Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 5 - Chương 16: Hoài nghi (Hạ)




Trước duyệt binh đài, tuy bởi vì có bệ hạ ở đây, cho nên chúng thần mới không còn nhưng mà, rất nhỏ thanh âm như trước tồn tại.

Lâm Đức Bưu sắc mặt cực kỳ khó coi, trong lòng đem Lâm Tự Nhiên phụ trách binh doanh bên ngoài hơn mười dặm mắng cầu huyết phun đầu.

Cũng đã nửa ngày, bảy tên ngu ngốc quốc gia cấp hai đang ở nơi nào vậy? Không thấy được nụ cười trên mặt bệ hạ đã không thấy sao? Nếu bảy tên khốn kiếp này không đến, thì không phải là chuyện cá nhân nữa.

Bỗng nhiên, ở trên khán đài nổi lên một hồi tiếng xôn xao rất nhỏ, Lâm Đức Bưu quay đầu xem xét, một đôi mắt cũng lồi ra ngoài.

Xa xa, xác thực đang đến hai chiến hạm cùng hơn mười cơ giáp.

Hơn mười cơ giáp phía trước thỉ thôi không nói, nhưng mà hai chiến hạm đằng sau, tất cả mọi người đều quen thuộc không thể quen thuộc hơn được.

Hai chiến hạm này chính là chiến hạm cấp Thanh Tùng chủ lực của đế quốc, tuy mấy ngàn năm qua, loại chiến hạm này kiểu dáng đã có vô số lần sửa chữa, nhưng tên của nó vẫn tiếp tục duy trì.

“Đây là chuyện gì?” Lâm Thiên kinh ngạc hỏi.

“Cái này..Lâm Đức Bưu lập tức á khẩu không trả lời được.

Bỗng nhiên, phía dưới có người khẽ cười nói: “Lâm tướng quân, không phải là những người kia không muốn tiến; đến, cho nên thủ hạ của ngài mới lái chiến hạm cấp Thanh Tùng đem bọn họ bức tới đây”.

Lâm Đức Bưu trên mặt lóe lên vẻ giận dữ, nhưng mà người nói chuyện ở trong đế quốc thân phận đặc thù, vô luận là quyền thế hay thực lực đều ở trên hắn, cho nên hắn cũng không dám ngay mặt mắng nhiếc.

Ngẩng đầu nhìn cơ giáp cung chiến hạm cấp Thanh Tùng đang chậm rãi tới gần, trong lòng của hắn cùng không hiểu chuyện gì xảy ra.

Người quốc gia cấp hai có thể trong ba tháng thuần thục nắm giữ cơ giáp cấp năm,., thỉ 4ậ là một thành tựu rất giỏi rồi. Cho nên tất cả mọi người cho rằng mười bảy cơ giáp trong không trung chính là tất cả người quốc gia cấp hai thao túng.

về phần chiến hạm cấp Thanh Tùng đằng sau, coi như là Lâm Đức Bưu đối với Tư Đế Phân nhìn với con mắt khác, cũng chưa bao giờ cho rằng hắn có tư cách một mình thao túng chiến hạm cấp Thanh Tùng. Hơn nữa còn là một lần hai chiến hạm.

Thanh âm xì xào bàn tán phái dưới dần dần nhiều hơn, một người khẽ lắc đầu đứng lên.

Người này tuổi đã không nhỏ, tóc cũng đã bạc, đủng là một trong đại công tước đế quốc Lâm Minh Chí. Tuy hắn cũng là một trong chỉ nhánh hoàng gia, nhưng mà cùng Lâm Đức Bưu cũng không hợp mắt, giờ phút này cười nói: “Hứa Công, ta xem chưa hẳn như thế”.

Hứa Công mà hắn gọi, lại là vị lão nhân vừa rồi mớ miệng trào phúng Lâm Đức Bưu kia. Nghe xong lời này, cũng cười nói: “Công tước đại nhân, ta nói sai cái gì?”

Lâm Minh Chí chỉ vào chiến hạm dần dần tới gần nói: “Theo ý kiến của ta. Hai chiến hạm đẳng kia hẳn là do những học viên quốc gia cấp hai kia thao túng”.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, học viên quốc gia cấp hai, đây chính là chỉ vẹn vẹn có bảy người, coi như là bọn họ đọng tâm hiệp lực, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể thao túng một chiến hạm cấp Thanh Tùng, huống chỉ là hai chiến hạm cùng hơn mười cơ giáp, Hứa Công ngẩn ra nói: “Công tước đại nhân, cái này rất không có khả năng”.

“Ài, các vị đừng quên,mấy vị thiên tài quốc gia cấp hai này, là Lâm tướng quân đích thân chỉ dẫn” Dứt lời, khóe miệng của hắn nhếch lên, có chút bật cười.

Mọi người lúc nay mới tình ngộ, thì ra hắn là mượn cơ hội châm chọc Lâm Đức Bưu. X:

Những đại thần này cùng sứ thần ngoại giao trao đồi ánh mắt hiểu rõ, chỉ là trở ngại hoàng đế bệ hạ ở đây, không người nào dám cất tiếng cười to mà thôi.

