Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 2 - Chương 49: Khảo nghiệm




"Tiến sĩ Tạp Tư, cơn gió này là sao vậy?" Đoán rằng hỏi Viên Ninh cũng chỉ vô ích. cho nên Phương Minh Nguy trực tiếp hỏi tiến sĩ Tạp Tu.

"Những cơn gió này là một trong những hạng mục thí nghiệm, anh phải ở trong cơn gió xoáy bay tới đỉnh núi ở đối điện, nếu không thì chứng tỏ anh không có thiên phú điều khiển cơ giáp trên không trung, mà thiết bị phi hành cũng phải thu lại." Viên Ninh thản nhiên nói.

"Thu lại ư?" Phương Minh Nguy bất mãn lầm bầm, đã lắp lên rồi vậy thì tuyệt đối không để cho người ta lấy lại.

Gió tuy mạnh, nhưng Ai Khắc lúc sinh tiền có kinh nghiệm vô số lần điều khiển cơ giáp phi hành, cho nên lợi đụng tốc độ biến tướng, vẫn gian nan phi hành trên không trung.

Trước màn hình lớn, Viên Ninh khẽ cắn răng, tộc độ của gió lúc này đã đạt tới gió giật cấp mười rồi, ở trong không trung đừng nói là tiếp tục phi hành lên trước, cho dù là muốn ổn định hạ xuống cũng là một chuyện hết sức khó khăn.

Nhưng, Bạch Hạc hiệu ở trên màn hình vẫn chậm rãi bay về phía trước, cho dù là trong thời tiết gió cát mù mịt, hắn vẫn không định bỏ cuộc.

Ngươi muốn thể hiện à, tốt, vậy thì ta cũng muốn xem xem rốt cuộc là ai sợ ai nào.

Bàn tay của Viên Ninh nhẹ nhàng chuyển động một cơ quan trên bàn điều khiển, tốc độ gió trên màn hình lại một lần nữa mạnh hơn nhiều.

"Anh bảo này em gái, có cần quá đáng thế không." Thi Nại Đức rụt rè nói.

"Không hề, đây là một cửa mà cơ giáp phi hành phải vượt qua, nếu ngay cả một chút sức gió này cũng không chịu nổi, vậy thì không xứng được lắp thiết bị phi hành này." Viên Ninh nghiến răng nghiến lợi nói.

Đám người tiến sĩ Tạp Tu quay sang nhìn nhau, một chút sức gió ư?

Nhìn sự nguy hại mà cuồng phong phô thiên cái địa trên màn hình tạo thành, trong lòng bọn họ vô cùng quái dị. Cái này mà gọi là một chút sức gió ư?

"Dưới loại sức gió này, có người hoàn thành được mục tiêu phi hành chưa?" Thi Nại Đức hỏi khẽ.

"Có, đương nhiên là có rồi." Viên Ninh nói một cách khẳng định. Có điều trong lòng cô ta thì thầm chêm thêm một câu, nghe nói là có, nhưng ta chưa từng thấy.

"Xú bá nương, từ tam bát." Phương Minh Nguy vừa chửi thầm trong lòng vừa cẩn thận quan sát tình huống xung quanh.

Đột nhiên, hai mắt hắn trợn trừng lên, không rảnh mà mắng người nữa, mà há miệng trợn mắt nhìn một hòn đá lớn đang bay về phía hắn.

Khối đá đó ít nhất cùng cao bằng mười tầng lầu, so với Bạch Hạc hiệu thì còn có thể tích lớn hơn mấy phần.

Đúng vào lúc Phương Minh Nguy đang chìm đắm trong cơn chấn động cực độ, linh hồn của Ai Khắc đã nhanh chóng làm ra phản ứng.

Thiết bị động lực mở ra, toàn lực lui ra sau.

"Vù..."

Khối đá bay lướt qua hai chân của cơ giáp, mà đôi chân cơ giáp đang co lại nhắm chuần thời cơ giậm một cái lên mép khối đá, mượn lực bay lên trước. Sau khi lãng phí hai phút, Bạch Hạc hiện lại một lần nữa trở về quỹ đạo chính xác.

"Viên Ninh..."

Tiếng rống phẫn nộ thông qua truyền cảm khí vang lên trong đại sảnh.

"Chuyện gì vậy?" Viên Ninh lạnh lùng hỏi.

"Khối khối... khối đá đó." Phương Minh Nguy tâm thần chưa định, lắp bắp nói.

"Cô còn giả vờ ơ, khối đá so với cơ giáp còn lớn hơn đó là từ đâu ra?" Phương Minh Nguy gầm lên tức giận.

"Bị gió thổi tới, ngay cả đạo lý này cũng không biết à." ViênNinh cười nhạo.

Bị gió thổi tới?

Đám người tiến sĩ Tạp Tu trao đổi ánh mắt, tới lúc này, ai cũng nhìn ra được, trắc nghiệm mà Viên Ninh an bài này không phải là để khảo nghiệm năng lực phi hành của Phương Minh Nguy, mà là thuần túy để chỉnh người ta.

