Dưới sự bảo vệ của trọng binh đám người Phương Minh Nguy và Diêu Húc Học ngồi cơ giáp ra khỏi tháp phòng ngự.
Một khi bước ra khỏi tháp phòng ngự thì phải mặc cơ giáp, đây là thiết quân luật sau khi trải qua vô số bài học phải trả bằng xương máu với được định ra.
Trương Uy điều khiển một chiếc cơ giáp chậm rãi đi theo, không hổ là tiến sĩ của viện hoa học, khác hẳn quân nhân chân chính.
Cơ giáp mà gã điều khiển không ngờ là một cơ giáp hình rùa cồng kềnh. Có điều với tính năng phòng ngự mà nói, cơ giáp hình rùa này quả thực xứng là pháo đài cơ giáp.
Dưới tiền đề bỏ đi tính linh hoạt và hỏa lực, con rùa này quả thật cứng rắn tới mức khiến kẻ khác phải giận sôi.
Có điều, để Trương Uy điều khiển bộ cơ giáp này cũng đúng là vật tận kỳ dụng, dẫu sao thì căn bản không có ai hi vọng gã có thể giết địch lập công. Trên cái tình cầu đầy rẫy nguy cơ này, Trương Uy chỉ cần có thể bào vệ được tính mạng của mình đã là cống hiến lớn nhất đối với đế quốc
Đứng trên một sườn núi cao ở bên ngoài hiệp cốc, Phương Minh Nguy tập trang tinh thần, bất đắc dĩ phóng lực lượng tinh thần vào trong sương trắng.
Thực ra trong lòng hắn sớm đã hối hận không thôi’
Mình rảnh lắm à, vì sao lại nói với Diêu Húc Học rằng mình có thể cảm ứng được tình huống bên trong sương trắng?
Diêu Húc Học đó nếu như nói với mình sớm một bước rằng không có ai có thể dùng lực lượng tính thần để cảm ứng tình huống bên trong sương trắng vậy thì có phải là tốt biết mấy không.
Chỉ cần vừa nghĩ tới ánh mắt của Trương Uy vừa rồi là Phương Minh Nguy lại không nhịn được mà run bắn người.
Loại ánh mắt đó, căn bản không phải là đang nhìn con người mà giống như nhìn thấy một vận phẩm quý báu vậy. Phương Minh Nguy thậm chí có thể cá rằng, nếu mình không phải có thân phận đặc thù, có tác dụng quan trọng đối với sự phát triển tương lai của đế quốc, vậy thì Trương Uy rất có khả năng sẽ xin đem mình về nghiên cứu.
Vào thời khắc này, hắn mới có chút hối hận vì đã quá huênh hoang. Có điều, nghĩ lại, nếu như mình không quá nổi trội ở Nữu Man thì cũng không thể nào được hưởng đại ngộ như thế này.
Lực lượng tinh thần chậm rãi tiến vào trong sương trắng. Lần này, Phương Minh Nguy không mượn vào lực lượng của vương miện.
Có thể cảm ứng được địa hình ở bên trong thì đã là độc nhất vô nhị rồi, nếu như để bọn Trương Uy biết được rằng mình có thể cảm ứng được bất chấp sự hạn chế của cự ly thì có trời mới biết sẽ tạo nên sóng gió như thế nào.
Có điều, theo sự tiến vào của lực lượng tình thần, trong lòng Phương Minh Nguy đột nhiên dâng lên một loại cảm giác quen thuộc rất kỳ quái. Tựa hồ như lực lượng tinh thần của mình cùng với sương mù không những không có bất kỳ sự bài xích nào mà ngược lại có một loại liên hệ như có như không. Loại cảm giác đó giống như là một đôi bạn bè nhiều năm không gặp, sau khi trải qua sự xa lạ ban đầu, dần dần nhớ lại tình cũ, hơn nữa còn trở nên thân thiết.
Lực lược tinh thần của hắn ở trong sương trắng dần dần khuếch đại địa bàn tìm kiếm, cho dù là không có sự giúp đỡ của vương miện, phạm vi khuếch tán của lực lượng tình thần cũng lớn hơn bình thường nhiều.
Đột nhiên, trong đầu Phương Minh Nguy hiện lên một đồ án quen thuộc, hồng vân vô bờ vô tận đó.
Trong nháy mắt, hắn đã hiểu ra, hồng vân ở trong tử địa Khoa Tư Tháp khẳng định là có quan hệ nhất định với sương trắng ở nơi này. Tuy hắn căn bản không thể biết được rằng, trong đây rốt cuộc có điều huyền bí gì, nhưng có một điểm có thể khắc định đó chính là có lợi ích rất lớn đối với mình.
