Mở hé mắt, Phương Minh Nguy lập tức cảm thấy cả thế giới như khác hắn.
Tuy trước mắt vẫn và cái khoang đó, tuy xung quanh vẫn tràn ngập hồng vân, nhưng trong cảm giác của hắn, giống như là cả vũ trụ đã đối khác.
Cảm quan của hắn vô cùng tinh tế và nhẹ nhàng, ngay cả một chút chuyển động trong hồng vân cũng không qua được linh giác của hắn.
Trước đây, chỉ có ở trong trạng thái không tịch mới có thể có cảm ứng. Nhưng hiện tại, hắn lại không chút nhọc nhằm đưa tất cả vào trong phạm vi cảm tri của hắn.
Phương Minh Nguy lập tức minh bạch, tuy do sự nhát gan của mình mà bỏ lờ một cơ hội ngàn năm khó gặp để tiếp tục đề cao năng lực, nhưng đối với hắn lúc này mà nói, đã có được thực lực cường đại hơn khi xưa rất nhiều rồi.
Tâm niệm khẽ động, thân hình của Phương Minh Nguy không ngờ lại nhẹ nhàng bay lên, giống như là mất đi thể trọng, hóa thành không khí
vậy.
Nơi này quả thật là ở trong vũ trụ, nhưng trên phi thuyền tất nhiên là có thiết bị trọng lực phù hợp với yêu cầu của cơ thể người. Có điều, vào thời khắc này, những thiết bị động lực này tựa hồ như đã mất đi hiệu lực đối với Phương Minh Nguy.
Dần dần, thân hình của Phương Minh Nguy không lên cao nữa, cho tới khi đầu chạm vào nóc.
Khóe miệng của hắn phác ra một nụ cười, vẻ chán nản do vừa rồi mất đi cơ hội tốt đã toàn bộ mất hết.
Không phải là nói lòng dạ của hắn đột nhiên biến thành rộng rãi, mà là sau khi có vương miện và hồng vân, Phương Minh Nguy nắm chắc rồi sẽ có một ngày mình sẽ gặp lại tình huống tương tự.
Có kinh nghiệm lần này, hắn lần sau tuyệt sẽ không tính nhầm như vậy nữa.
Tuy không rõ lực lượng tinh thần của mình lúc này đã đạt tới mức nào, nhưng có một điểm Phương Minh Nguy có thể khẳng định. Mình tuyệt đối tiến giai rồi.
Quả thật, dùng lực lượng tinh thần khống chế thân thể thoát khỏi sự ràng buộc của trọng lực, đây là chuyện mà ngay cả đám nhân tài như Bố Lô Tư miễn cưỡng lắm mới làm được. Mà lúc này, hắn thi triển kỹ năng này lại cảm thấy vô cùng rõ ràng, giống như là không có một chút độ khó nào. Điều này chứng tỏ, lực lượng tình thần của hắn lúc này đã không dưới bọn Bố Lô Tư rồi.
Trong lúc tâm niệm chuyển động, Phương Minh Nguy đã biến mất trong không trung, hắn trực tiếp thi triển kỹ năng thuấn di đi tới phòng điều khiển chủ.
Thuấn di, đó là bản sự mà đại sư tinh thần hệ vượt quá cấp mười lăm mới làm được, hiện giờ lại xuất hiện trên người Phương Minh Nguy. Nếu như để bọn Lâm Tự Nhiên nhìn thấy, đảm bảo phải đại kinh thất sắc.
Tuy Phương Minh Nguy từng đáp ứng Hoa Danh Đường rằng sẽ cố gắng không thi triển kỹ năng này. Nhưng lúc này đã khác xưa rồi, từ sau khi hắn một mình có thể điều khiển được chiến hạm cấp Thắng Lợi, chuyện Phương Minh Nguy khẳng định có thể đột phá cấp mười lăm đã được mọi người biết đến, đã như vậy, thêm một cái thuấn di, cũng sẽ không có khác biệt quá lớn.
Đi tới phòng điều khiển, Phương Minh Nguy không chút do dự, mà tiến vào khoang kín, mỡ máy kiểm tra,
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu lóe lên vô số ánh sáng, những ánh sáng này ở trong thức hải của hắn tổ thành một đồ án năm màu rực rỡ chói mắt.
Sau đó, Phương Minh Nguy hóa thân ra, tựa hồ như trong não hải ngưng tụ ra một người nhỏ giống y như bản thân hắn.
Vô số tia sáng chiếu rọi cả vùng thức hải, những đố án này hóa thành mưa sao đầy trời, bay về phía người nhỏ của Phương Minh Nguy.