Tiến sĩ Tạp Tu lui ra sau một bước, khẽ giọng hỏi: "Thi Nại Đức, Phương Minh Nguy và Viên Ninh có mâu thuẫn gì à?"

Thi Nại Đức ngây ra, cũng nhỏ giọng bảo: "Tiến sĩ, Viên Ninh không nói gì với ông à?"

"Không."

Khóe miệng Thi Nại Đức giật giật một cái, nên giải thích với tiến sĩ Tạp Tu thế nào đây?

"Cậu biết được gì à?" tiến sĩ Tạp Tu giục.

"Vâng, có thể là liên quan tới quà tặng." Thi Nại Đức bất đắc dĩ nói.

"Gì cơ?"

"Phương Minh Nguy từng tặng cho Viên Ninh một món quà, có thể là bởi vì Viên Ninh không hài lòng, chớ nên..." Thi Nại Đức hàm hồ nói.

"Vì một món quà ư." tiến sĩ Tạp Tu nhíu mày, nói: "Con bé Viên Ninh này được Giai Lệ chiều quá nên hư rồi, người ta tốt bụng tặng quà cho nó, cho dù là không hài lòng thì cũng không thể đối đãi với người ta như vậy được."

Thi Nại Đức há há miệng, cuối cùng vẫn không dám nói với tiến sĩ Tạp Tu rằng món quà đó là một cái áo mưa.

"Bỏ đi, đường đi gần đây của Phương Minh Nguy thuận quá, để hắn chịu chút thiệt thòi cũng là một chuyện tốt"

tiến sĩ Tạp Tu nghĩ một chút rồi vẫn bỏ ý tứ can thiệp, lại tự thủ bàng quan.

Có điều y có thể thờ ơ, nhưng người trong cuộc là Phương Minh Nguy thì không làm được, hắn gào đến khàn cả cổ: "Cô đánh rắm, đá lớn như vậy thì ngọn gió quỷ quái nào có thể thổi lên được chứ."

"Phương tiên sinh, xin anh hãy chú ý ngôn hành của mình.” Viên Ninh vẫn bảo trì vẻ mặt băng lãnh, nói: "Chỉ số trọng lực trên tinh cầu này rất thấp, khối đá đó tuy có thể tích rất lớn, nhưng trọng lượng vẫn nhẹ hơn Bạch Hạc hiệu của anh nhiều, cho nên có thể bị gió thổi bay."

"Vậy ư, nhưng sao lại trùng hợp đến mức bay thẳng vào tôi thế nhỉ?"

"Đó là chuyện rất bình thường, bởi vì đá kiểu như vậy ở trong gió có rất nhiều."

"Rất nhiều? A..."

Hai khối đá khổng lồ xếp hàng xuất hiện ở trước mặt Bạch Hạc hiệu, nhìn thể tích tựa hồ như còn to gấp đôi khối đá vừa rồi.

Có điều có kinh nghiệm lần trước, Phương Minh Nguy lần này chỉ chửi thầm mấy câu, rồi không còn kinh hoàng nữa.

Bạch Hạc hiệu nhanh chóng bay lên, cao hơn hai khối đá đó một đoạn cự ly.

Song đúng vào lúc này, hai khối đá đó đột nhiên bay lên cao mấy mét, vừa hay cản ngay đường bay của Bạch Hạc hiệu.

Phương Minh Nguy thất kinh, chuyện quái quỷ gì vậy? Chẳng lẽ đá biến thành cơ giáp, cũng biến chuyền động ư?

Đúng vào lúc đá và cơ giáp sắp va vào nhau, Bạch Hạc hiệu đột nhiên xoay nghiêng người, lách xuyên qua giữa hai khối đá lởm chởm đó.

Mọi người đứng trước màn hình và Phương Minh Nguy đồng thời thở phào.

Tiến sĩ Tạp Tu rất tán thưởng sự gặp thời ứng biến của Phương Minh Nguy, không biết rằng Phương Minh Nguy lúc này mồ hôi như mưa, chính bởi vì không phải là hắn điều khiển cơ giáp, cho nên mới rảnh rỗi mà sợ hãi.

Cắn chặt răng, Phương Minh Nguy hạ mệnh lệnh mở hết công năng tìm kiếm.

Bên trong Bạch Hạc hiệu được lắp thiết bị tra xét cấp bậc hạm tái, bình thường mà nói trong lúc phi hành chỉ cần mở một phận ba tới một nửa công năng là đủ để ứng phó với hoàn cảnh ác liệt bậc này rồi.

Nhưng hiện tại thì các, có một nhân vật cấp ma nữ ở sau lưng thao túng, nếu vẫn không giờ ra toàn bộ bản sự, vậy thì ngay cả chết như thế nào cung không biết được.

Lát sau, từng đạo năng lượng không nhìn thấy tử trên người Bạch Hạ hiệu khoách tán ra, cảnh vật xung quanh lập tức biến thành rõ ràng hơn nhiều. Đồng dạng, lượng tin tức truyền về trong cơ giáp cũng tăng hơn gấp đôi.

