Nơi này là một hợp cốc rộng lớn vô hạn.
Thực ra dùng từ hợp cốc để hình dùng thì không thỏa đáng lắm, bởi vì diện tích bên trong hợp cốc cực lớn, phải tới hơn trăm km vuông, nếu Phương Minh Nguy và Diêu Húc Học lúc này không mở công năng phi hành của cơ giáp, thật sự là không thể nào xem được toàn cảnh.
Sau khi tận mắt nhìn thấy hợp cốc này, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng hiểu câu nói của Diêu Húc Học.
Quả thực, cảnh tượng trước mắt so với những gì mà hắn nhìn thấy trong video thực là hai chuyện khác nhau.
Bên trong hợp cốc, phủ một lớp sương mù màu trắng cơ hồ là đặc sệt, mà cảnh tượng bên trong hợp cốc lại hoàn toàn bị màn sương mù này bao phủ, không thể nào nhìn được rõ.
Nhưng, Phương Minh Nguy nhớ rõ rằng, bên trong video, màn sương mù này tựa hồ như không dày, chỉ chẳng qua giống như một tầng mây che phủ thị tuyến của người ta mà thôi.
Khi xem video, Phương Minh Nguy mắng thầm trong lòng, thằng ôn quay phim đúng là hỗn đản, không thể nào chọn một hôm có thời tiết đẹp hơn để quay à.
Song, tới lúc này, Phương Minh Nguy mới hiểu, mình mắng oan người ta rồi. Với độ dày của sương mù ở nơi đây mà nói, chỉ sợ người quay phim đã chọn hôm có thời tiết đẹp nhất rồi.
"Chính là nơi này." Diêu Húc Học chỉ vào sương mù ở dưới chân, nói: "Mỗi một năm đều sẽ có một lượng lớn quái thú từ nơi này ùa ra, những quái thú này cường hãn vô cùng, không thể nào giết nổi."
"Đội trưởng Diêu, màn sương trắng này rốt cuộc là thứ gì vậy?" Phương Minh Nguy hiếu kỳ hỏi.
"Không biết." Diêu Húc Học trả lời rất dứt khoát: "Không có ai biết được sương trắng này là gì, ít nhất, trong những người còn sống thì không có ai biết cả."
Phương Minh Nguy ngây ra, nghe ra còn có ý khác trong lời nói của gã, liền hỏi: "Chẳng lẽ đế quốc từng phái người tiến vào?"
"Đúng vậy, có địa phương cổ quái như thế này, đế quốc không thể nào thờ ơ được." Diêu Húc Học than: "Trong lịch sử ghi chép của đế quốc, sau khi đế quốc giành được công nhận là quốc gia văn minh cấp năm, nơi được tiếp quản đầu tiên chính là điểm biên cảnh người - thú."
Phương Minh Nguy gật đầu, hắn tất nhiên biết rằng, chỉ có sau khi đạt được danh hiệu quốc gia văn minh cấp năm mới được đại liên bang phân chia phụ trách công tác phòng vệ.
Tuy trong quá trình đối kháng với quái thú, mỗi một quốc gia văn minh cấp cao đề sẽ bị tồn thương, nhưng trải qua những lần đối kháng này, đối với sự đề thăng vũ lực của quốc gia mà nói không nghi ngờ gì nữa chính là chất xúc tác tốt nhất. Hơn nữa chính bởi vì sự xuất hiện không ngừng của những quái thủ này mới khiến cho nhân loại liên bang trên trên dưới, bất kể là quốc gia cấp nào đều vô cùng trọng thị bồi dường nhân tài cấp cao.
Mà cơ giáp đối chiến sở dĩ có thể trở thành loại thể thao được đại liên bang hoan nghênh nhất, không nghi ngờ gì nữa cũng bởi vì chịu sự ảnh hưởng của quái thú.
Diêu Húc Học chỉ vào sương trắng trong hợp cốc, nói: "Lúc mới tiếp nhận, đế quốc mỗi năm đều phái ra một số người tiến vào trong sương trắng, chúng tôi muốn làm rõ trong đây rốt cuộc là nơi nào. Nhưng kết quả mỗi lần đều như ném đá xuống biển, không có một chút tin tức nào."
" Thiết bị không người thì sao?"
"Cũng như vậy, phàm là thứ tiến vào trong sương trắng, bất kể là nhân loại hay là máy móc đều không có bất kỳ tin tức nào truyền ra, cho dù là một hình ảnh cũng không.
Phương Minh Nguy hít sâu một hơi: "Đã vậy thì dứt khoát hủy nó đi."
Nghe thấy câu này, sắc mặt của Diêu Húc Học liên trở nên cổ quái.
