Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 5 - Chương 46: Củ khoai nóng bỏng tay




Hành tinh khổng lồ ở phía trước cơ hồ đã được cải tạo thành một căn cứ quân sự.

Trừ thiết bị sinh hoạt cần thiết ra, tuyệt đại đã số nhà xưởng ở nơi này đều có liên quan tới quân công.

Sau khi được Lâm Đức Bưu giới thiệu, Phương Minh Nguy mới biết rằng, nơi này không ngờ có hơn một trăm dây chuyền sản xuất chiến hạm cấp Thanh Tùng.

Nếu như mỡ toàn bộ mã lực, vậy thì trong vòng mười ngày có thể sản xuất ra một trăm chiếc chiến hạm cấp Thanh Tùng. Loại thực lực hùng hậu này, khiến Phương Minh Nguy sợ hãi không thôi, đối với quốc lực của đế quốc Nữu Mạn cũng kính phục vô cùng.

Một trăm chiếc chiến hạm cấp Thanh Tùng, đủ để tiêu diệt liên minh địa cầu một trăm lần có dư rồi, mà đây chẳng qua là sức sản xuất mười ngày trên một tinh cầu của người ta.

Nghe nói, trong cả đế quốc, dạng tinh cầu này ít nhất còn có hơi hai mươi quả.

Nếu nói như vậy, đẳng cấp văn minh một khi xuất hiện chênh lệch, quả thực là căn bản không thể nào bù đắp được.

Có điều khi Lâm Đức Bưu giới thiệu liên minh Tư Danh Tạp Lý cùng đóng quân, trong ngữ khí không tránh khỏi mang theo thần thái tự ngạo.

Tư Danh Tạp Lý tuy cũng là quốc gia văn minh cấp năm, nhưng đẳng cấp văn minh của họ được đề thăng chưa tới hai ngàn năm, trong mắt quốc gia văn minh cấp năm lâu đời như đế quốc Nữu Mạn, vẫn là một thẳng bé non nớt.

Rất rõ ràng, đối phương cũng biết rõ đạo lý này, cho nên trên quả tinh cầu này,gần hai phần ba địa bàn đều thuộc về đế quốc Nữu Mạn.

Phi thuyền hạ xuống trung tâm chỉ huy của đế quốc Nữu Mạn.

Hơn ba mươi chiếc chiến hạm cấp Thanh Tùng thì còn dễ nói, nhưng chiến hạm cấp Thắng Lợi dài hơn hai mươi km vừa hạ xuống, lập tức chiếm một khối đất lớn trong cảng vũ trụ, khiến cho mọi người đều dõi mắt nhìn

"Thấy quỷ rồi, hai chiếc chiến hạm cấp Thắng Lợi này vì sao lại lái vào đây, họ nên đỗ ở cảng vệ tinh chứ." Một giọng nói thô hào truyền tới, khiến Phương Minh Nguy vừa xuống phi thuyền ngây ra.

"Ngươi, đúng, chính là ngươi đó."

Dưới sự vây quanh của đám quân quan, một nam nhân mặt quân phục tướng quân đi tới.

Y mặt mày tức giận nói: "Đám ngu ngốc này, chẳng lẽ không hiểu chỉ thị tín hiệu à?"

Phương Minh Nguy há hốc miệng, hắn không hiểu chỉ thị tín hiệu gì cả, chỉ sau khi nhìn thấy chiến hạm cấp Thanh Tùng hạ xuống thì cũng hạ xuống theo.

Trong bến cảng siêu cấp so với bất kỳ cảng vũ trụ nào của liên minh địa cầu đều to hơn cả trăm lần này, Phương Minh Nguy chỉ phát hiện hai vị trí có thể đỗ chiến hạm cấp Thắng Lợi, tất nhiên là phải hạ xuống ngay.

"Xin lỗi tướng quân, tôi..."

Còn không đợi Phương Minh Nguy giải thích xong, người đó đã hét lên: "Đợi đã, ngươi là ai, sao không mặc quân phục và quân hàm? Trưởng quan của ngươi là ai?"

Phương Minh Nguy nuốt nước bọt, nói: "Báo cáo trưởng quan, tôi không có trưởng quan.”

Mấy người ở trước mặt nhìn nhau, trong ánh mắt nhìn về phía Phương Minh Nguy tràn đầy vẻ hoài nghi.

"Hai chiếc chiến hạm cấp Thắng Lợi này thuộc biên chế của bộ đội."

"Hai chiếc này." Phương Minh Nguy nghiêm túc nói: "Là phi thuyền tư nhân của tôi."

Vị tướng quân đó ngây ra, nhìn ra sau, hỏi: "Chiến hạm cấp Thắng Lợi hiện tại có thể cấp cho tư nhân sử dụng à?"

"Vâng thưa tướng quân." Một phó quan cao giọng thưa: "Bệ hạ đã hạ lệnh, ban cho mươi đại gia tộc mỗi nhà mười chiếc chiến hạm cấp Thắng Lợi."