May mà Phương Minh Nguy lúc này đã có lực lượng tinh thần cấp chín, nếu không chưa chắc đã thích ứng được với loại tốc độ truyền tin này.

Sau khi có loại năng lực giống như là thiên thông nhãn, Bạch Hạc hiệu lập tức linh hoạt hơn nhiều.

Thiết bị cấp hạm tái quả nhiên danh bất hư truyền, co dù là dưới cuồng phòng dạng này, vẫn có thể quan sát đứợc những khối đá lớn xen lẫn trong gió.

Nếu bị những tảng đá ở trong gió đập trúng, vậy thì lực phá hoạt tuyệt đối không dưới một viên đạn đạo cỡ nhỏ, đối với cơ giáp của mình mà nói, không nghi ngờ gì nữa chính là một đả kích có tính hủy diệt.

Có trời mới biết được những viên đá này là từ đâu chui ra, nhưng nếu như nói Viên Ninh không động tay động chân vào, vậy thì Phương Minh Nguy tuyệt đối không tin.

Trong một cái chớp mắt, Bạch Hạc hiệu lại lách qua giữa hai khối đá, động tác lẩn tránh lần này còn thành thạo hơn, khe hở giữa hai khối đá cấp cho hắn không gian di động cực lớn.

Từ máy cảm ứng lại một lần nữa phát hiện ra vật khổng lồ ở phía trước. Phương Minh Nguy cười mỉm, đã gặp biến mà không sợ hãi rồi.

Song, nụ cười của hắn nhanh chóng đông cứng lại, thứ trước mắt là gì vậy, căn bản không phải là đá, mà là một tấm thép lớn hình vuông cao chừng 50 mét.

Trời ạ, thứ này cũng bị gió thổi lên ư?

Nhưng cái tấm sắt thép rắn chắc đó, Phương Minh Nguy căn bản không dám tiếp cận,

nhưng bên trên đã không còn bất kỳ thứ gì có thể đặt chân được nữa rồi. Hơn nữa càng khiến hắn bực bội hơn là, tần thép này căn bản rõ ràng là được người ta điều khiển, bất kể là hắn né theo hướng nào., đều giống như quỷ bị treo cổ chặn ngay trước mặt Bạch Hạ hiệu.

Phương Minh Nguy có thể thề với trời, trên thế giới này tuyệt đối không thể có gió thông minh như vậy.

Hít sâu một hơi, Phương Minh Nguy cảm thụ biến hóa bên trong cơ giáp, dưới sự chỉ huy của linh hồn Ai Khắc, tất cả năng lương đều tập trung vào pháo năng lượng ở trước ngực.

"Rầm..."

Một luồn ánh sáng trắng bắn ra, năng lượng cường đại hội tụ thành một tia sáng nóng rực đủ để nấu chảy sắt thép.

Tấm thép khổng lồ bị pháo năng lượng bắn xuyên, còn Bạch Hạ hiệu thì đã sớm có chuẩn bị, nhân lúc tấm thép bị phá tan, đã từ trong lỗ hổng bay thẳng qua.

Truyền cảm khí ở sau đầu một mục không đóng, cho nên Phương Minh Nguy có thể nhìn thấy rõ ràng rằng bên trên tấm thép đang nhúc nhích nhanh chóng, vết thương do pháo năng lượng hao tổn năm phần trăm tổng năng lượng cơ giáp mới tạo thành nhanh chóng khép lại.

"Mẹ." Phương Minh Nguy chửi bậy, ngay cả dạng thủ đoạn bỉ ổi này cũng thì triển ra rồi, nếu như động tác vừa rồi của mình chậm hơn một chút, vậy thì lúc này không phải là tránh được mà là nặng nề đập thẳng lên tấm thép đó rồi.

Có điều sau khi thoát khỏi tấm thép, có lẽ Viên Ninh đã hết trò rồi cho nên không có chuyện bất ngờ gì phát sinh nữa, ngay cả đá lớn cũng biến mất, chỉ còn gió lớn càng lúc càng lớn đang gào rít.

Để tiết kiệm năng lượng và bảo trì năng lực ứng biến, cho nên linh hồn của Ai Khắc lựa chọn bay ở cự ly lưng chừng núi, lúc này đã bay tới gần sườn núi rồi.

Khóe miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ, đã tới được đây rồi, chỉ cần bay lên đỉnh núi, coi như mình thắng trận này.

Chỉ là mắt hắn đột nhiên trợn trừng lên, bởi vì hắn nhìn thấy một cảnh mà mình tuyệt đối không thể tưởng tượng được.

Núi, chuyển động rồi...

Cả tòa núi to không ngờ lại chuyển động, không phải là chấn động rung rung mà là đột nhiên bay thẳng lên không rồi giống như là một cơ giáp to như cự nhân viễn cổ nặng nề đổ ập xuống.