"Sao vậy?"
"Không thể nào phá hủy được."
"Không thể." Phương Minh Nguy kinh ngạc nói: "Với thực lực của đế quốc Nữu Mạn, cho dù là không thể phá hủy cả quả tinh cầu này, nhưng phá hủy một khối đất thì chắc là dễ thôi chứ."
Diêu Húc Học lắc đầu, nói: "Chúng tôi đã thử qua rồi." Gã chỉ vào trung tâm sương trắng, nói: "Chúng tôi ở nơi này ném vào đạn hạt nhân với một trăm đơn vị phản vật chất."
Phương Minh Nguy rùng mình sợ hãi, chơi lớn như vậy, chẳng lẽ đế quốc thực sự muốn hủy cả quả tinh cầu này ư? Nhìn xong quanh, không hề phát hiện dấu vết của vụ nổ nào, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ không có hiệu quả à?"
"Có."
"Ồ, là quái thú trong sương trắng bị giết sạch ư?"
"Quái thú nơi này có chết hay không thì chúng tôi không biết, nhưng..." Gã cười khổ, nói: "Hợp cốc lúc trước chỉ có khoảng mười km vuông, kết quả sau vụ nổ, diện tích khuếch đại ra cả mười lần, hơn nữa số lượng quái thú mỗi năm từ trong hợp cốc ùa ra cũng tăng lên mười lần."
Phương Minh Nguy ngây ra, dở khóc dở cười, nói: "Nói vậy các anh không phải là đã giúp những con quái thú này ư?"
"Đúng vậy, cho nên về sau, cũng không có ai đề nghị cho nổ địa phương này nữa."
Trầm ngâm một lát, Phương Minh Nguy lại hỏi: "Nghe nói trong quốc gia đẳng cấp cao, có một loại vũ khí có thể hủy tình cầu?"
Diêu Húc Học kính ngạc nhìn hắn, đột nhiên nói: "Thiếu tá Phương, tại Ngả Mạc Nhĩ, trừ địa phương này ra, ở ngoài không gian cũng có địa điểm mà quái thú thường lui tới."
"Tôi biết, có điều đó là nơi mà các hạm đội quản lý." Phương Minh Nguy tùy ý nói, đột nhiên trong lòng hắn rủng động, kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ, những quái thú ngoài không gian đó xuất hiện chính là kết quả của hủy diệt tinh cầu ư?"
"CÓ lẽ đúng mà cũng có lẽ là không?" Diêu Húc Học xòe hai tay ra, nói: "Chỉ cần có khả năng này, chúng tôi không dám động thủ nữa."
Sờ sờ mũi, Phương Minh Nguy thừa nhận, Diêu Húc Học nói không sai, tuy nơi này thỉnh thoảng có quái thú xuất hiện, nhưng những quái thú xuất hiện ở đây và những con quái vật khổng lồ xuất hiện ngoài không gian, có thể đánh nhau với chiến hạm thì lộ ra vẻ khả ái hơn nhiều.
"Đội trưởng, chẳng lẽ những quốc gia đẳng cấp cao đó khi chuyển giao điểm biên cảnh người - thú lại không dặn dò gì về lai lịch của chúng ư?"
"Không có, bọn họ chỉ giúp đỡ phòng thủ một trăm năm, sau khi chúng tôi có thể hoàn toàn tự chủ khống chế được tràng diện thì rút hết." Diêu Húc Học đột nhiên hạ giọng, nói: "Có điều, bọn họ từng quay lại một lần."
"Hả?"
"Chính là lần đế quốc cho nổ hợp cốc." Diêu Húc Học nói: "Sau khi hợp cốc nổ tung, bọn ho lập tức phái người tới, hơn nữa còn cùng chúng tôi phòng thủ một năm, sau đó mới lại đi."
Phương Minh Nguy gật đầu, hắn cuối cùng cũng hiểu quá trình của chuyên này, chẳng trách đế quốc lại vô kế khả thi với cái hợp cốc này như vậy. Giống như là một loại tình huống không thể đánh, không thể thăm dò, chỉ có thể bị động phòng thủ, chỉ cần là người đều sẽ cảm thấy vô cùng đau đầu.
Lặng lẽ, Phương Minh Nguy phóng ra một tia lực lượng tinh thần về phía hợp cốc.
Mơ hồ, Phương Minh Nguy phát giác thấy trong sương trắng, tựa hồ như mang theo một loại lực lượng thần kỳ, có lẽ chính là cỗ lực lượng này tác quái, mới khiến cho đế quốc Nữu Mạn vô kế khả thi với sương trắng này.
