Edit & Beta: Tiểu Vu
Nhìn chữ Cố Vũ đánh, Sino lập tức nói: "Đương nhiên, ta sẽ giữ bí mật cho cậu."
Tần Sênh liếc mắt thấy ánh mắt lửa nóng của Sino, yên lặng cảm thán vận khí của đối phương thật tốt, tùy tiện chọn một giống cái nhân tạo kết hôn cư nhiên lại là giống cái tự nhiên!
Hắn cười nói với Sino: "Tôi cũng sẽ giữ bí mật."
Cố Vũ thở phào nhẹ nhõm, lại nói cảm ơn lần nữa.
Ánh mắt Tần Sênh từ màn sáng chuyển qua miệng cậu: "Để tôi kiểm tra dây thanh quản cho cậu được không?"
Cố Vũ do dự một chút, khoa học kỹ thuật ở Diệu Huy Tinh phát triển hơn rất nhiều so với ở hiện đại, nói không chừng có thể chữa khỏi thì sao?
Cậu gật gật đầu, đánh chữ bổ sung: "Chỉ khám dây thanh quản thôi."
"Được." Tần Sênh chấp nhận, nghĩ chắc Cố Vũ đã từng trải qua việc không thoải mái nên bài xích khám bệnh.
Kết quả kiểm tra không tốt lắm, Tần Sênh an ủi: "Tôi sẽ liên hệ chuyên gia trong ngành, khẳng định sẽ có biện pháp chữa khỏi."
Cố Vũ cười cười với hắn, tuy rằng trong lòng có chút chờ mong nhưng cậu cũng đã chuẩn bị tốt, bởi vậy cũng không tính là khổ sở.
Sino ở một bên thấy cậu cười càng cảm thấy đau lòng, tiểu bạn lữ của hắn thoạt nhìn yếu đuối nhưng thật ra rất lạc quan kiên cường.
Hắn nói với Tần Sênh: "Ta dẫn cậu ấy về trước, cậu ấy giữa trưa không có nghỉ ngơi."
Tần Sênh gật đầu: "Cậu nhất định phải bảo đảm an toàn cho cậu ấy, đợi chút nữa tôi sẽ phát cho cậu một phần kế hoạch bổ sung dinh dưỡng, cậu nhớ theo đúng kế hoạch bổ sung dinh dưỡng cho cậu ấy."
Sino đáp ứng, lại nhớ tới một việc: "Cậu cho cậu ấy một phần đơn kiểm tra sức khỏe, xử lý thiết bị đầu cuối cần dùng."
Sau khi lấy được đơn kiểm tra sức khoẻ, Cố Vũ đi phòng nghỉ chào tạm biệt Kỳ Kỳ, sau đó rời đi bệnh viện với Sino.
Cố Vũ ngồi ở ghế phó lái giương mắt nhìn thời gian trên màn hình xe, 3 giờ 20.
Cậu nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nhìn về phía Sino: "Bây giờ có thể đi xử lý thiết bị đầu cuối không?"
Sino: "Gấp như vậy?"
Đôi mắt của Cố Vũ tỏa sáng: "Tôi muốn làm xong sớm một chút."
Sino thấy cậu mong chờ như vậy, nghĩ trở về cũng không có việc gì, cười cười: "Được, hiện tại đi."
Lúc kết hôn, tin tức cá nhân ở thiết bị đầu cuối của hai bên bạn lữ sẽ chuyển dời đến vật đính ước*, lúc Cố Vũ kết hôn bị ngộ nhận là giống cái nhân tạo cho nên cũng không có thiết bị đầu cuối. ( *của Sino với Cố Vũ là nhẫn á )
Tức là không có thân phận chứng là người.
Lần này xử lý thiết bị đầu cuối là đem tin tức cậu là người bổ sung vào vật đính ước.
Nhân viên công tác tiếp nhận nhẫn trên tay Cố Vũ, sau khi nhìn đến tên bạn lữ của Cố Vũ là Sino thì thần sắc khiếp sợ đem giống cái nhân tạo đổi thành biến tính giống cái ( đang trị liệu ).
Sino nhìn chăm chú, nhân viên công tác nỗ lực duy trì mặt trấn định nhanh chóng xử lý tốt đầu cuối.
"Chúc ngài sớm ngày khỏe lại, sau khi khỏe lại phiền ngài lại đến chỉnh sửa tin tức." Nhân viên công tác lễ phép nói.
Cố Vũ đánh chữ: "Cảm ơn."
Rời đi đại lâu xử lý thiết bị đầu cuối, hai người trở về biệt thự.