Lâm Đức Bưu sắc mặt tái nhợt, nhưng bất luận là Lâm Minh Chí, hay Hứa Công, đều cùng hắn quyền thế sàn sàn như nhau, cho nên hắn đành phải nghiêm mặt lại, không nói một lời.

Bỗng nhiên, điện thoại trên cổ tay hắn khẽ chấn động, cúi đầu xem xét, sắc mặt của Hàn Lập tức cực kỳ cổ quái.

Nguyên ở trên mặt hắn tràn ngập vẻ phẫn nộ toàn bộ đã biến mất, mà chuyền biến thành một loại vẻ mặt khó có thể tin. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hai chiến hạm cực lớn đang đi tới, lại lần nữa nhìn tin tức trên điện thoại, mấy lần muốn mớ miệng, nhưng đều gắng nhịn xuống.

Giờ phút này, hai chiến hạm cấp Thanh Tùng đã đến gần duyệt binh đài, quái vật khổng lồ như vậy cách cách càng gần, làm cho người ta cảm giác áp bách càng trầm trọng.

Tất cả đại thẩn đế quốc Nữu Man đều dùng một loại ánh mắt sùng kính nhìn hai quái vật khổng lồ này.

Chiến hạm cấp Thanh Tùng, đây chính là một trong kiêu ngạo lớn nhất của đế quốc, vô luận thân là chức gì, chỉ cần là người thuần chủng của đế quốc, đều đem chiến hạm cấp Thanh Tùng coi là thẩn hộ mệnh quốc gia, đối với chúng tràn đầy kính ngưỡng.

Đang lúc mọi người cảm khái ngàn vạn, một chiến hạm trong đó đột nhiên lay động xuống, lệch sang một bên, mắt thấy muốn đụng vào chiến hạm bên người.

Trên duyệt binh đài một mảng thanh âm kinh hô, là ai đang thao túng chiến hạm vậy, lại để xảy ra sơ xuất lớn như vậy.

Chỉ là, hai chiến hạm chạm vào nhau làm cho người ta đau lòng cũng không có phát sinh bởi vì chiến hạm kia phản ứng vô cùng nhanh, khi mắt thấy đã muốn đụng vào, thì lại cấp tốc trầm xuống, tránh thoát va chạm đột nhiên xuất hiện màu. Sau đó, chiếc chiến hạm này ở phía dưới bỗng nhiên cất cao, lại lần nữa về lại vị trí trước kia.

Một loạt động tác này chẳng những mau lẹ vô cùng, hơn nữa trên không trung bay lượn, như cá trong nước, có thể nói là phản ứng nhanh nhẹn, linh xảo vô cùng.

“Hay”.

Mấy đạo thanh âm khích lệ không chút nào keo kiệt từ trong mọi người truyền đến, vô luận là đám người Hứa Công, Lâm Minh Chí, Lâm Đức Bưu tại giờ khắc này đều buông tha thành kiến, chân thành khen hay.

“Ai đang thao túng vậy, năng lực không phải chuyện đùa, rất giỏi” Hứa Công vỗ tay khen.

Mọi người nhìn nhau gật đầu, chỉ cần xem qua tốc độ chiếc phi thuyền này ứng phó tình huống đột phát,thì đã biết đây là một người đang thao túng phi thuyền, nếu như là nhiều người thao túng mà nói, phi thuyền phản ứng tuyệt đối sẽ không nhanh như vậy.

Lâm Minh Chí cũng tán dương vài câu, đột nhiên lời nói xoay chuyển nói: “Lâm tướng quân, tuy vị kia có năng lực thao túng vô cùng ki diệu, nhưng người thao túng trên phi thuyền còn lại trình độ cũng không khỏi quá kém. Những người kia đến tột cùng là người nào?”

Lâm Đức Bưu lại lần nữa cúi đầu đưa mắt nhìn điện thoại trên tay, nghĩ tới mấy chữ trên đó, rốt cuộc chậm rãi nói: “Công tước đại nhân, ngài đã biết rồi, cần gì phải hỏi lại tôi?”

“Ta biết?” Lâm Minh Chí ngần ra, sau đó giận dữ nói: “Lâm tướng quân, những người này đều là binh sĩ dưới tay ngài, ta làm sao có thể biết được”.

Lâm Đức Bưu kinh ngạc nhìn hắn một cái nói: “Thật không, nếu như đại công tước không biết mà nói, thì làm sao có thể nói rạ sự thật?”

“Sự thật?” Lâm Minh Chí rốt cực hồi tưởng lại lời nói của mình bỗng nhiên trong lúc đó, hắn quay mạnh đầu, chăm £lìu nhìn chiến hạm trong không trung hỏi: “Phụ trách thao túng trên phi thuyền là thành viên quốc gia cấp hai?”

“Đúng vậy”.

“Không có khả năng...” Lâm Minh Chí ngắt lời nói.

Không chỉ là một mình không tin, mà tất cả mọi người ở đây đều không tin.