Sắc mặt của vụ tướng quân đó lập tức hòa hoãn hơn một chút, mười đại gia tộc chính là những gia tộc có quyền thế nhất trong đế quốc, cho dù là y cũng không tùy tiện đắc tội được.

"Được, đã là tới tham quan vậy thì bảo người của ngươi xuống phi thuyền đi."

Phương Minh Nguy chớp chớp đôi mắt sáng quắc, cái gì mà tới tham quan, ta tới là để săn thi thể quái thú đó ông nội.

"Tướng quân các hạ, tôi không phải là tới tham quan mà là tới tham chiến." Phương Minh Nguy giải thích.

"Ngươi ư?" Tướng quân đó khinh thường nhìn hắn một cái, ánh mắt đột nghiên thu lại, lầm bấm: "Ngươi là tiểu tử của gia tộc nào, hình như rất quen mắt."

Phương Minh Nguy đang định trả lời thì đột nhiên một người bước nhanh tới, hành lễ nói: "Tướng quân các hạ, bộ chỉ huy điện đến, mau mời khách vào."

"Ta biết rồi." Tướng quân đó phất tay, bực mình nói với Phương Minh Nguy: "Mau lên, gọi thủ hạ của ngươi ra, ta đã an bài chỗ ăn ở cho các ngươi rồi." K

"Thủ hạ?" Phương Minh Nguy nhìn đông nhìn tây một lúc, nói: "Tôi không có thủ hạ."

Tướng quân đó hai mắt trừng lên, tức giận nói: "Ngu ngốc, ta bảo ngươi gọi các thủ hạ lái phi thuyền ra, nơi này là quân doanh, không phải là nhà của các ngươi, không cho phép chiến hạm cấp Thắng Lợi trước khi bay được có người ở trên thuyền."

Phương Minh Nguy gật đầu, cười nói: "Tướng quân các hạ, tôi minh bạch ý của ngài, có điều tôi không có thủ hạ."

Tướng quân đó nổi giận, trong mắt lấp lánh lửa giận tàn nhẫn, lạnh lùng nói: "Ngươi không có thủ hạ, chẳng lẽ hai chiếc phi thuyền này là do 

một mình người lái tới ư?"

"Vâng thưa tướng quân các hạ?"

"Một mình ngươi, rất tốt?" Tướng quân đó để tay ra sau lưng, nói: "Trói lại cho ta."

Mấy binh sĩ ùa lên, bắt lấy Phương Minh Nguy đang đứng yên không chút phản kháng.

"Tướng quân các hạ, tôi có tội gì?"

"Ở trong quân doanh tiền tuyến, ngươi không ngờ lại dám đùa giỡn thượng quan, đúng là tìm chết.” Tướng quân đó lạnh lùng nói."Có điều nể mặt thế gia, ta sẽ lưu lại mạng sống của ngươi."

"Hứa tướng quân, anh đang làm gì vậy? Mau bỏ ra." Lâm Đức Bưu lúc này mới xuống phi thuyền, lập tức nhìn thấy cảnh Phương Minh Nguy bị bắt, vội vàng chạy tới.

"Lâm tướng quân, ngài sao lại tới đây."

"Nếu tôi không tới, anh sắp tạo phản mất." Lâm Đức Bưu lạnh lùng nhìn y một cái, nói: "Còn không mau thả người."

"Lâm tướng quân, hắn ăn nói lung tung, không ngờ lại dám nói một mình điều khiển hai chiếc chiến hạm cấp Thắng Lợi..."

Lâm Đức Bưu nhíu mày, bước lên nói khẽ một câu, sắc mặt của Hứa tướng quân lập tức biến thành cực kỳ đặc sắc, ánh mắt nhìn về Phương Minh Nguy lập tức thay đổi.

Nhẹ nhàng phất tay một cái, những binh sĩ đó lập tức lui xuống. Phương Minh Nguy sờ sờ cánh tay đã nhâm nhẩm đau, trong lòng thầm kinh hãi, những binh sĩ này không ngờ đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, mỗi người đều có năng lực thể thuật cấp mười, nếu như mình không mượn vào lực lượng cơ giáp, e rằng không địch được họ.

"Bá tước đại nhân, thật sự không ngờ ngài lại tự mình ra tiền tuyến, thất kính rồi." Hứa tướng quân nói xong, ngẩng đầu ườn ngực, hai chân giậm mạnh, hành lễ giơ tay chào.

Phương Minh Nguy ngây ra, hỏa khí trong lòng lập tức biến mất.

Lễ giơ tay lễ tiết cao nhất của quân quan cấp cao đối với thượng cấp hoặc là người được tôn kính giống như là lễ giơ súng của các binh sĩ vậy, nếu không phải là sự tôn kính phát ra từ nội tắm, dù là quân quan cấp cao cũng tuyệt đối không được hành lễ tiết này.

