Ngàn chiến hạm hợp thành một hạm đội khổng lồ, hướng về tình cầu Mề Tư Lan.
Ở trong hạm đội này, có một quái vật khổng lồ chân chính tất cả chiến hạm ở trước mặt nó, đều có vẻ nhỏ bé cùng hèn mọn.
Chiến hạm cực lớn này, đúng là chiến hạm cấp Thắng Lợi đến từ quốc gia nền văn minh cấp bảy.
Giờ phút này, phụ trách điều khiển trên chiến hạm, đúng là tân quý đế quốc Nữu Man, hiện giữ Giám sát sứ quân đoàn Mễ Tư Lan bá tước đại nhân Phương Minh Nguy.
Nhưng mà, vị bá tước đại nhân này khi chỉ huy chiến hạm, cùng người thường lại khác nhau rất lớn.
Ở trên đầu của hắn, đeo một cái mũ hình thù cổ quái, cái mũ này chính là truyền cảm khí liên thông cà chiến hạm này.
Dưới tình huống bình thường, bá tước đại nhân cũng không thành thành thật thật đứng ở trong khoang thuyền phong kín, so với khoang thuyền phong kín ngăn cách tất cả ánh mắt, hắn càng thêm yêu mến nhàn nhã ngồi ở trên một cái ghế rộng.
Đương nhiên, nếu như phát sinh tình huống nguy cơ hoặc là trạng thái chiến tranh, như vậy Phương Minh Nguy nhất định phải toàn lực ứng phó, cũng không nhàn rỗi như thế.
Chỉ là, ở trong đế quốc Nữu Man, còn không có tổ chức nào có can đảm công kích hạm đội có chiến hạm cấp Thắng Lợi. Hơn nữa, ở trong hạm đội này, còn có trên trăm chiến hạm cấp Thanh Tùng. Chỉ bằng những chiến hạm cấp Thanh Tùng này tạo thành hạm đội, ở trong đế quốc cũng có rất ít người dám vuốt râu hùm.
Phương Minh Nguy ngồi ở trên ghế thuyền trưởng rộng thùng thình cầm lấy cốc có chân dài trước mặt, đem đồ uống đỏ tươi như máu bên trong uống một hơi cạn sạch.
Hoa tỷ muội mỹ lệ ở bên cạnh hắn phục thị rất nhanh đã vì hắn rót đầy đồ uống trong chén.
Hắn uống cũng không phải rượu, mà là một loại đồ uống cao cấp ở trong đế quốc phi thường được người ta sưu tầm. Tuy loại đồ uống này giá trị xa xỉ, nhưng mà đối với Phương Minh Nguy có vạn ức gia sản mà nói, những thứ xa xỉ này vẫn trong phạm vi có thể tiếp nhận.
Sau một tháng ở trong thủ đô Nữu Man, hắn rốt cuộc mang theo tất cả địa nô lệ cùng thiết bị đã mua sắm xuất phát.
Giờ phút này, trong hơn hai nghìn thuyền hạm đi theo có một nửa phi thuyền là thuyền vận tải. Có thể nói, một phần nhỏ gia sản của Phương Minh Nguy đều ở trong đó.
Mặt khác, bởi vì Phương Minh Nguy là đại biểu hoàng đế bệ hạ thi hành trách nhiệm giám sát. Cho nên Lâm Thiên đặc biệt phái một đội tàu bảo vệ.
Ở trong hạm đội này, càng có trên trăm chiến hạm cấp Thanh Tùng. Làm một Giám sát sử nho nhỏ lại long trọng phô trương như thế, từ phương diện khác cũng có thể biểu đạt ra sự coi trọng của hoàng đế Nữu Man đối với Phương Minh Nguy.
Cha con Hoa Nhược Sơn đã ở trên chiến hạm cấp Thắng Lợi, an vị ở đối diện Phương Minh Nguy. Trong khoảng thời gian này hai người bọn họ tại Thủ Đô tinh sống vạn phần thoải mái. Phàm là thiết bị bọn họ nhìn trúng ý, chỉ cần đem cờ hiệu của Phương Minh Nguy bá tước đại nhân đi mua sắm, lập tức có thể hưởng thụ ưu đãi từ ba đến năm lần.
Không sai, xác thực là ba đến năm lần, nói cách khác, những thứ đáng giá ở trên phi thuyền, đều là tất cả đại gia tộc đế quốc Nữu Man phân biệt dùng các loại lý do nửa bán nửa tặng.
Hoa Nhược Sơn từ trong tay Phương Minh Nguy tiếp nhận chỉ phiếu một vạn ức, nhưng mà tại thủ đô Nữu Man trắng trợn mua sắm, thu hoạch lớn mà quay về, khi rời đi hao tổn cũng không đến một trăm ức.
Việc lạ như vậy làm cho cha con bọn tại vạn phần vui mừng, thì cũng có chút thấp thỏm không yên.
