Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 3 - Chương 61: Diễn trò (Thượng)




Cỗ xe sa hoa chạy nhanh trên đường, rất nhanh ngừng tại trung tâm tiêu thụ đá.

Tại Khoa Tư Tháp, hàng hóa nhiều nhất chính là các loại khoáng thạch, mà khoáng thạch coi trọng nhất là chất lượng của chúng nó. Cho nên tuy hiện tại Thiên Võng phi thường phát triển, nhưng mà căn cứ tập trung tiêu thụ khoáng thạch vẫn vẫn không thể thiếu.

Mà nơi này đúng là căn cứ tiêu thụ kim cương lớn nhất trên tinh cầu Khoa Tư Tháp, mỗi một ngày đều có vô số thương nhân tới đây. Bọn họ cả đám đều có thể dùng cảm nhận trả giá hàng hóa cần thiết, nhưng mà, có thể không đem những hàng hóa này bình an ra khỏi tinh hệ Khoa Tư Tháp hay không, vậy cần nhờ bản lĩnh cá nhân, cùng với ông trời phủ hộ.

Nhưng mà trong khoảng thời gian này có một tin tức phi thường tốt truyền đến. hải tặc hoành hành tại tinh hệ Khoa Tư Tháp cả trăm năm nay đã bị hủy diệt. Mặc dù không có người nào biết là ai đứng ở sau lưng đại sự lần này, nhưng mà tin tức tốt như thế đã kích thích rất lớn các loại mậu dịch trên cả tinh cầu.

Hầu như tất cả khoáng thạch còn tồn lại đều bị người điên cuồng thu mua, mà khoáng thạch nổi bật trong người, tự nhiên là kim cương, càng thành món hàng hút khách. Cho nên trung tâm tiêu thụ ở ngoại ô thành phổ này càng lúc càng đông nghìn nghịt, cực kỳ nóng bỏng

Mấy cỗ xe dừng lại, từ phía trên đi xuống một nhóm người, bọn họ thấy được ở đây rầm rộ như vậy, không khỏi có chút do dự.

“Nhiều người như vậy. chẳng lẽ kim cương không đáng tiền sao?"

“Người quá nhiều, trở về đi." Trương Cảnh Vận lão luyện thành thục, lập tức nhíu mày

Phương Minh Nguy vội vàng lắc đầu nói: “Đại sư huynh, thật vất vả mới đến đây, cứ như vậy trở về chẳng phải là quá đáng tiếc. Tóm lại. đệ muốn đi dạo một vòng".

Trương Cảnh Vận âm thần đau đầu nhìn tiểu sư đệ này, nghĩ tới lão su tại trước khi đi dặn dò qua, không cần phải quá mức ước thúc hắn, bất đắc dĩ thở dài một hơi. thỏa hiệp nói: “Được rồi, chỉ một ngày thôi".

Phương Minh Nguy hô lên một tiếng, dẫn Thi Nại Đức, Khắc Ly Tư cùng Viên Ninh hướng về trung tâm tiêu thụ chạy tới. Trương Cảnh Vận vội vàng hướng ra phía sau lưng ra hiệu. Bổn người Vương Lôi lập tức như bóng với hình đi theo.

Hoàng Gia Lạc tiến lên khuyên nhủ: “Đại sư huynh, huynh cũng đừng lo lắng, bên người tiêu sư đệ đi theo nhiều người như vậy. Vương Lôi càng là cao thủ cấp mười hai, ở đây cũng không có khả năng có gì ngoài ý muốn”.

Trương Cảnh Vận thở dài, nói: “Chỉ hy vọng như thế”.

Cao Thừa Pháp cùng Hoàng Vân Tề hiểu ý cười, đồng thời chui vào trong đám người. Trương Cảnh Vận trong lòng cảm thán, phụ nữ chính là phụ nữ, không cách nào kháng cự được những món đồ mỹ lệ này. Ánh mắt vừa chuyển, Khắc Lực Đã Phu cùng Bổ Lô Tư đã sớm không thấy tung tích, mà Hoàng Gia Lạc bên người càng kích động

“Ngươi gấp gáp như vậy làm gì? Chẳng lẽ cũng yêu thích kim cương sao?"