Các binh sĩ ở xung quanh lập tức tôn xao, bọn họ đều biết thân phận và địa vị của Hứa tướng quân, thấy y không ngờ lại hành lễ giơ tay với một tên gia hỏa không phải là quân nhân, trong lòng đều kinh ngạc không thôi.

Lâm Đức Bưu len lén kéo Hứa tướng quân một cái, nói: "Ngu ngốc, chuyện chúng ta tới đầy không được công khai, anh mau thu liễm một chút đi."

Hứa tướng quân đỏ mặt, nói: "Xin lỗi, có điều ngài cứ yên tâm, ở địa bàn của tôi, sẽ không xảy ra bất trắc gì đâu."

Nói xong, y quay lại, nói: "Bá tước đại nhân, đi đường cực khổ rồi, xin theo tôi."

Vào lúc họ sắp bước ra khỏi cảng, một thiếu tá phụ trách an toàn của cảng bèn hỏi: "Tướng quân các hạ, người trong phi thuyền thì sao? Có còn phải bảo họ xuống không."

Hứa tướng quân do dự một lát, y đã biết thân phận của Phương Minh Nguy, tất nhiên hiểu trên phi thuyền này không thể có người. Có điều Lâm Đức Bưu đã không muốn lộ ra, y cũng không tiện nói rõ: "Không cần, cứ để bọn họ ở trên đó."

Quân quan đó sau khi ngây ra thì tuân mệnh rời đi.

Tuy đám người Phương Minh Nguy rời đi rồi, nhưng rất nhiều quân sĩ nhìn thấy cảnh này đều lén lút thảo luận. Rốt cuộc là ai mà khiến Hứa tương quân tính khí nóng nảy nhấc tay hành lễ, hơn nữa còn phá lệ cho phép thành viên ở trên thuyền không phải xuống.

Nhất thời, xuất hiện đủ loại suy đoán về thân phận của Phương Minh Nguy.

Trong quả tinh cầu này đã có ba phần hai là địa bàn của đế quốc, vậy thì bọn họ tất nhiên phải gánh đại bộ phận trách nhiệm.

Cho nên, trong lực lượng quân sự ở đây, thực lực của quân đội đế quốc chiếm ba phần tư, một khi phát sinh chiến tranh, cũng luôn là lấy quân đội của đế quốc làm chủ đạo.

Bộ tổng chỉ huy thiết lập ở trên một khối lục địa lớn nhất, một tòa kiến trúc kiểu cung điện chính là nơi làm việc của thượng tướng Trần Húc Đào.

Khi vị thượng tướng danh khí mười phần trong nội bộ đế quốc nghe thấy Phương Minh Nguy muốn tới đây tham gia chiến đấu, sắc mặt của ông ta trở nên cực kỳ khó coi.

Nhìn Lâm Đức Bưu ở đối diện, ông ta hạ giọng, nói: "Lâm tướng quân, anh sao lại mang một phiền phức lớn đến cho tôi thế hả."

Lâm Đức Bưu cười hắc hắc, nói: "Đây là ý tứ của bệ hạ, tôi cũng dành chịu. Hơn nữa bệ hạ còn dặn dò, không thể để mọi người biết thân phận của bá tước đại nhân.”

Trần Húc Đào chán nản nói: "Thân phận của bá tước đại nhân tòi đương nhiên sẽ không đi khắp nơi rêu rao, nhưng anh và tôi trong lòng đều biết rõ, nếu hắn xảy ra bất trắc gì ở đây, anh cho rằng tôi còn có thể an nhiên ngồi trên vị trí này ư?"

"Anh đã sợ xảy ra bất trắc, vậy thì phái người bảo vệ hắn đi."

Trần Húc Đào lắc đầu: "Trên chiếc trường, mọi việc thay đổi trong nháy mắt, bất kể là ai đều không năm chắc được vạn toàn."

Lưu Đức Bưu nhìn ông ta với ánh mắt lực bất tòng tâm, nói: "Ý của anh tôi hiểu, nhưng chỉ ý của bệ hạ đã phát ra rồi, nếu anh có ý kiến, tôi có thể truyền đạt lại."

Trần Húc Đào nghĩ một lát rồi cười khổ, nói: "Đế quốc có mười điểm biên cảnh người - thú, vì sao nhất định phải chọn chỗ tôi?"

"Rất đơn giản, bởi vì quái thú ở chỗ anh yếu nhất, cũng an toàn nhất." Lâm Đức Bưu vỗ vai y, an ủi: "Ông bạn già, anh tự mình tận tâm đi."

Trần Húc Đào nhìn Phương Minh Nguy đang hứng trí bừng bừng tham quan ở đẳng xa, chỉ cảm thấy miệng đắng ngắt, củ khoai nóng bỏng tay này, sao lại rơi vào tay mình nhỉ?