Phương Minh Nguy sau khi biết việc này, sau khu suy xét thật lâu, để cho hai người bọn họ đem tất cả gia tộc đưa tới lễ vật đều nhất nhất ghi nhớ, trừ cáo đó ra, thì cũng không để ở trong lòng.
Sau khi rời thủ đô Nữu Man, vô luận là Phương Minh Nguy, hay cha con Hoa Nhược Sơn, đều có vẻ buông lỏng rất nhiều. Xác thực, tại trung tâm kinh tế cùng chính trị của đế quốc Nữu Man, bọn họ địa vị vẫn quá thấp, khó tránh khỏi cảm thấy một loại áp lực khó có thể diễn tả bằng ngôn từ.
Cho nên sau khi rời khỏi, bọn họ tàm tình cũng hòa hoãn rất nhiều.
Phương Minh Nguy đưa mắt nhìn màn hình lớn, cùng thuyền trưởng hạm đội trao phía trước đối một lát, hiểu rằng tuyến đường tại đây an toàn, trên cơ bản không có khả năng sẽ có nguy hiểm gì xảy ra.
Hắn xoay người, đối với Hoa Nhược Sơn nói: “Bá phụ, đám người Cơ Nặc đã đến Thiên Bằng tình sao?”
Thiên Bằng tinh chính là Phương Minh Nguy đặt tên cho lãnh địa của mình sỡ dĩ kêu Thiên Bằng, đó là bởi vì một mảng lục địa lớn nhất trên tinh cầu ngoại hình cực kỳ giống một con đại bàng giương cánh muốn bay, cho nên Phương Minh Nguy dưới sự mừng rỡ đã lấy tên này.
về phần đám người Cơ Nặc, sau khi nhận được tin tức Phương Minh Nguy tại đế quốc Nữu Man đứng vững gót chân, đồng loạt xin đi tới. Mà Phương Minh Nguy tất nhiên phi thường cao hứng khi những lão bằng hữu này đến, thế là nhờ Hoa Nhược Sơn đưa bọn họ đến Thiên Bằng tinh.
Hoa Nhược Sơn tự nhiên là hiểu rõ quan hệ của những người này cùng Phương Minh Nguy, hắn không dám chậm trễ, phái Hiệp Bá Bảo dẫn đội, đích thân nghênh đón.
“Bá tước đại nhân yên tâm, Hiệp Bá Bảo đã báo tin về, đám người Cơ Nặc sớm đã thuận lợi tới Thiên Bằng tinh” Hoa Nhược Sơn mỉm cười nói: “Chẳng những là đám người Cơ Nặc đến, mà ngay cả Khắc Lỵ Tư tiểu thư cùng Viên Ninh tiểu thư cũng đến”.
Phương Minh Nguy khẽ giật mình quay đầu lại đưa mắt nhìn hai thiếu nữ xinh đẹp sau lưng, không khỏi có chút phiền não.
Đối mặt Khắc Lỵ Tư, mình phải giải thích với nàng thế nào đây?
Nhẹ nhàng nắm lại nắm tay, cảm thụ được nội kình bành trưởng trong cơ thể, Phương Minh Nguy trong lòng thật sự là nửa vui nửa buồn.
Từ khi phát hiện bí mật của hồng vân, Phương Minh Nguy không thể chờ đợi được muốn thăng lên tu vi thể thuật của mình
Thế là trong một tháng ở thủ đô đế quốc, hắn hàng đêm tăng ca, thậm chí còn làm cả ban ngày.
Tuy Phương Minh Nguy thể chất cùng người bình thường không có gì khác nhau, không có khả năng kiên trì quá lâu, nhưng mà mỗi lần khi hắn phát tiết xong, hồng vân trong đầu cũng sẽ phân ra một tia lực lượng, ở trong thân thể phụ nữ di chuyển một vòng, một khi về tới trong cơ thể lập tức chính là một cỗ nội kình cường đại tinh túy đến cực điểm.
Hơn nữa, cỗ năng lượng quỷ dị này một khi tiến vào thân thể phụ nữ, lập tức có thể đem thiếu nữ kích thích trong nháy mắt kéo lên cao trào kịch liệt nhất. Mà một khi cao trào xong, tinh lực của nàng sẽ hoàn toàn biến mất, không có hai, ba ngày tu dường, căn bản là không cách nào khôi phục.
Đến tận đây, Phương Minh Nguy mỏ hồ hiểu rằng, cỗ năng lượng quỷ dị này thật ra là có chút tác dụng hại người ích ta.
Dùng tinh lực cùng tiềm lực của đối phương để đổi lấy năng lực thể thuật của mình tăng lên, có lẽ, đây mới là tác dụng chân chính của hồng vân.
Từ khi phát hiện bí mật này, Phương Minh Nguy vốn không có ý định tiếp tục sử dụng, nhưng mà khiến cho hắn không thể tưởng được là, ở trong phần đông các cô gái mà tất cả các thế lực lớn đưa tới, ngoại trừ hai hoa tỷ muội thuần khiết giống như giấy trắng ra, các cô gái còn lại nhiều ít đều chịu qua một ít huấn luyện gián điệp.