Ở trong suy nghĩ bọn họ, người của quốc gia cấp hai thật ra cùng những dã nhân sống trong rừng sâu núi thẳm kia không có khác nhau bao nhiêu.

Để cho một hoặc vài nhân vật kiệt xuất nhất của quốc gia nền văn minh cấp hai trải qua vài chục năm huấn luyện, như vậy bọn họ có lẽ có khả năng nắm giữ hệ thống tri thức nền văn minh cấp năm mênh mông như khói.

Nhưng mà, ngắn ngùn ba tháng, nếu như nói những người đến từ quốc gia nền văn minh cấp hai có thể lái chiến hạm cấp Thanh Tùng, như vậy đã vượt quá dự liệu của tất cả mọi người.

Loại cảm giác này giống như là tại thế kỷ hai mươi mốt cổ địa cầu, đột nhiên xuất hiện một người sơn động, hơn nữa trải qua ba tháng dạy bảo, hắn có thể một mình lái máy bay chiến đấu tàng hình hiện đại nhất vậy.

Chuyện vượt quá tưởng tượng như vậy, vô luận là đổi lại bất luận kẻ nào, đều tuyệt đối sẽ không đơn giản tin tưởng.

“Lâm tướng quân, ngươi thật có thể xác định sao?” Lâm Thiên dù sao cũng là vua của một nước, sau khi kinh ngạc thì là người thứ nhất hỏi.

“Thần... thuộc hạ của thần báo cáo như thế” Nói thật,,bản thân Lâm Đức Bưu cũng không tin, cho nên đem trách nhiệm lấy giao cho thủ hạ của mình. ...

Lâm Thiên sắc mặt trầm xuống nói: “Tự thao túng viên hai chiến hạm cấp Thanh Tùng này đến đây, trẫm muốn tận mắt nhìn xem, đến tột cùng là dạng người gì”.

“Rõ”.

Hơn mười binh lính nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh của hoàng đế bệ hạ, mà ở trước duyệt binh đài cũng nhanh chóng xuất hiện một khoảng trống lớn.

Khi Phương Minh Nguy cùng Tư Đế Phân nhận được mệnh lệnh tạm thời hạ xuống, bọn họ vẻ mặt là khác hẳn nhau.

Tư Đế Phân giờ phút này đã tiếp cận tới tình trạng kiệt sức, dùng lực lượng tinh thần cấp mười bốn của hắn thao túng quái vật khổng lồ này, dù sao cũng là một việc phải có hết sức. Cho nên vừa tiếp xúc với mệnh lệnh này, lập tức không thể chờ đợi mà cho phi thuyền hạ xuống, trong lòng của hắn mừng rỡ vạn phần, hận không thể ôm vị binh lính truyền đạt mệnh lệnh kia hôn một cái, để biểu đạt sự cảm kích của mình

Mà Phương Minh Nguy thì mười phần nhân nhã nhìn ngắm bốn phía, coi như là khi Tư Đế Phân tinh lực không đủ, xuất hiện sai lầm, linh hồn Ai Khắc thao túng chiến hạm cũng dễ dàng né qua, không có tạo thành bất cứ phiền phức gì.

Cho nên, khi hắn nhận được mệnh lệnh hạ xuống, thật có một chút cảm giác vẫn chưa thỏa mãn.

Nhưng mà, Phương Minh Nguy cũng không phải ngu ngốc, hiểu rằng loại tình huống này cũng không có bất kỳ đường phản kháng nào, thế là cũng theo sau chiến hạm của Tư Đế Phân, ngoan ngoãn ngừng lại.

Khi cửa chiến hạm mở ra, trong nháy mắt khi Phương Minh Nguy một chân bước ra, Hàn Lập tức cảm nhận được vô số ánh mắt tập trung ở trên người mình- Trong lòng của hắn khẽ động, lập tức cảm;nhận được trong những ánh mắt này bao hàm tin tức phức tạp.

Có đố kỵ, có bội phục, có hoài nghi, có..giật mình có vui mừng, có thưởng thức...

Thật có thể nói là là trăm vị đều đù, đều ở trong đó.

Hắn nghi hoặc ngẩng đầu, cùng Tư Đế Phân sóng vai đứng, nhưng mà Hàn Lập tức phát hiện, mình bị chú ý so với Tư Đế Phân cũng thao túng một chiến hạm cấp Thanh Tùng thì lớn hơn nhiều.

Tuy Tư Đế Phần cũng là một mình thao túng chiến hạm, nhưng mà hắn biểu hiện chỉ có thể dùng lảo đảo để hình dung, làm thế nào có thể cùng linh hồn Ai Khắc thao túng chiến hạm mà đánh đồng được.

Nếu như vẻn vẹn là một mình hắn mà nói, như vậy tất nhiên sẽ khiến mọi người chú ý, nhưng mà có Phương Minh Nguy ở một bên, biểu hiện của Hàn Lập tức bị mọi người không lưu tình chút nào tàn phá.

Vô luận là bất luận chủng tộc gì, vô luận là dưới tình huống gì, chỉ có kiệt xuất nhất, mới có thể được nhiều chú ý nhất.