Nếu là trước đầy gặp phải trình độ mưa sao băng này. Phương Minh Nguy khó tránh khỏi phải chân tay luống cuống, sau một vòng tấn công biến thành thương tích đầy mình.
Nhưng hắn lúc này đã hoàn toàn khác rồi, người nhỏ bên trong không gian ảo thân hình khẽ động, hóa thành một luồng sáng trắng so với ánh sáng năm màu thì còn chói mắt hơn. Luồng ánh sáng trắng này vừa xuất hiện, lập tức nghênh đón mưa sao băng vô cùng vô tận.
Mỗi một giọt mưa sao băng vừa tiếp xúc với ánh sáng trắng, đều hóa thành hư ảo, biến mất không thấy đâu. Mà luồng ánh sáng của Phương Minh Nguy thì càng lúc càng trở nên lăng lệ, dùng tốc độ tuyệt đối tàn sát bừa bữa bên trong không gian ảo. Đột nhiên, ánh sáng trắng hóa thành một mũi tên ánh sáng chói mắt, xuyên thẳng vào trong đồ án hình tròn năm màu rực rỡ đó.
Trong cả không gian ảo tựa hồ như chấn động, sau đó tất cả ảo giác từ từ lui dần, ý thức của Phương Minh Nguy cũng quay trở lại bản thể.
Từ từ cởi truyền cảm khí trên đầu xuống, ánh mắt của Phương Minh Nguy nhìn chằm chằm vào màn hình bên trong khoang kín.
Lực lượng tinh thần: cấp 15.
Một tia run sợ từ sầu trong lòng Phương Minh Nguy từ từ dấy lên, dần dần lan tòa khắp mỗi một góc nhỏ trên dưới toàn thân.
Ý nghĩ đầu tiên trong lòng hắn không ngờ không phải là kinh hỉ mà là kinh dị, cái máy này không phải là nhầm rồi chứ.
Lực lượng tinh thần cấp mười lăm, đây không phải là độ cao mà bất kỳ ai cũng có thể với tới được, trong liên minh địa cầu, cũng chỉ có vị có bậc thầy âm nhạc Ái Đức Hoa không thông võ sự mới có thực lực này. Trừ ông ta ra, cho dù là mấy đệ tử tinh thần hệ danh đông liên minh của Vương Tự Cường cũng không có một ai đạt tới chuẩn đại sư cấp mười
lăm.
Trong lòng hơi do dự một chút, Phương Minh Nguy vẫn có chút không dám khẳng định. Tuy hắn biết bản thân mình đúng là có tiến bộ, nhưng một phát đề thăng lên cấp mười lăm thật sự là vượt xa khỏi dự đoán.
Bất kể là tu luyện tinh thần hệ hay là thể thuật hệ, đều là càng về sau thì càng khốn đốn.
Phương Minh Nguy vào lúc hai mươi mốt tuổi đã đạt tới cảnh giới tinh thần hệ cấp mười hai, đây là thành tích mà cho dù trong đế quốc Nữu Mạn cũng tuyệt đối trước giờ chưa từng có.
Án chiếu theo suy nghĩ của người bình thường, Phương Minh Nguy có thể trước một trăm tuổi đạt tới tinh thần hệ cấp mười lăm đã là nhận định lạc quan nhất rồi.
Cho dù là bản thân Phương Minh Nguy, lúc có được cột sáng trắng ở trong đầu, hắn cũng xác định cho mình mục tiêu trong mười năm phải trùng kích cấp mười lăm.
Nhưng, biến hóa ngày hôm nay thực sự là không thể tưởng tượng nổi, không ngờ lại khiến Phương Minh Nguy vụt một cái đột phá cực hạn, đạt tới cảnh giới cấp mười lăm.
Hơi lắc đầu, Phương Minh Nguy dứt khoát đội lại truyền cảm khí, hắn lựa chọn một bộ máy kiểm tra khác.
Song, sau khi kết quả kiểm tra được đưa ra, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng có thể khẳng định lực lượng tinh thần của mình quả thực đã đề thăng liền ba cấp, đạt tới trinh độ chuẩn đại sư cấp mười lăm.
Anh mắt quét lên thân thuyền, trên mặt hắn lộ ra nụ cười hiểu ý. Ngày xưa ở cục Cơ Nặc và Thi Nại Đức, lừa thuyền trưởng râu quai nón, nói rằng mình là chuẩn đại sư tinh thần hệ cấp mười lăm. Thật sự không ngờ còn chưa tới hai năm, minh không ngờ thực sự biến thành chuẩn đại sư cấp mười lăm rồi.
