhấc cơ giáp rùa đen của Trương Uy lên, chạy về phía tháp phòng ngự. Phương Minh Nguy do dự một lát rồi nói: "Được rồi, anh bảo trọng nhé."
Hắn cũng tự biết rằng với thân phận của mình tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại đây đối kháng với quái vật quà cầu này. Cho nên không lằng nhằng nữa, quay người đi ngay.
Chỉ là, lúc hắn rời đi, Phương Minh Nguy không nén được mà nhìn lén tên gia hỏa này một cái, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm một lần, miệng khẽ ngâm tụng một đoạn chú ngữ khó hiểu.
Từ sau lần trước ở trong hồng vân đạt được thực lực định hắn từ trong ký ức tử linh nhận được một số truyền thừa, trừ công pháp minh tưởng quan trọng nhất ra, còn có mấy chú ngữ thần kỳ nữa.
Chú ngữ mà lúc này hắn đang ngâm tụng chính là một trong số đó.
Theo sự ngâm tụng chú ngữ, bộ phận lực lượng tinh thần của hắn đã hình thành một phương thức sắp xếp vô cùng đặc biệt cổ quái ở bên ngoài cơ thể rồi đánh về phía quả cầu đó.
Quả cầu này có thể hấp thu năng lượng, cũng có thể thôn phê lực lượng tinh thần của con người, cho nên hành động này của Phương Minh Nguy cũng không mang theo hi vọng xa vời gì, mà chỉ là hành vi đánh cho hả giận thuần tủy mà thôi.
Trong tiềm ý thức của hắn cũng không cho rằng hành động này của mình có thể dẫn tới được hiệu dụng gì.
Song, vào thời khắc lực lượng tinh thần của hắn đánh trúng quả cầu, Phương Minh Nguy đột nhiên có một loại cảm giác kỳ dị, tựa hồ như phát thuật mình có hiệu quả rồi.
Hắn quay đầu lại nhìn lập tức phát hiện bên trên quả cầu tựa hồ như phủ lên một tầng khí đen mờ mờ cơ hồ là không thể nhìn thấy. Đồng thời, tốc độ của quả cầu đột nhiên hạ xuống, nếu như nói tốc độ vừa rồi tương đương với một nhân loại phố thông đang chạy, vậy thì tốc độ của nó lúc này giống như là một con ốc sên đang thông thả bò.
Nếu như quả cầu cứ giữ tốc độ này, vậy thì cho dù là nó có thể tích lớn hơn cũng không thể tạo thành nguy hại gì cho mọi người.