"Thiếu tá Phương, có phát hiện gì không?"
Giọng nói đột ngột vang lên khiến hắn tỉnh lại, Phương Minh Nguy lúc này mới nhớ ra mình vẫn đang làm chuột bạch, là sản phẩm thí nghiệm của người ta.
Hắn thu liễm tâm thần, tiếp tục dò xét, cuối cùng, hắn cảm ứng được một bầy quái thú.
"Tôi cảm ứng được rồi."
"Cảm ứng được cái gì?" Trương Uy cấp thiết hỏi.
Phương Minh Nguy hít sầu một hơi, nói: "Thiếu tá Trương, thông qua cảm ứng của tôi, có thể xác định được một việc."
"Là gì?" Mọi người mặt mày ngưng trọng, còn nín cả thở.
"Tôi xác định trong mảng sương trắng này quả thực có sự tồn tại của quái thủ."
Trong nhất thời, biểu tình trên mặt mọi người trở nên cổ quái. Thế chẳng phải là nói thừa ư, mỗi ngày đều có quái thú từ trong sương trắng chạy ra, đây đã là sự thực được luân chứng qua vô số năm tháng rồi, còn cần phải xác định nữa à.
Trương Uy nghiến răng, có nhịn để không xung động lao lên đánh nhau với đối phương, tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa? Anh phát hiện được gì rồi?"
Phương Minh Nguy im lặng không nói gì, tiếp tục để lực lượng tinh thần dò xét bên dưới.
Nơi thực, cho dù là không có sự thúc giục của Trương Uy, Phương Minh Nguy cũng muốn xem xem trong màn sương trắng này rốt cuộc là còn có thử gì.
Hướng xuống dưới, hướng xuống dưới, lại hướng xuống dưới, cảm ứng của Phương Minh Nguy đột nhiên biến mất.
Hai hàng lông mày vô ý nhíu lại vô số lần, bởi vì lực lượng tình thần của hắn đã không biết trải qua cự ly sâu như thế nào, không ngờ lại dò xét
ra khỏi phạm vi của sương trắng.
Trong lòng hơi chấn kinh Phương Minh Nguy lập tức phát hiện, lực lượng tinh thần của mình sau khi xuyên qua sương trắng, không ngờ lại không giảm bót đi một chút nào, tựa hồ như một đoạn cự ly cực xa đối với hắn mà nói thì chẳng qua giống như là một mét ngắn ngủi.
Chỉ là, không để ý tới kinh hỉ bất ngờ phát hiện, Phương Minh Nguy lập tức bị cảnh ở trước mặt khiến cho ngây ngốc.
Ở cuối sương trắng, không ngờ có một hang động cực lớn.
Mà hang động này thoạt nhìn chính là một vùng thảo nguyên.
Bên trên thảo nguyên rộng lớn có vô số quái thú đang chạy nhảy, trong không trung cũng có quái điều bay lượn.
Nơi này là đâu, chẳng lẽ là sân chơi của quái thú à?
Ý thức tinh thần của Phương Minh Nguy không dám rời xa khỏi hang động, trong lòng hắn tựa hồ như có một loại cảm giác kỳ quái, nếu như ở bên cạnh sương trắng thì vô cùng an toàn, nhưng nếu rời khỏi nơi này, vậy thì sẽ có nguy hiểm không thể tưởng tượng nổi phát sinh.
Đột nhiên, có một đội quái thú tám chân ngẩng đầu lên, bọn chúng nghển cổ gào ầm ĩ như phát điên, tiếng rống thể lương tràn đầy vẻ bất lực và thống khổ, sau đó, bọn chủng lao về phía hang động.
Phương Minh Nguy giật nảy mình chẳng lẽ chúng đã phát hiện ra mình rồi?
Có điều, những con quái thủ này chạy tới trước động huyệt thì lao thẳng vào trong, rơi vào sương trắng dày đặc.
Phương Minh Nguy tận mắt nhìn thấy những gì phát sinh sự chấn kinh ở trong lòng thật sự là không gì sánh được. Tựa hồ như có một loại lực lượng không tên đã đuổi những con quái thú này vào trong sương trắng.
Đột nhiên, trong lòng có cảm giác báo động, Phương Minh Nguy quyết định thật nhanh, nhanh chóng thu hồi lại lực lượng tinh thần của mình
Vào chớp mắt ý thức tình thần của hắn vừa trốn vào trong sương trắng liền cảm thấy được một cỗ lực lượng tinh thần cường đại tới mức không thể tưởng tượng nỗi.