Hoàng Gia Lạc kỳ quái nói: “Đại sư huynh, cho dù ta không thích, cũng có thể đưa cho bạn gái mà”.

Trương Cảnh Vận bừng tinh đại ngộ, dẫn theo Hoàng Gia Lạc cũng gia nhập trong đại quân mua sắm

Chỉ là, hắn cũng không có phát giác. Sau khi bọn họ dừng xe lại, ở trung tâm này đã nhiều hơn rất nhiều người nguyên vốn không nên xuất hiện ở đây.

Đoàn người Phương Minh Nguy nhân số có phần nhiều, trong đó lại có ba vi mỹ nữ tuyệt sắc. Mặc dù là ở trong đám đông người, cũng hết sức nôi bật.

Bọn họ nguyên một đám đi xem các cửa hàng, thủy chung không có phát hiện bảo bổi gì làm cho người ta động tâm Một giờ trôi qua. nhìn thấy mọi người vẫn hào hửng bừng bừng như trước, Trương Nhuận Thùy nhẹ nhàng lôi kéo Từ Quân cùng Vương Lôi nói: “Đều nói phụ nữ yêu mến đi dạo phổ, tại sao Thi Nại Đức cùng Phương Minh Nguy cũng vui vẻ không mòi mệt như vậy”.

Vương Lôi cùng Từ Quân tràn đầy đồng cảm. bất quá ở trước mặt ba nữ Khắc Ly Tư, cũng không thể nói lên ý kiến phản đổi.

Không biết, Thi Nại Đức mặt ngoài cười ha hả trong lòng cũng nóng như lửa đốt, vụng trộm hỏi Phương Minh Nguy: “Bọn họ tại sao còn không có xuất hiện, tin tức cậu nghe là ai nối?”

“Nơi phát ra tin tức tuyệt đối tin cậy" Phương Minh Nguy không chút lay chuyển nói, nếu như Kiều cùng Sử Mật Tư ở trong mật thất cũng sẽ nói dối, như vậy bọn họ cũng không phải là người.

Khóe mắt vừa chuyển, không khỏi địa sáng ngời, lôi kéo Thi Nại Đức, lớn tiếng nói: “Mọi người, bên kia có một cửa hàng, chúng ta đi nhìn xem".

Đám người Khắc Ly Tư không có nghi ngờ hắn, cùng hô một tiếng đi theo.

Cửa hàng này cũng không lớn, trong này nhiều nhất chỉ có thể coi như là quy mô bậc trung. Chủ nhân cửa hàng này kinh ngạc nhìn đoàn người Phương Minh Nguy hướng về phía mình đi tới.

Hắn trong lòng tràn đầy kinh ngạc, mới vừa rồi còn đang rầu rì, phải thế nào mới có thể ung dung thản nhiên đem bọn họ hấp đẫn đến trong tiệm, nhưng mà giờ phút này xem ra. căn bản là không cần phát sầu, những người này lại đã tự động đưa tới tận cửa.

Lập tức, chủ cửa hàng đem những gì mình biết hướng tới tất cả thần minh nói lời cảm tạ một lần.

Phương Minh Nguy một chân đang muốn bước vào. đột nhiên ngừng lại, tự nhủ: “Cửa hàng này kích thước không lớn. chưa hàn có thử tốt, chúng ta hay là đi nơi khác nhìn xem”.

Chủ cửa hàng kia vội vàng tiến lên. ân cần hô: “Tiên sinh không có xem qua hàng của chúng tôi, sao có thể đơn giản kết luận như vậy?”

Phương Minh Nguy cao thấp đánh giá liếc nhìn hắn, khinh thường nói: “Chỉ nhìn bộ dáng đầu dê mắt chuột của ngươi, cũng biết trong tiệm không có khả năng có hàng tố?”.

Chủ cửa hàng kia máu nóng dâng lên, hầu như muốn thổ huyết. Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn nhớ rõ nhiệm vụ của mình, miễn cưỡng cười nói: “Tôi hình dạng tuy không được tốt lắm, nhưng mà trong tiệm lại có hàng tốt. Các vi tiến đến xem, nếu như không hài lòng, có thể đập bê cửa hàng của tôi”.

