Edit & Beta: Tiểu Vu
"A....."
Tiếng thét chói tai còn chưa tan đi, Cố Vũ đã cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt, ngay sau đó, cậu rơi vào hôn mê.
Không biết qua bao lâu, ý thức của cậu mới dần khôi phục.
"Cảm nhận được khát vọng mãnh liệt muốn được thực hiện nguyện vọng của cậu, công ty Hệ Thống Thiên Nhân sẽ vì cậu cung cấp một lần cơ hội thực hiện ước mơ, nhưng song song đó cậu cũng phải trả thù lao tương ứng, cậu có nguyện ý không?"
Tiếng máy móc phảng phất từ hư không truyền đến, không xác định được phương hướng, rồi tựa hồ ở khắp mọi nơi.
Cố Vũ mê mang nghĩ, là cậu đang mơ sao? Cậu thật sự có cơ hội thực hiện ước mơ? Có thể trở thành ca sĩ đối với một người câm là quá khó?
"Tôi cho cậu thời gian 10 giây để chọn, sau khi đếm ngược kết thúc, không lựa chọn coi như từ bỏ, 10, 9,..."
"Tôi nguyện ý!" Cố Vũ nhanh chóng trả lời.
Cậu không còn kịp suy nghĩ nữa, cũng không muốn suy nghĩ, nếu quả thật có một cơ hội để thực hiện ước mơ, cậu tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Coi như hết thảy đều là nằm mơ, cho dù ở trong mơ, cậu cũng không muốn từ bỏ.
Cảm giác đau đớn tựa hồ còn lưu lại trong kí ức, trong chớp mắt cậu xông lên đem nữ sinh cùng trường đẩy ra, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng đi gặp thần chết.
Nữ sinh kia là nữ thần trường cậu, bọn cậu không quen, thậm chí cô ấy còn không biết cậu. Nhưng cậu biết cô ấy, cô ấy là sinh viên xuất sắc của hệ âm nhạc, cũng chỉ bằng điểm này, lúc cậu nhìn thấy cô ấy gặp phải nguy hiểm, cậu cũng không có khả năng thờ ơ.
Ước mơ của cậu chắc chắn sẽ không thành hiện thật nhưng nữ sinh kia thì có thể.
Khi Cố Vũ tỉnh lại, cậu đang nằm trên mặt đất, trên đỉnh đầu là trần nhà màu trắng có hoa văn chìm hình đại bàng hoa lệ, chỗ này nhìn không giống bệnh viện lắm.
Cậu nghi hoặc quay đầu muốn quan sát hoàn cảnh xung quanh thì thình lình, xuất hiện trước mắt cậu là một khuôn mặt đang nhắm mắt, cậu hoảng sợ, vội vã chống tay ngồi dậy.
Tay phải cậu không biết chạm vào thứ gì có cảm giác mềm mại, cậu nhìn sang, đó là cánh tay của một người có một mái tóc đỏ đặc biệt dễ thấy.
Cậu cuống quít khoa tay múa chân xin lỗi, còn chưa khoa tay xong, cậu đã dừng lại, người kia cũng chưa tỉnh.
Bên cạnh nam sinh tóc đỏ nằm một nam sinh khác tóc màu xám nhạt, cậu ta cũng đang nhắm mắt, gương mặt hai người tinh xảo giống như nhân vật trong phim hoạt hình.
Cậu quay đầu nhìn người đang đối mặt với cậu, người kia có mái tóc màu nâu vẫn không hề tỉnh, bên cạnh còn có một nam sinh tóc đen cũng đang ngủ.
Trong đầu cậu đột nhiên dâng lên một loại suy đoán, kinh hoàng trong phút chốc, cậu âm thầm nhắc nhở chính mình không nên hốt hoảng.
Cậu tỉ mỉ đánh giá nam sinh tóc màu hạt dẻ phát hiện ngực nam sinh kia có chập trùng mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu lại nhìn những người còn lại, bọn họ đều có hô hấp.
Cậu duỗi tay muốn đánh thức nam sinh tóc hạt dẻ nhưng tay mới vươn ra đã rụt lại.
Làm phiền giấc ngủ của người khác sẽ bị ghét.
Cậu rón rén đứng dậy, vừa đứng thẳng, cậu ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn cơ thể mình trong mắt tràn đầy không thể tin.
Lúc trước không phải cậu bị xe đụng sao? Tại sao lại không có chỗ nào bị thương?
Đúng lúc này, tiếng máy móc lại vang lên: "Kiểm tra đo lường người giao dịch hết thảy bình thường, bắt đầu tiến vào giai đoạn hướng dẫn người mới."
Trong nháy mắt dứt lời, trong đầu Cố Vũ xuất hiện một cái bảng, mặt ngoài bảng viết 'Độ hảo cảm --- Hệ thống ước mơ'.
Tiếng máy móc nhắc nhở: "Dùng ý nghĩ là có thể tiến vào Hệ thống ước mơ."
Cố Vũ nghĩ 'Hệ thống ước mơ', hình ảnh trước mắt dần thay đổi, biến thành một mặt giấy màu xanh nhạt, chỗ cao nhất ghi 'Tổng giá trị hảo cảm: 0'.
Dưới góc phải là thương thành giá trị hảo cảm, Cố Vũ nhìn sang, hình ảnh lần thứ hai biến hóa, giống với thương thành ở internet, bên trên viết 'Độ hảo cảm thương thành'.
