Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 5 - Chương 52: Ngưu đầu quái (Thượng)




Địa thế nơi này không bằng phẳng, hơn nữa cỏ vừa sâu lại vừa dài, nhưng cơ giáp cao mười mét thì vẫn không thể che lấp được. Có điều, Phương Minh Nguy không tùy tiện đuổi theo mà là bám theo sau từ đẳng

Sau khi có vương miện, hành tung của đám người Diêu Húc Học giống như là Tôn Ngộ Không trong Ngũ Chỉ sơn, căn bản không thể nào thoát khỏi được lòng bàn tay của hắn. Hơn nữa, trong không trang còn có một chiếc phi thuyền cơ nhỏ đã mở máy tàng hình.

Trên đường, Phương Minh Nguy không để ý có bị mất dấu hay không mà là suy ngẫm lại những hành động của mình

Làm trái quân lệnh trong quân đội quả thật là một chuyện lớn, nếu bị người hữu tâm biết rồi tố cáo, khẳng định sẽ tạo lên sóng gió lớn.

Nếu là Phương Minh Nguy lúc mới ra đời, tuyệt đối sẽ không thể không tuân thủ mệnh lệnh của Diêu Húc Học. Nhưng hiện tại, với thân phận của hắn, chỉ cần không phải là trắng trợn vi phạm quân lệnh, cho dù là Trần Húc Đào cũng chẳng làm gì được hắn.

Huống chi, đối với Phương Minh Nguy mà nói, nguyện vọng lớn nhất của chuyến đi này là thu thập thi thể của quái thú cao cấp, Một thú một sừng cường hãn đã là thu hoạch bất ngờ rồi. Vậy thì quái thú còn mạnh hơn cả thú một sừng thì sao? Chỉ cần nghĩ thôi là trong lòng Phương Minh Nguy tràn ngập sự chờ mong rồi.

Đột nhiên, màn hình nhỏ ở trước mặt lóe lên, xuất hiện thỉnh cầu đối thoại.

Phương Minh Nguy mở ra xem, nhận ra là Đường Bưu, một trong ba tiểu đội trưởng mà hắn đang dẫn dắt.

Đường Bưu này tên nghe thì rất bưu hãn, nhưng lại là một tên có vóc dáng cao gầy, có điều Phương Minh Nguy cũng không dám coi thường gã, có thể lên làm tiểu đội trưởng của Bộ đội Tiêm Đao, há có thể là hạng tầm thường.

"Thiếu tá, quái thú đỏ rốt cuộc là thử gì? Bọn đội trưởng Diêu liệu có nắm chắc đối phó được không."

"Không biết." Phương Minh Nguy thật thà nói: "Tôi chỉ có thể ước đoán đại khái mức độ mạnh yếu của quái thú, còn chúng có năng lực gì thì tôi không rõ."

Trong mắt Đường Bưu có một tia lo lắng, đột nhiên nói: "Thiếu tá, không bằng để cơ giáp của ngài đi thử trước đi."

Cơ giáp mà Phương Minh Nguy điều khiển dẫu sao cũng là thứ không có người bên trong, cho dù là có tổn thương gì thì cũng chăng sao cả. Có điều Phương Minh Nguy nhíu mày, nói: "Đội trưởng Đường, nếu như đội trưởng Diêu biết chúng ta theo sau anh ấy, vậy thì cậu cho rằng anh ấy có nhận sự giúp đỡ của chúng ta không. Hay là sẽ đuổi toàn bộ chúng ta đi."

Đường Bưu trầm mặc một lúc, cuối cùng không đề xuất ý kiến gì nữa.

Quả thật, với tính cách của Diêu Húc Học, nếu thấy đám người Phương Minh Nguy, không đuổi họ đi mới là lạ đó.

Một lúc sau, Đường Bưu đột nhiên nói: "Thiếu tá, cám ơn anh "

"Cám ơn tôi."

Đường Bưu gật đầu, không nói gì nữa. Phương Minh Nguy ngây ra, nghĩ tới ánh mắt kính phục của gã, lập tức hiểu rõ ý của gã. Xem ra gã cũng vô cùng lo lắng cho Diêu Húc Học, mà mình làm vậy lại hợp với vị khẩu của những đại binh này.

Một đường cẩn thận dè dặt tiềm hành, đột nhiên, Phương Minh Nguy biến sắc, nói: "Bọn họ giao thủ rồi."