Cố Vũ ngồi trên sô pha hưng phấn nghiên cứu nhẫn trên tay, đây là tín vật kết hôn cũng là thân phận chứng của cậu, còn có di động thêm công năng của máy tính.
Cậu đem phần mềm viết chữ kéo ra giao diện bên ngoài, thuận tiện câu thông với người khác.
Sau khi điều chỉnh tốt, khóe miệng cậu cong lên, suy nghĩ thả lỏng liền phát giác một đạo tầm mắt không thể bỏ qua rơi xuống trên người cậu.
Cậu khẩn trương mím môi không dám nhìn qua, làm bộ không biết tiến vào Tinh Võng xem tin tức, cậu muốn mau chóng hiểu biết về Diệu Huy Tinh.
Cậu nhìn một lát, rốt cuộc không nhịn xuống được đành đánh chữ, nghiêng đầu nhìn về phía Sino ngồi bên trái: "Anh, anh có thể đừng nhìn chằm chằm vào tôi được không?"
Tầm mắt của Sino quá mức mãnh liệt, cậu hoàn toàn bỏ qua không được.
Khuôn mặt nhỏ của cậu ửng đỏ, Sino càng xem càng thích, để sát vào hỏi: "Không thích ta nhìn cậu?"
Thân thể của Cố Vũ trong hoảng loạn ngửa về phía sau, lặng lẽ nhích nhích về hướng bên cạnh, sau đó mới đánh chữ: "Tôi không quen."
Sino cười khẽ, không nghĩ ép cậu quá mức nên thoáng lùi một chút: "Ta quên hỏi, cậu tên gì?"
"Cố Vũ."
Sino đem hai chữ lặp lại nhấm nuốt: "Ta có thể kêu cậu tiểu Vũ không?"
Cố Vũ gật gật đầu, lỗ tai đỏ lên. Cậu vẫn luôn không có bằng hữu, chỉ có viện trưởng gia gia kêu cậu như vậy, xưng hô này làm cậu cảm thấy thân cận.
Sino nhớ đến video theo dõi: "Cậu còn nhớ rõ đến đặc tinh Walter thế nào không?"
Cố Vũ lắc đầu.
"Không quan hệ, về sau nơi này là nhà của cậu."
Cố Vũ cảm kích nhìn hắn: "Cảm ơn anh, tôi sẽ nghĩ cách kiếm tiền báo đáp anh."
Sino ngẩn người: "Kiếm tiền? Cậu không cần kiếm tiền muốn mua cái gì thì nói với ta, không, cậu cứ trực tiếp mua, tài khoản của chúng ta là xài chung."
Hắn hoàn toàn không rõ tại sao Cố Vũ lại có loại suy nghĩ này, giống cái tự nhiên gần 500 năm nay phá lệ quý hiếm vừa sinh ra đã được đế quốc nuôi dưỡng muốn cái gì sẽ có cái đó.
Không ai cam lòng để giống cái tự nhiên làm việc.
Hơn nữa tình huống này không chỉ ở Diệu Huy Tinh, đây là thái độ bình thường ở Tinh Minh.
Hắn nhịn không được nghĩ, tiểu bạn lữ của hắn chẳng lẽ là người ngoài Tinh Minh?
Cố Vũ cắn môi, ý Sino là muốn nuôi cậu?
Thần sắc cậu hơi hạ, là không tin cậu có thể kiếm được tiền?
Cậu nhớ đến chuyện trước kia, cậu từ nhỏ đã thích âm nhạc, cho dù bị câm cậu cũng không từ bỏ. Nhưng bởi vì khi còn nhỏ điều kiện nghèo khó, không có tiền học nhạc cụ.
Trước khi lên cao trung nhạc cụ cậu biết duy nhất là sáo, học từ viện trưởng gia gia.
Lúc cao trung nghỉ, cậu bằng vào kỹ năng này ở một quán trà làm công, quán trà kia trang trí phong nhã cách điệu cổ phong vừa lúc thiếu người thổi sáo.
Cậu ở quán trà làm công đã nhiều năm, lão bản là một người đàn ông trung niên có tính cách rất tốt, ngày thường rất chiếu cố cậu người thổi sáo vẫn luôn là cậu chưa đổi qua.
Có ngày đi học, lão bản tiện đường đưa cậu một lần, sau đó bị người nhìn thấy, trường học liền lan truyền cậu bị bao dưỡng.
"Tuy rằng là kẻ câm, nhưng lớn lên đẹp khó trách sẽ bị người khác coi trọng."
"Một kẻ câm, trừ bỏ bán thân còn có thể làm gì?"