Phương Minh Nguy mừng rỡ, dẫn theo mọi người đi vào.

Đám người Khắc Ly Tư nghi hoặc liếc nhìn nhau, không rõ Phương Minh Nguy vì sao

đột nhiên thay đổi như là một người khác vậy. Bọn họ trao đổi ánh mắt, trong lòng âm thẩm đề phòng.

Vào cửa tiệm, nhìn hồi lâu, Phương Minh Nguy đem kim cương trong tiệm phê phán không đáng một đồng Chủ cửa hàng giận dữ nói:

“Hàng tốt đều ở phía sau cửa hàng, mời các vi đi theo tôi".

Vừa mới tiến vào phía sau cửa hàng, không khí lập tức biến đổi, mấy đạo sát khí sắc bén đã đem mọi người bao phủ lên.

“Động thủ”.

Một tiếng quát nhẹ, bảy bóng người như quy mi xuất hiện, một đối với một đánh tới.

Tuy mọi người sớm có phòng bị, nhưng mà những người bịt mặt này năng lực thể thuật rất cao, ngoại trà Vương Lôi ra, những người khác đừng nói là phản kích, ngay cả chổng cự cũng khó có thể duy tri

Chủ của hàng kia bỗng nhiên xoay người, nguyên bản khuôn mặt coi như anh tuấn đã trở nên dữ tợn, hung dữ hướng về Phương Minh Nguy phóng tới.

Phương Minh Nguy quát to một tiếng, đột nhiên trong lúc đó, Thi Nại Đức buông tha đối thủ của mình, phấn đấu quên mình đánh tới. Người bịt mặt cùng hắn giao thủ kia sợ hãi kêu lên một tiếng, một chưởng đánh ra như điện xẹt rụt trở về. Hơn nữa trong lòng thầm mắng, tiểu gia hỏa này, làm ta sợ muốn chết, nếu là không cẩn thận bị thương hắn. Kiều tiên sinh không lột da ta thì không xong.

Chủ cửa hiệu này nhe răng cười một tiếng. Một trảo thò ra, một trảo này nhanh như tia chớp, trong đó ẩn chứa nội kình, đúng là một vi cao thủ tiếp cận cấp mười.

Đột nhiên, thấy hoa mắt. Thi Nại Đức xả thân nhào tới, chủ cửa hàng này đối với Thi Nại Đức hiển nhiên cũng cổ kỳ vạn phần, không dám cùng hắn liều mạng, đang định lách mình tránh thoát. Đột nhiên một đạo thanh âm sắc bén xé gió truyền đến.

Hắn thầm nghĩ không ổn, sau đó dưới háng đau nhói, lập tức giống như con nhím cuộn mình xuống, trên mặt càng xanh trắng giao nhau, nước miếng loạn vũ, một câu cũng nói không nên lòi.

Phương Minh Nguy khó xử thu chân về, lúc này đây hắn cũng không có cùng linh hồn Ai Khắc dung họp, nhưng mà một cước này lại thói quen đá ra ngoài. Gãi gãi đầu, xem ra di chửng nhiều lần cùng linh hồn dung hợp đã xuất hiện. Mình lại đã có khuynh hướng không khắc chế được động tác theo thói quen.

Thi Nại Đức ngược lại hít một ngụm khí lạnh. Hắn vẫn là lần đầu tiên ở khoảng cách gần quan sát bản lĩnh xuất chúng của Phương Minh Nguy, không khỏi hai chân có chút kẹp chặt lại, trong lòng hạ quyết tâm, sau này tuyệt đối sẽ không cùng người này luận bàn.

“Lũ giặc phương nào, thật không ngờ càn rỡ như vậy. Chá đi cho ta”.

Theo một tiếng tiếng rống giận dữ dằn một bóng người cao lớn từ trên trời giáng xuống.

Người này năng lực thể thuật cao tới đáng sợ, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo một cỗ sát khí sắc bén.

Quyển nặng như núi, thân nhẹ như yến, động như quy mị, một kích giết chết.