Ba mươi cơ giáp thủ đồng thời chấn động tinh thần, nhìn về phía Phương Minh Nguy, nghe thấy hắn bảo: "Phi thuyền của tôi ở trên không trung, có thể truyền hình ảnh về, mọi người trước tiên xem đi đã, chỉ là đừng giành ra tay. Nếu như đội trưởng Diêu có thể ứng phó được, chúng ta sẽ đi trước."

"Vâng."

Theo những hình trên phi thuyền truyền về, sắc mặt của mọi người bất giác trở nên ngưng trọng.

Ở đó, đám người Diêu Húc Học quả thật là gặp phải một số quái thú.

Đó là đám quái thú trông giống như là tê giác, những con quái vật này chảng qua là da dày hơn một chút mà thôi, đối với thành viên của Bộ đội mũi nhọn mà nói, căn bản không tạo thành uy hiếp gì.

Nhưng trong đám quái vật tê giác này, lại có một con vô cùng kỳ lạ, nó thân cao không tới một mét tám, một mét chín, trên đầu chùm vải đen, đang ngồi trên lưng một con tê giác, lạnh lùng nhìn đám quái thú đang rơi vào trong cảnh hốt hoảng.

Hữu ý mà như vô ý, Diêu Húc Học cùng với bảy tiểu đội trưởng không hề động thủ, ánh mắt của bọn họ khóa chặt lên người tên gia hỏa quỷ dị đó.

Nếu như không có lời cảnh cáo của Phương Minh Nguy, bọn họ khẳng định sẽ không để tên gia hỏa này vào mắt, nhưng lúc này, bất kỳ ai cũng đều đã nhìn ra, tên gia hỏa này mới là định nhân mạnh nhất trong bầy quái vật.

Phương Minh Nguy đã từng nói, thực lực của tên gia hỏa này so với thú một sừng còn mạnh hơn vài phần, vậy thì bọn họ tất nhiên là không dám coi thường.

Người có thể tiến vào bộ đội Tiêm Đao đều là hang xuất sắc, mà những người này lại là những người được lựa chọn kỹ càng trong bộ đội của Diêu Húc Học. Tuy lúc đối phó với thú một sừng, chưa ra tay tương trợ, nhưng đánh những con tê giác nho nhỏ này thì là chuyện hết sức dễ dàng.

Chẳng qua là mấy phút ngắn ngủi mà thôi, trừ tọa kỵ bên dưới tên gia 

hỏa kỳ dị ra, hai mươi con tê giác dưới sự vây công của các binh sĩ đều đã chết sạch.

Phương Minh Nguy thông qua phi thuyền nhìn thấy cảnh này đều mừng thầm trong lòng, hắn quyết đinh sau khi bắt được tên gia hỏa này, những thi thể của quá thủ tê giác đều thuộc về hắn.

Song, đúng vào lúc này liền nghe thấy tiếng cười giống như là tiếng sắt thép ma sát với nhau vang lên: "Không tồi, có mấy phần bản sự đấy."

Bất kể là Phương Minh Nguy hay là thành viên của bộ đội Tiêm Đao vào thời khắc này đều có chút ngốc trệ. Tuy giọng nói này khá khó nghe, nhưng bọn họ đều có thể xác định đây là một ngôn ngữ thông dụng trong vũ trụ.

Mấy chục chiếc cơ giáp cao to vây lấy tên gia hỏa kỳ dị này, lúc này nhìn kỹ mọi người mới phát hiện, thể hình của tên gia hỏa này tương tự như người bình thường.

"Ngươi là nhân loại?" Diêu Húc Học hỏi thử.

"Nhân loại?" Tiếng ken két từ trong miệng hắn truyền ra, hắn chậm rãi bỏ khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt bất kể là nhìn như thế nào cũng thấy anh tuấn.

Bỗng dưng, trong lòng đám người Diêu Húc Học lại dấy lên một luồng khí lạnh, tên gia hỏa này không ngờ là nhân loại thật, nhưng nhân loại sao có thể ở cùng một chỗ với quái thú.

"Ngươi là ai?" Dưới bầu không khí nặng nề tới cực độ, Diêu Húc Học hít sâu một hơi, nghiêm giọng hỏi: "Ngươi vì sao lại ở cùng với quái thú?"

"Ta là ai ư?" Người đó ngẩng đầu lên, trong mắt tựa hồ như có một tia hoang mang, có điều, vẻ hoang mang này rất nhanh liền bị vẻ oán độc hung lệ thay thế: "Ta không phải là nhân loại, ta là... binh khí."

Mọi người chấn động trong lòng, còn chưa kịp phải ứng thì nhìn thấy một màn biến hóa khó mà tin được.