Lời cười nhạo và châm chọc như sấm bên tai.
Cậu đánh xuống một hàng chữ, thần sắc nghiêm túc nhìn Sino: "Tôi sẽ tự mình kiếm tiền," cậu dừng một chút bổ sung viết xuống, "Tin tưởng tôi."
Sino hơi giật mình, không quá minh bạch phản ứng của cậu: "Ta tin tưởng cậu, nhưng ta không hy vọng cậu mệt."
Đôi mắt Cố Vũ sáng lên, phảng phất lóe tinh quang: "Anh không phải bởi vì tôi không biết nói nên nghĩ tôi không kiếm được tiền?"
"Đương nhiên không phải," Sino biết cậu hiểu lầm, vội vàng tỏ thái độ, "Chỉ cần cậu muốn kiếm bao nhiêu tiền cũng không có vấn đề gì."
Đây là lời nói thật, một giống cái tự nhiên diện mạo tú lệ cho dù chỉ tùy tiện chụp một bức ảnh hoặc là ở trên Tinh Võng lộ mặt là có thể kiếm tuyệt bút tiền.
Cố Vũ ngượng ngùng nhấp mở môi: "Cũng không có lợi hại như vậy."
Sino xoa xoa tóc của cậu: "Tại sao có thể đáng yêu như vậy!"
Mặt Cố Vũ thoáng chốc hồng đến cổ, chưa từng có ai khích lệ cậu như vậy.
Sino nhìn đến tâm ngứa, cầm lấy tay cậu, nhẹ nhàng nhéo nhéo: "Hôm nay khi anh trai ta truyền tin với ta, ta nói những lời đó đều là nghiêm túc, đời này ta đều không muốn cùng cậu ly hôn."
Cố Vũ rút về tay, ánh mắt Sino khẽ nhúc nhích.
Cố Vũ đánh chữ: "Nhưng chúng ta mới nhận thức mấy ngày......"
"Chậc, nếu không phải cho rằng cậu là giống cái nhân tạo, ngay từ ánh mắt đầu tiên ta đều có thể yêu cậu." Sino biểu tình nghiêm túc.
Tim Cố Vũ đập mất tiết tấu, vẻ mặt luống cuống.
Cậu thật sự chống đỡ không được Sino thẳng cầu, cậu biết Sino không cần nói dối nhưng vẫn có chút cảm giác không chân thật.
Cậu bởi vì tàn tật lại bị vứt bỏ, từ nhỏ đến lớn tao ngộ rất nhiều đãi ngộ bất công, rất khó không tự ti.
Sino ưu tú như vậy, là người cậu không dám nhìn lên, loại người này sao có thể thích cậu?
Cậu căn bản là không xứng với Sino.
Nghĩ như vậy, trong lòng cậu có chút mất mát, Sino anh tuấn cường hãn lại ôn nhu, cho dù chỉ ở chung mấy ngày cậu cũng rất có hảo cảm với Sino.
Sino thấy cậu cúi đầu không nói lời nào, để sát vào: "Không tin?" Hắn hạ giọng, "Muốn ta chứng minh cho cậu xem?"
Hắn nói, nhẹ nhàng gợi lên cằm của Cố Vũ, ánh mắt khóa chặt cậu bên trong không chút nào che dấu tình cảm yêu thích và dục vọng chiếm hữu.
Thấy Sino càng dựa càng gần, Cố Vũ trợn tròn đôi mắt, vội vàng giơ tay che ở giữa miệng hai người, trong mắt Sino hiện lên ý cười, ở trên tay cậu hạ xuống một nụ hôn.
Tay của Cố Vũ giống như là bị phỏng đột nhiên rụt lại, lại thấy Sino buông cằm của cậu ra ở một bên cười khẽ, hai má phồng lên.
Đây rõ ràng là cố ý trêu cậu.
Ánh mắt của Sino hơi tối: "Đừng chọc ta nếu ta khống chế không được cậu đừng giận."
Cố Vũ nhấp môi, cúi đầu đánh chữ: "Tôi không có, không có chọc anh."
Sino dựa vào sô pha thở dài: "Chọc ghẹo vô hình là trí mạng nhất, nếu cậu chủ động chọc ta, mạng của ta đều có thể cho cậu."
Cố Vũ sắc mặt đỏ bừng, người này nói chuyện thế nào một chút cũng không biết hàm súc!
Tầm mắt của Sino dừng trên mặt cậu thấy cậu quẫn bách đến cực điểm, lo lắng cậu thẹn quá thành giận, vội vàng ngồi thẳng thân thể: "Xin lỗi, tại ta cầm lòng không được ở trong quân hỗn lâu rồi nói chuyện không quá chú ý, cậu đừng để ý."