Có điều, khiến người ta kỳ quái là, những sương trắng này không có bất kỳ ý tức kháng cự nào với lực lượng tinh thần của hắn, giống như để ý thức và lực lượng tinh thần của hắn tiến thẳng vào.
Do dự một lát, Phương Minh Nguy không dám thâm nhập nữa mà vòng một vòng ở bên ngoài. Từng tầng từng tầng sương trắng bao bọc lẫn nhau, hình thành một thế giới vi mô kỳ diệu.
Đột nhiên, Phương Minh Nguy cảm ứng được vô số con quái điều bốn cánh khổng lồ ở trong sương mù đang chậm rãi bay lên.
Trong lòng chấn kinh lúc trước, Phương Minh Nguy đã nhìn thấy hình ảnh của mấy trăm loại động vật khác nhau, cho nên đối với loại quái điều bốn cánh này hắn không thấy xa lạ gì.
Sức chiến đấu của loại quái thú này khá mạnh, lại là sinh vật thích quần cư, nếu là mấy chục con cùng lao lên, cho dù là Diêu Húc Học e rằng cũng bị khiến cho luống cuống chân tay.
"Đội trưỡng Diêu, cẩn thận."
"Sao?"
"CÓ rất nhiều mãnh cầm bốn cánh đang bay lên, rất nhanh sẽ bay ra đó."
"Sao? Sao cậu biết?" Diêu Húc Học thốt lên kinh ngạc, trong giọng nói của gã đầy vẻ khó tin.
"Tôi dùng lực lượng tinh thần cảm ứng được." Phương Minh Nguy nhanh chóng nói lại phương vị cho Diêu Húc Học, rồi giục: "Mau thông tri cho nhân viên trú phòng chuẩn bị đi, bọn chúng sắp bay ra rồi."
Diêu Húc Học nghĩ tới biểu hiện thần kỳ trên đường của Phương Minh Nguy, hai mắt có lại, lập tức hạ lệnh cho toàn quân giới bị.
Không lâu sau, trong sương trắng quả nhiên thò ra mấy chục con mãnh cầm bốn cánh. Tuy ở trong sương trắng, tốc độ của chúng nhìn thì rất chậm, nhưng khi rời khỏi sương trắng, bọn chúng tựa hồ như diều hâu thoát khỏi gông xiềng vậy, thoáng cái đã bay vút lên không.
Song, vào thời khắc chủng rời khỏi sương trắng, vô số pháo năng lượng không ngừng bắn lên người chúng, còn chưa đợi chúng có phản ứng thì đã bị bắn thủng lỗ chỗ, lảo đảo rơi lại vào trong sương trắng.
Quân đội đế quốc trú phòng ở đây có hơn mười vạn, nhưng cho dù là nhiều người như vậy cũng không thể nào hoàn toàn giám sát được đại hợp cốc rộng tới một trăm km vuông.
Trước đây, mỗi lần quái thú xuất hiện, có thể cản được một nửa đã là thành tích tốt lắm rồi. Những con quái thú chạy ra có con tiềm phục trên tinh cầu, có con bay ra khỏi tinh cầu, tiến vào trong vũ trụ mênh mông.
Căn cứ chính sở dĩ thường phái bộ đội tiến hành càn quét cũng là để tiêu diệt những con cá lọt lưới này.
Có điều lần này, do được Phương Minh Nguy thông tri trước, cho nên đại đã số hỏa lực đều tỏa định khu vực này, bắn chết hết mấy chục con mãnh cầm bốn cánh, giành được chiến tích tốt hiếm có.
Tiếng hoan hô từ trong đám người truyền ra, ai cũng cao giọng hò hét.
"Thiếu tá Phương, cậu sao làm được như vậy?" Giọng nói Diêu Húc Học đầy vẻ cấp thiết.
"Gì cơ?"
"Cậu làm sao có thể xác định được nơi này sẽ có mãnh cầm bốn cánh xuất hiện?"
"Tôi không phải đã nói rồi sao, dùng lực lượng tinh thần cảm ứng được."
Diêu Húc Học ngây ra, vẻ mặt cổ quái hỏi: "Cậu là nói, lực lượng tinh thần của cậu có thể cảm ứng được thứ ở bên trong sương trắng?"
"Đúng vậy, có gì kỳ quái đâu."
Diêu Húc Học ngây ra nhìn hắn, một lúc sau mới nói: "Tôi không biết có phải là kỳ quái hay không, nhưng tòi có thể xác định trong lịch sử của đế quốc, cậu là người đầu tiên có thể truyền lực lượng tinh thần và trong sương trắng mà vẫn không mất đi năng lực cảm ứng.
Phương Minh Nguy ngây ra, cùng với Diêu Húc Học mắt to mắt nhỏ, một lúc sau vẫn không nói được gì.