Chỉ thấy tọa kỵ ở bên dưới người đó đột nhiên phát ra một tiếng gào vang vọng, sau đó, giống như là ảo hóa vậy, biến thành một đống bùn nhão, dùng tốc độ không thể tưởng tượng cuốn tới, bao bọc người quỷ dị đó vào trong, hơn nữa còn biến hóa với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy.

Một lát sau, bên trong vòng vây của mọi người xuất hiện một con quái thú đầu trâu cao tám mét.

Con quái thủ đầu trâu này cơ bắp săn chắc, tuy không có bất kỳ trang bị phòng hộ gì, nhưng trên da thịt lại lờ mờ ánh lên ánh sáng kim loại, khiến người ta không rét mà run.

"Đánh."

Tim Diêu Húc Học thoáng cái đã trầm xuống, dạng sinh vật này hắn trước giờ đứng nói là nhìn thấy, ngay cả nghe cũng chưa từng được nghe.

Có điều, vừa nhìn thấy uy thế của quái vật này, gã với kinh nghiệm phong phú lập tức biết bất diệu, không chút do dự hạ lệnh khai hỏa.

Ngay lập tức bảy mươi mốt chùm tia sáng năng lượng được súc thế đã lâu đồng loạt bắn ra, nặng nề bắn lên người con ngưu đầu quái đó.

Cơ hồ trong lòng tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, thì ra tên gia hỏa này trừ bộ dạng uy mãnh một chút ra thì không có gì đặc biệt. Uy lực của bảy mươi mốt pháo năng lượng lớn cỡ nào chứ, tuyệt đối không phải là bất kỳ quái thú nào cũng có thể chống đỡ được. Cho dù là thú một sừng đã gặp lúc tước sau khi trúng ba mươi pháo năng lượng hợp kích cũng không chịu nổi mà nát nhừ.

Song, vào thời khắc chùm tia sáng năng lượng bắn trúng ngưu đầu quái, Diêu Húc Học trong lòng không những không thả lỏng, ngược lại còn càng căng thẳng hơn. Đột nhiên, gã cao giọng hét lên: "Đội một cẩn thận."

Tiếng nói trong máy liên lạc vừa dứt, mọi người đã nhìn thấy một bóng người vô cùng nhanh nhẹn xuất hiện trong khu vực phòng thủ của đội viên tổ một.

Rầm một tiếng, hình ảnh giống như bị dừng hình.

Một chiếc cơ giáp cao to giơ kiếm laser mở hết công suất lên, có điều, một kiếm này hắn vĩnh viễn không thể chém xuống được, bởi vì cánh tay của cơ giáp đã bị bàn tay lấp lánh ánh sáng kim loại nắm chặt lấy. Đồng thời cánh tay cũng thô tráng còn lại đã đâm xuyên qua khoang điều khiển của cơ giáp.

Trong lòng tất cả mọi người đều run rẩy, bảy mươi mốt chùm sáng năng lượng không thể đánh gục con quái thú này, tuy trên người nó dày đặc vết sẹo cháy khét, nhưng tựa hồ như không mang đến cho nó một chút ảnh hưởng nào.

Cánh tay của ngưu đầu quái chậm rãi từ bên trong khoang điều khiển rút ra, tay nó toàn là một màu đỏ, từng dòng máu từ bên trong khe hở chảy ra, tăng thêm một màu sắc diễm lệ lên cơ giáp.

"Phòng ngự, đánh."

Giọng nói lạnh lùng truyền đến, lay tỉnh thần trí của các cơ giáp thủ. Không hồ là cao thủ được huấn luyện bài bản, sáu mươi chín chiếc cơ giáp trong nháy mắt tụ lại.

Ngưu đầu quái khinh thường nhìn động tác của các cơ giáp, thân hình cao tám mét của nó lại không lộ ra một chút chậm chạm, ngược lại còn nhanh nhẹn như một con hồ ly bay tới.

Một cơ giáp ở bên ngoài còn chưa kịp hội hợp đột nhiên phát hiện cơ giáp của mình bay lên, sau đó một cái lỗ cực lớn xuất hiện ở trước mặt, một lòng bàn tay khổng lồ cứ vậy xuyên thấu qua tấm chắn phòng hộ của cơ giáp, hơn nữa còn xuyên cả vào trong thân thể của hắn.

Xách theo chiếc cơ giáp đã mất đi sự khống chế đó, ngưu đầu quái ngẳng đầu lên hú dài, sát khí tỏa ra bốn phía.