Cố Vũ ngược lại ngượng ngùng: "Không cần xin lỗi, cũng, cũng không có gì."
Tại sao lại mềm như vậy!
Tính tình những giống cái tự nhiên trong phim phóng sự cơ hồ đều kiêu căng đến cực điểm, không có một cái tốt tính giống như Cố Vũ.
Đôi tay của Sino giao nhau dùng sức nắm, tuy rằng rất muốn ôm xoa xoa nhưng vẫn phải nhịn một chút, tiểu bạn lữ thoạt nhìn rất thẹn thùng không thể làm cậu ấy sợ.
Nếu làm cho cậu ấy ghét thì không tốt chút nào.
Cho dù hiện tại hai người là bạn lữ hợp pháp nhưng ở trước mặt pháp luật, giống cái tự nhiên có ưu đãi tuyệt đối.
Chỉ cần giống cái tự nhiên đưa ra ly hôn không muốn ở cùng với ngươi nữa, mặc kệ đối phương là ai đều phải ly.
Loại sự tình này đối với giống đực khác mà nói là niềm vui lớn, nói không chừng giống cái tự nhiên sẽ lựa chọn chính mình là bạn lữ tiếp theo thì sao?
Bởi vì ý tưởng này, bọn họ sẽ cực lực duy trì quyết định của giống cái tự nhiên, khiến thủ tục ly hôn hoả tốc xử lý thành công.
Sino nhắc nhở chính mình, nhất định phải kiên nhẫn.
Hắn ôn thanh nói: "Cậu không có ngủ trưa, đi nghỉ ngơi một lát trước?"
Cố Vũ lắc đầu đánh chữ: "Không có chuyện gì, tôi muốn tìm việc làm trước."
Sau khi cậu đánh chữ xong, tìm kiếm tin tức thông báo tuyển dụng.
Sino thập phần khó hiểu tại sao cậu phải tìm công việc gấp như vậy, bất quá đã có cuộc đối thoại trước đó, hắn không lại khuyên nữa mà ở trong đầu suy tư công việc thích hợp với Cố Vũ.
Quá mệt mỏi không được, hoàn cảnh quá phức tạp cũng không được, đồng sự trung niên phải hòa ái, cương vị có nhiều giống đực cũng không được......
Cố Vũ nghiêm túc nhìn giao diện, cương vị khan hiếm nhất đều có quan hệ với công nghệ cao, cơ giáp, nguồn năng lượng, vũ khí...
Có mấy quán ăn tuyển phục vụ nhưng đều có một cái yêu cầu: Mồm miệng lanh lợi.
Cậu nghĩ nghĩ, công việc cần kỹ thuật, công việc cần thể lực lớn và công việc cần nói chuyện trực tiếp che chắn, giao diện nhất thời trống rỗng.
Cố Vũ ngẩn ngơ, không có công việc thích hợp cho cậu sao?
Cậu còn nghĩ cho dù đi nhà ăn rửa chén, cậu cũng nguyện ý.
Cậu nhìn về phía phòng bếp, máy rửa chén ở Diệu Huy Tinh vừa nhanh vừa tiện xác thật không cần người rửa chén.
Vậy công việc liên quan đến âm nhạc thì sao? Cậu không biết nói nhưng biết diễn tấu, tuy rằng nhạc cụ không phải chủ lưu.
Cũng không biết nhạc cụ ở Diệu Huy Tinh có giống với hiện đại không.
Nghĩ đến đây, cậu rời khỏi giao diện tìm việc làm, tìm kiếm nhạc cụ.
Cậu nhập vào mục từ, đàn điện tử, Bass, đàn ghi-ta, trống Jazz...... nhạc cụ ở Diệu Huy Tinh thiên về kim loại, nhạc cụ cổ điển rất ít.
Thẳng đến đoạn cuối cùng, cậu mới nhìn đến cây sáo cậu quen thuộc nhất, mục ca khúc đại biểu trống rỗng.
Cậu ngẩn người, nghĩ nghĩ, quyết định mua một cây sáo trước, click mở giao diện mua sắm đưa vào cây sáo, ngay sau đó, bắn ra nhắc nhở: "Không tìm được thương phẩm ngài yêu cầu ".
Cư nhiên không bán?
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn duy trì (づ ̄3 ̄)づ╭?~
Sino: Quá đáng yêu, muốn nuôi!
Cố Vũ: Muốn tự lực cánh sinh, không tiếp thu bao dưỡng ╭(╯^╰)╮