Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 2 - Chương 40: Lệ khí




Một cỗ sát ý mờ nhạt từ sâu trong linh hồn của Ai Khắc men theo lực lượng tinh thần truyền vào trong não Phương Minh Nguy.

Vào thời khắc này, Từ Quân ở trước mặt Phương Minh Nguy như biến mất, hắn giống như đang đứng trong một chiến trường thảm liệt, pháo năng lượng oanh kích một cách vỏ tình kiếm laser đâm ra như điện xẹt, tất cả ở xung quanh đều biến thành những quầng ánh lửa kịch liệt.

Khi tất cả đều kết thúc, những gì mà hắn thấy là một mảng phế tích, đâu đâu cũng đều là hố bom mảnh vụn, đâu đâu cũng đều là cơ giáp và xe thiết giáp bị tàn phá, thỉnh thoảng lại có thể nhìn thấy những vũng máu cùng với những thi thể nhân loại chỉ cón nửa người.

Đây không phải là phim ảnh,cũng không phải là cảnh ảo.

Phương Minh Nguy có thể cảm ứng được rõ ràng rằng những chuyện này đều đã thật sự xảy ra.

Đây là một chiến trường, một nơi vừa trải qua chiến tranh hỏa lực cường đại đã biến mảnh đất này triệt để trở thành một đống hoang tàn.

Trong lúc hoảng hốt, hắn nhìn thấy một người bị què quần áo lam lũ đang kêu to rút lui, trong mắt y tràn ngập vẻ sợ hãi và tuyệt vọng mà đối tượng mà y đang khẩn cầu chính là phương hướng mà Phương Minh Nguy đang đứng.

Cánh tay cơ giới trên cơ giáp giơ lên, mũi súng năng lượng dần dần đỏ rực, bắn ra một luồn sáng tượng trưng cho sự tử vong.

Thân thể của người què lập tức từ chính giữa tách thành hai phần, y trải qua mấy phút co giật vì thống khổ rồi mới dừng lại hắn.

Phương Minh Nguy thân là người bàng quang cũng có thể cảm nhận được loại thống khổ cực độ cơ hồ là từ trong con ngươi khoách tán ra cả hốc mắt đó, nhưng Ai Khắc thân là người chấp hành tất cả, chủ nhân của bộ cơ giáp này lại vẫn thờ ơ như không.

Gã nhanh chóng thu hập lại, bay đi biến mất khoảng đống hoang tàn này.

Trước mắt bỗng dưng tối sầm, Phương Minh Nguy vô thức thối lui, bộ dạng của hắn giống như là bị kinh hãi quá độ vậy, cả người co rút lại. May mà ở trong khoang đóng kín cho nên không có ai phát ra sự thất thố của hắn. Trong ngực đột nhiên như nổi sóng tựa hồ như có thứ gì đó đang liều mạng trào lên. Hắn cắn chặt môi, cố gắng nuốt lại cái thứ đã trồi lên tới cổ họng này xuống.

Quá chân thực, thật sự là quá chân thực.

Vào lúc vừa rồi khi lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy thâm nhập vào sâu trong linh hồn của Ai Khắc, linh hồn của hai người trong nháy mắt đan vào nhau, thế là những cảnh khắc sâu trong linh hồn của Ai Khắc truyền vào trong linh hồn hắn.

Loại truyền tổng ký ức linh hồn này khác với xem phim, mà là một loại truyền tổng ký ức thực thụ.

Vào thời khắc đó, Phương Minh Nguy chính là Ai Khắc, Ai Khắc chính là Phương Minh Nguy, linh hồn của hai người dung nhập làm một. Cho nên lúc Phương Minh Nguy tiếp xúc với đoạn ký ức đó, ý thức và linh hồn của hắn giống như là lại một lần nữa trải qua tràng cảnh khủng bố dù để khiến một người bình thường nhìn thấy là phát điên đó.

May mà lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy lúc này mới chỉ có cấp chín mà thôi.

Lực lượng tinh thần cấp chín tuy đã là rất khá rồi, nhưng cũng chỉ là rất khá mà thôi. So với Ai Khắc lúc thịnh nhất thì còn kém mười vạn tám ngàn dặm.

Cho nên khi toàn bộ lực lượng của Phương Minh Nguy cạn kiệt, hắn cũng chỉ mới xem được một cảnh ngắn mà thôi.

Nhưng chính cái cảnh ngắn này đã tương dương với chiến tranh chân chính mang tới cho hắn sự kích thích cực lớn, cũng khiến hắn bất giác bị nhiễm sát khí của Ai Khắc.

Cỗ sát khí này là vào sát na hai linh hồn giao nhau tiến vào trong ý thức linh hồn của Phương Minh Nguy, hơn nữa tự nhiên trở thành một loại bản năng của hắn.