Hắn có chút kích động ấn lên nút truyền tin, hắn muốn nói tin tức này cho người khác, khiến người khác cùng chia sẻ niềm vui với hắn.
Trước mắt, người mà hắn có thể liên hệ cũng chỉ có Cơ Nặc đang cùng ở trong tinh thệ Khoa Tư Tháp.
"Cơ Nặc, Cơ Nặc, là tôi." Phương Minh Nguy gấp gáp gọi.
Chỉ một lát sau, Cơ Nặc mỡ máy truyền tin trên cổ tay: "Minh Nguy, chuyện của cậu làm xong rồi à? Mau quay về đi."
Cơ Nặc vừa mở miệng đã cắt đứt trái tim đang nhảy nhót của Phương Minh Nguy, hắn hoài nghi hỏi: "Sao thế?"
"Thiếu tá Lâm Tự Nhiên đã đuổi tới rồi, vừa rồi phát ra thông báo, nói là sáng mai sẽ tới tinh cầu Khoa Tư Tháp, bọn họ không tìm thấy cậu rồi trút oán khí lên đầu tôi thì thảm lắm."
Phương Minh Nguy nghe xong, không khỏi bật cười, nói: "Cơ Nặc, đảm lượng của anh từ lúc nào biến thành nhỏ thế, năng lực thể thuật của Lâm Tự Nhiên có bằng anh đâu."
"Nhưng hạm đội của y tiên tiến hơn của chúng ta, kỹ thuật điều khiển thì càng không thể nào đánh đồng với nhau được." Cơ Nặc thở dài, nói: "Ở trước mặt thực lực siêu cấp cường đại, sự chống cự nào cũng là vô ích. Hơn nữa trong cấm vệ quân, có mấy người tôi căn bản không thể nào nhìn thấu được sự nông sầu của họ."
"Anh cũng không nhìn ra?" sắc mặt của Phương Minh Nguy càng lúc càng trầm trọng: "Chẳng lê năng lực thể thuật của họ đều không dưới anh?"
"Rất bình thường." Cơ Nặc có chút thất ý nói: "Chỉ cần có một chút thiên phú, hơn nữa lại cần cù chịu khó, vậy thì thể thuật cấp sáu không phải là mộng tưởng, nếu như có thêm một chút vận khí, thể thuật năng lực trên cấp mười một cũng có thể đạt được. Cậu xem, ngay cả liên minh địa cầu của chúng ta còn có nhiều cao thủ thể thuật hệ cấp mười lăm như vậy, huống chỉ là quốc gia văn minh cấp năm như đế quốc Nữu Mạn."
Phương Minh Nguy chậm rãi gật đầu: "Cơ Nặc, anh trước tiên chiêu đãi họ cho tốt, tôi sẽ quay về thật nhanh "
Cơ Nặc ngoài đáp ứng ra thì cũng không có biện pháp nào tốt hơn. Tử địa Khoa Tư tháp dẫu sao cũng là nơi đầy rẫy nguy cơ, ngay cả bản thân y cũng không dám tùy tiện tiến vào.
Nếu như không phải là có một lòng tin tuyệt đối đối với Phương Minh Nguy, y tuyệt đối không cho phép Phương Minh Nguy một mình tới nơi đo.
Sau khi nhận được lời đảm bảo của Phương Minh Nguy, Cơ Nặc bỗng thở phào, thuận miệng hỏi: "Minh Nguy, cậu ở trong tử địa à, rốt cuộc đang làm gì vậy? Có cần tôi giúp đỡ không?"
Phương Minh Nguy ngây ra, vốn muốn chia sẻ niềm vui của mình với y nhưng giờ nhất thời không nói ra lời.
"Một chút chuyện nhỏ thôi mà, tôi sẽ xử lý tốt."
Sau khi cắt liên lạc, Phương Minh Nguy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định căn cứ này không thể thường tới được. ít nhất, không thể quang minh chính đại đi đi lại lại ở nơi này, nếu không chỉ cần là người bình thường cũng biết được trong đây có mờ ám.
Chỉ là, nhìn đám hồng vân ở trước mặt, phải làm thế nào mới thu thập được chúng đây.
Vô tình tiếp xúc với vương miện ở trên đầu, Phương Minh Nguy trong lòng thoáng động, vội vã đi tới khoang thuyền đầy hồng vân, truyền ý niệm của mình vào trong vương miện.
Lờ mờ, Phương Minh Nguy không ngờ lại phát hiện ra, ngay cả vương miện tựa hồ như cũng thay đổi.
Sự thay đổi này không phải là nói vương miện có biến dị gì, mà là bởi vì sau khi lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy được đề cao, phát hiện bản thân cái vương miện này cũng có nhiều công năng hơn.