Đợi khi đám người Vương Lôi từ trong lúc khiếp sợ giật mình tình lại, những người bịt mặt ở đây, ngay cả chủ cửa hàng đang nằm trên mặt đất bụm lấy hạ thể rên hừ hừ đều đã bị hắn đánh gục. Ngoại trừ đám người Phương Minh Nguy ra, đã không còn một ai còn sống.

Đám người Vương Lôi lui về phía sau một bước, mơ hồ đem Phương Minh Nguy vây quanh một vòng, cẩn thận đề phòng nhìn cao thủ đột nhiên xuất hiện này.

Nhưng mà Phương Minh Nguy biểu hiện lại nhanh hơn một bước, hắn cười lớn tiến lên, chăm chú nắm tay đối phương nói: “Cơ Nặc lão huynh, thật sự đã làm phiền huynh, nếu không chúng ta thật không biết phải thu xếp như thế nào mới tố?”.

“Phương tiên sinh khách khí rồi” Cơ Nặc ôn hòa cười nói: “Các người có thể đi vào tinh cầu Khoa Tư Tháp, là vinh hạnh vô thượng của gia tộc chúng ta, hôm nay để cho lũ giặc này quấy rầy hứng thú đi chơi của mọi người, thật sự là hổ thẹn”.

Tiếng gió chớp động, đám người Trương Cảnh Vận đã nhanh chóng xuất hiện.

Tuy bọn họ cũng không ở cùng một chỗ, nhưng mà nhận lấy khí tức của Cơ Nặc toàn lực phát ra ảnh hưởng, đám người Trương Cảnh Vận toàn những cao thủ năng lực thể thuật đã đạt đến cấp mười lăm, tự nhiên muốn đến xem đến tột cùng là gì.

Vừa nhìn thấy thi thể đầy đất, Trương Cảnh Vận sắc mặt lập tức thay đổi.

Phương Minh Nguy tiến lên đem Thi Nại Đức dũng cảm cùng Cơ Nặc nghía trợ thêm mắm thêm muối nói một lẩn, đem đầu của Trương Cảnh Vận cũng lớn lên một vòng.

Rất nhanh, nhân viên hộ vệ trung tâm tiêu thụ chạy đến, nhưng mà sau khi thấy được Cơ Nặc, bọn họ nguyên một đám câm như hến, thậm chí ngay cả thân phận của đám người Phương Minh Nguy cũng không dám kiểm tra.

Trải qua lần ngoài ý muốn này, mọi người hứng thú đi chơi đại giảm. Trương Cảnh Vận nhân cơ hội đua ra ý kiến trở về, quả nhiên không có người phản đổi. Chỉ có Phương Minh Nguy lưỡng lự một lát, ở trong cửa tiệm đi qua một vòng mới đáp ứng.

Nhưng mà, hắn hiển nhiên đối với ân nhân cứu mạng của mình phi thường cảm kích, tại chỗ mời Cơ Nặc đến lâu đài làm khách, Cơ Nặc cũng vui vẻ đồng ý.

Mọi người lên xe, sau khi rời đi một đoạn, Phương Minh Nguy từ trong lòng móc ra một bó to kim cương sáng lóng lánh chia làm bổn phần, sau đó, đem bổn phần kim cương này phân biệt đưa cho bổn phụ nữ ở đây.

“Thật đẹp” Viên Ninh vui mừng hỏi: “Từ đâu tới vậy?”

“Từ sau tiệm lấy ra".

Mọi người thế mới biết, thì ra người này ở trong tiệm người ta sau khi dạo qua một vòng, lại đem bảo bổi áp đáy hòm của người ta đều vơ vét ra.

Viên Ninh thần sắc cổ quái nhìn hắn, hồi lâu sau hỏi: “Làm sao cậu biết hắn đem kim cương để ở nơi đâu?"

Phương Minh Nguy khẽ giật mình, thật ra địa điểm cất kim cương là hắn từ trong linh hồn của chủ cửa hàng tìm được, nhưng lời này sao có thể nói rõ ra được. Hắn chỉ vào đầu mình nói: “Trực giác, hiểu sao? giác quan thứ sáu”.

Viên Ninh bừng tình đại ngộ nói: “Ta hiểu rồi, thì ra cậu vốn thật là một tên trộm”.