Tuy chỉ tiếp xúc trong nháy mắt, nhưng loại uy áp chí cường này đã khiến Phương Minh Nguy cảm thấy từng trận cảm giác áp bức cường liệt. Tin hắn đột nhiên đập mạnh lên, trên lưng cũng vô thức túy ra mồ hôi lạnh.
Đó là ai? Hoặc có thể nói là thứ gì, không ngờ lại có lực lượng tinh thần cường hãn như vậy.
Phương Minh Nguy có thể khẳng định nếu như không phải mình xem xét tình thế nhanh, lập tức bỏ chạy, nếu thật sự đối kháng với cỗ lực lượng tinh thần đó, sợ rằng tính mạng của mình phải bỏ lại đây rồi.
Thế nhưng điều duy nhất khiến hắn cảm thấy vui mừng là chủ nhân của cỗ lực lượng đó tựa hồ như hơi có kỵ sương trắng, vừa thấy mình cô lập vào trong sương trắng thì lập tức dừng truy kích.
Tới đây, Phương Minh Nguy đã triệt để tía vào những lời mà Diêu Húc Học và Trương Uy đã nói. Trước đây, không ai có thể từ trong mảng sương mù màu trắng này cảm ứng được bất kỳ thứ gì.
Chậm rãi thu hồi lại một nửa lực lượng tinh thần, Phương Minh Nguy nhớ lại vị trí của hang động, men theo mép sương trắng dò xét về hướng kia. Không lâu sau, Phương Minh Nguy lại tìm thấy một hang động, hơn nữa còn lớn hơn hang động trước gấp bội.
Cẩn thận dè dặt đầy một tia lực lượng tinh thần đi thăm dò, kết quả trước mắt lại khiến hắn rất thất vọng.
Bên ngoài hang động là một cảnh tượng tử khí trầm trầm, trừ đá màu đen ra thì không có bất kỳ thứ gì khác. Hơi dừng lại một lát, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng thu hồi lại, địa phương này quá âm trầm, không dò xét cũng được.
Lục tục ở trong sương trắng một vòng, đã phát hiện ra hơn ba trăm hang động. Nếu như nói nơi này có một nửa là thông tới thế giới của quái thú, vậy liên tục có quái thú chạy ra cũng không có gì là lạ.
Đang định thu hồi lại lực lượng tinh thần, báo lại tình hình cho Trương Uy thì đột nhiên tình thần ý thức của Phương Minh Nguy lại dừng ở trước một hang động.
Bỗng dưng, hắn tựa hồ như nghe thấy một loại tiếng hò hét, thanh âm đó giống như là một loại hô hoán xuất phát từ nội tâm, khiến tim hắn đập thình thịch.
Hắn tựa hồ như có một dự cảm không nói được thành lời, chủ nhân của giọng nói đó sẽ mang tới cho mình lợi ích cực lớn.
Trong lúc hoảng hốt, ý thức tinh thần của Phương Minh Nguy không ngờ đã tiến vào trong hang động.
Nơi đó là một màn sương trắng, chỉ là miệng hang giống như có một cỗ lực lượng thần khí, khiến cho hai cỗ sương trắng căn bản không thể nào tương dung được với nhau.
Dò xét trong sương trắng không cần tốn chút lực lượng tinh thần nào. Bởi vì lực lượng tinh thần của hắn ở đây có thể được bổ sung đầy đủ.
Đột nhiên, ý thức tinh thần của Phương Minh Nguy dừng lại, hắn cảm ứng được một quả cầu quỷ dị,
Quả cầu này không lớn, chỉ to cờ nắm tay, song, bên trong sương trắng này, lại lộ ra vẻ linh hoạt dị thường. Ý thức tinh thần của Phương Minh Nguy quan sát một vòng xung quanh quả cầu, thử tiếp xúc với nó.
Song, chuyện khiến người ta kinh hãi đã phát sinh.
Quả cầu này không ngờ nổ ra, giống như là miệng một con quái thú, thôn phệ cỗ lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy.
Không ổn rồi. V
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Phương Minh Nguy, Hàn Lập tức dùng tốc độ nhanh nhất rút lực lượng tinh thần của mình về, chỉ là, điều khiến cho hắn hồn phi phách tán là quả cầu không ngờ cũng động đậy, hơn nữa còn đuối theo, có bộ dạng như không thôn phệ sạch sẽ lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy thì quyết không thôi.