Cỗ khí thế mà Từ Quân cảm nhận được cũng chính là từ cỗ sát khí này chuyển hóa thành chỉ có điều với năng lực hiện tại của Phương Minh Nguy mà nói, cỗ sát khí đó trừ để dọa người ra, cũng không có lợi ích thực tế nào. Còn cách những cao thủ thực sự nắm giữ loại khí thế nào đó rất xa.

Trên màn hình lớn, hai người không hẹn mà cùng dừng động tác.

Từ Quân kinh dị không thôi, dưới sự trùng kích của cỗ khí thế vừa rồi, dũng khí của gã bị dập tắt triệt để.

Tuy Phương Minh Nguy hiện tại nhìn thì không có chỗ nào đặc biệt, nhưng trong mắt hắn, bộ Bạch Hạc hiệu mập mạp tựa hồ như hóa thân thành một ma quỷ mặt xanh nanh vàng mang tới cho gã sự sợ hãi cực độ.

Còn Phương Minh Nguy thì càng bất kham hơn, tuy đã thoát khỏi tràng cảnh khủng bố đó, nhưng tinh thần lực đã hao phí nửa lớn, lúc này đầu hắn đau như muốn vỡ ra, trong ngực thì tưng tức khó chịu, nếu lúc này còn đấu nữa, chỉ sợ ngay cả một nửa thực lực cũng đừng hỏng phát huy ra được.

Trên màn hình ánh sáng lóe lên, Bạch Hạc hiệu của Phương Minh Nguy đã biến mất. Từ Quân thầm thở dài, cũng rời khỏi chiến trường ảo.

Khoang kín mở ra, hai người cơ hồ đồng thời bươc ra ngoài.

Có điều khi Thi Nại Đức và Từ Quân nhìn thấy Phương Minh Nguy, sắc mặt của bọn họ lập tức biến đổi.

Phương Minh Nguy lúc này khuôn mặt vẫn như thường nhưng trong mắt lại tràn đầy một lọai lệ khí túc sát, đó là một loại sát khí lạnh căm như băng một loại lực lượng khủng bố giống như có thể trực tiếp in vào trong tim người ta vậy.

Bất kể là Thi Nại Đức hay là Từ Quân, bọn họ đều là cao thủ có thể thuật trên cấp năm, nhưng lúc này đối diện với Phương Minh Nguy chỉ có năng lực thể thuật cấp ba, bọn họ không ngờ lại từ sâu trong lòng dâng lên một loại ý niệm không thể nào đối kháng được.

Hai người đồng thời lui ra sau, đây là hành động vô thức của họ, ngay cả Từ Quân cũng không ngoại lệ.

Lúc này Phương Minh Nguy thực sự là quá khiếp người, từ trong mắt lộ ra thần sắc giống như một con quái thú đang chọn người để cắn, nào còn có nửa điểm bình hòa như ngày thường.

Không những vậy, một loại cảm giác áp bức mờ mờ tỏa ra khắp người Phương Minh Nguy, càng khiến người ta rùng mình sợ hãi, khó mà duy trì được.

"Phương...Phương Minh Nguy, bạn không sao chứ?" Thi Nại Đức cố trấn định lại tinh thần, miễn cường hỏi.

Phương Minh Nguy ngây ra, trong mắt nhanh chóng lóe lên vẻ mê mang.

Mình sao vậy? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cỗ sát khí cuồng bạo rút khỏi đầu mình như thủy triều.

Thi Nại Đức và Từ Quân đồng thời phát giác ra, loại cảm giác áp bức cường đại đó đã biến mất, Phương Minh Nguy ở trước mặt bọn họ lại biến thành thiếu niên thiên tài mà mình từng biết.

"Ê, bạn rốt cuộc là sao vậy?" Thi Nại Đức truy hỏi.

Tuy gã không hiểu trên người Phương Minh Nguy phát sinh truyện gì, cũng không biết loại biến hóa đó là tốt hay xấu, nhưng trong lòng lại thực sự lo lắng cho hắn.

"Mình không sao, bạn yên tâm đi." Phương Minh Nguy cười một cách miễn cưỡng, sau khi được Thi Nại Đức đánh thức, hắn quả thực cảm thấy tốt hơn nhiều chỉ là trong đầu tựa hồ đột nhiên có thêm một thứ không thuộc về mình cho nên cảm thấy phi thường quái lạ mà thôi.

"Bạn..."

Phương Minh Nguy đưa tay ra ngắt lời Thi Nại Đức, nói: "Hai vị, rất xin lỗi, tôi hiện tại hơi mệt, cho nên muốn về nhà nghỉ ngơi một lát, nếu như không có chuyện gì nữa thì chúng ta ngày mai lại nói chuyện nhé."

Nói xong, hắn quay người ra khỏi đại sảnh chỉ để lại Thi Nại Đức và Từ Quân ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.