Nói cách khác, những người này căn bản chính là thám tử của tất cả đại gia tộc xếp vào ở bên người mình.
Những cô gái này công phu che dấu vô cùng tốt, không có lộ ra một ít sơ hở nào. Nếu như Phương Minh Nguy không phải tại thời gian gần đây nắm giữ năng lực có thể xem thấy ký ức của bạn lữ, cũng nhất đinh sẽ bị che dấu.
Nhưng mà, đã để cho hắn phát hiện bí mật trong đó, tất nhiên cũng sẽ không khách khí, thế là toàn bộ tiếp nạp vào một người cũng không bỏ qua.
Khi mỹ danh sắc ma của hắn truyền khắp kinh đô, năng lực thể thuật của hắn cũng nhận được tiến bộ nhanh nhất từ trước tới nay.
Một tháng sau, năng lực thể thuật của hắn đã ở trong bất tri bất giác đạt đến cấp mười đỉnh phong, chỉ cần lại thêm một chút lực nữa, là có thể đột phá cực hạn, tiến vào cảnh giới cấp mười một.
Chỉ là đến lúc này, mọi thứ đã chuẩn bị xong, Phương Minh Nguy cũng không chút nào lưu luyến rời Thủ Đô tinh.
Hắn đem tất cả các cô gái đều mang lên phi thuyền, hơn nữa hạ quyết tâm, nếu có người mang thai con mình như vậy nhất định không thể sơ sót.
Nhưng mà kỳ quái là, trải qua dụng cụ tiên tiến nhất kiểm tra do lường, những cô gái này lại không có một người nào thụ thai thành công.
Cho dù Phương Minh Nguy có ngu ngốc, cũng biết xác suất này rất không có khả năng xuất hiện. Như vậy giải thích duy nhất, nguyên nhân chính là từ hồng vân. Có lê, đồng thời với hồng vân lấy đi tinh lực cùng tiềm lực của các cô gái, cũng có thể đem cả lực lượng tạo nên sinh mệnh mang về thân thể của mình
Cho nên, những cô gái kia mặc dù nhiều lần cùng mình hoan hảo, nhưng cũng không có người nào thụ thai thành công.
Ở trong nhiều phụ nữ như vậy, Phương Minh Nguy duy nhất để ý, cũng chỉ có hai chị em sinh đôi ở sau lưng này. Tuy hắn đã sớm hạ quyết tâm, sau khi trông thấy Khắc Lỵ Tư, thì sẽ đem những cô gái kia giam lỏng, vĩnh viễn cũng sẽ không để cho cùng các nàng gặp mặt, nhưng nhìn đôi mắt to thuần khiết ở sau lưng, hắn cũng có chút hạ không được quyết tâm.
“Đại nhân, ngài muốn an giấc sao?” Nhẹ nhàng cắn hàm răng, tiểu mỹ nữ nhu hòa hỏi.
Cha con Hoa Nhược Sơn nhìn nhau, phi thường thức thời cáo từ rời đi, dưới loại tình huống này, bọn họ nếu như còn ở lại, vậy thì quá sát phong cánh.
Phương Minh Nguy khẽ lắc đầu, thầm than một tiếng, khua tay nói: “Các cô, đi ra ngoài trước đi”.
Hai tiểu mỹ nữ nhìn nhau, nhưng vẫn lui ra ngoài. Tại cách vách có một gian phòng ngủ chuyên môn chuẩn bị cho các nàng. Ở trong tất cả các cô gái, cũng chỉ có hai nàng có đãi ngộ như vậy.
Thấy bóng hình xinh đẹp các nàng rời đi, Phương Minh Nguy tâm loạn như ma, hắn dù sao cũng là người sinh ra từ liên minh địa cầu, cũng biết Khắc Lỵ Tư sinh ra ở danh môn vọng tộc, nếu là nàng dung không được hai tiểu mỹ nữ này, thì mình nên làm thế nào cho phải?
Đối với các cô gái khác hắn có thể không thèm để ý, coi như là cả đời không thấy mặt, hắn cũng sẽ không đem những cô gái dụng tàm kín đáo này để ở trong lòng. Nhiều nhất cho các nàng một khoản tiền, để cho các nàng trở về tự sinh tự diệt, cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Nhưng mà, đối với hai tiểu cô nương thuần khiết này, mình cũng không thể buông tay mặc kệ.
Trong lúc nhất thời, trong lòng bực bội, đột nhiên khóe mắt trông thấy một đạo bóng đen bay qua, trong lòng của hắn cả kinh theo tay vung lên, một đạo kình khí sắc bén từ bàn tay đánh ra, hung hăng (tánh lên trên bóng đen kia.
Chỉ nghe thấy meo thảm một tiếng, một vật đen sì nặng nề rớt lên trên mặt đất.