Trong thương thành chỉ có các kệ hàng để bốn phía, kệ hàng thứ nhất bên trái ghi 'Khẩu ngữ thính lực'*, phía dưới viết 10 giá trị hảo cảm, trên mặt giấy ghi đã nhận. (* khả năng nghe nói viết )
Ba món còn lại của kệ thứ nhất đều màu xám, ngăn thứ hai là 'Văn tự' giá là 10 giá trị hảo cảm; ngăn thứ ba là 'Linh ngữ đan: 100 giá trị hảo cảm'; ngăn thứ tư là 'Thanh nhuận đan: 100 giá trị hảo cảm'.
Tất cả giá hàng của kệ thứ hai đều là màu đen, không thấy rõ thương phẩm là gì.
Tiếng máy móc lần thứ hai truyền đến: "Vì thay đổi thế giới, tình huống người giao dịch đặc thù, tặng thương phẩm cơ sở 'Khẩu ngữ thính lực', các thương phẩm còn lại cần người giao dịch nỗ lực thu thập giá trị hảo cảm để mua. Chương trình mua thực hiện theo đúng trình tự của Hệ thống ước mơ, sau khi mua toàn bộ kệ thứ nhất sẽ tự động kích hoạt thương phẩm kệ thứ hai."
Trong mắt Cố Vũ mang hy vọng nhìn thương phẩm khẩu ngữ thính lực, hàng hóa hiện lên giải thích: "Người khác có thể nghe hiểu bạn nói, bạn cũng có thể nghe hiểu người khác nói."
Cậu há miệng thử nói chuyện, nhưng vẫn không phát ra tiếng như cũ, cậu mím môi.
Cậu lần lượt nhìn về phía các thương phẩm còn lại, sau khi làm rõ công năng mỗi loại thương phẩm, ánh mắt cậu tỏa sáng, tay nắm thật chặt vì kích động.
Văn tự: Có thể xem hiểu chữ viết.
Linh ngữ đan: Có thể mở miệng nói chuyện.
Thanh nhuận đan: Dưỡng cổ họng.
Chỉ cần cậu lấy được linh ngữ đan là cậu có thể mở miệng nói chuyện được rồi! Cậu thật sự có cơ hội để thực hiện ước mơ!
Cậu ở trong đầu hỏi: "Xin hỏi một chút, làm sao để thu thập giá trị hảo cảm?"
Tiếng máy móc không trực tiếp trả lời, mà dạy dỗ: "Có bất kỳ thắc mắc nào trong bảng hệ thống cũng có thể dùng ý nghĩ để tìm kiếm, cậu sẽ được giải thích rõ ràng."
Cố Vũ lễ phép nói: "Cảm ơn."
Tầm mắt cậu rơi xuống bên dưới giá trị hảo cảm, bên cạnh xuất hiện một hàng giải thích: "Bạn nhận được hảo cảm của người khác đồng nghĩa với việc bạn có thể nhận được giá trị hảo cảm. Người giao dịch mới bắt đầu nhận được giá trị hảo cảm: Nói một câu, tiêu hao một giá trị hảo cảm."
Cuối giải thích còn có một hàng ghi chú: "Ngay bây giờ công hiệu này sẽ tự động có hiệu lực, giá trị hảo cảm không thể đóng, nếu cậu nói chuyện sẽ lập tức tự động trừ giá trị hảo cảm, mời người giao dịch cẩn thận."
Cố Vũ theo bản năng mím môi, tiếp theo đó khóe miệng cậu hơi nhếch lên, cậu gặp mọi tình huống đã quen không lên tiếng, cậu không lo lắng trong lúc vô ý bị trừ giá trị hảo cảm.
Trước khi mua linh ngữ đan, cậu sẽ giữ kỹ giá trị hảo cảm.
Chỉ là, phải làm sao để nhận được hảo cảm của người khác đây?
Cố Vũ bắt đầu khẩn trương, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh bị người khác ghét bỏ.
Khi còn bé cậu biết nói nhưng trong tình huống không người trông, sốt cao một trận khiến giọng cậu trở nên khàn, sau đó cậu bị âm thầm ném vào cô nhi viện.
Dung mạo cậu đáng yêu nên ban đầu rất được các bạn nhỏ yêu thích, tuy cậu không nói chuyện nhưng các bạn nhỏ chỉ cho rằng cậu thẹn thùng.
Nhưng sau đó, có một bạn nhỏ gặp nguy hiểm, cậu kinh hoảng la lên. Cảnh tượng cậu đỏ mặt không ngừng há miệng lại không phát ra bất kì âm thanh gì làm thật nhiều bạn nhỏ sợ hãi, về sau cậu không còn được các bạn nhỏ thích nữa.
Đến trung học, cậu càng bị các bạn học cười nhạo, cơ hồ không một ai còn nhớ tên của cậu, kẻ câm mới là tên của cậu khi đó.
Thẳng đến đại học, tình huống của cậu mới chuyển biến tốt, các bạn học không lại cười nhạo cậu nữa, thậm chí đối xử với cậu rất thân thiện, nhưng cậu biết các bạn học chỉ đang thương hại cậu, cho dù là như vậy cậu cũng rất cảm kích họ.
Mà ngay cả bọn họ đều không có hảo cảm với cậu, cậu không nhịn được bắt đầu hoài nghi, cậu có thể làm được sao? Cậu có thể thu thập được giá trị hảo cảm để mua linh ngữ đan sao?
Tiếng máy móc tiếp tục truyền đến: "Giai đoạn chỉ dẫn người mới kết thúc, mời người giao dịch nỗ lực, có chuyện gì thì trong ý thức gọi tôi, tôi là--- " âm thanh dừng lại một chút,"003".
Cố Vũ liền vội vàng hỏi: "Xin hỏi thù lao tôi phải trả là gì?"
Đoạn lời nói lúc hôn mê cậu nhớ rất rõ ràng, cậu nhận được cơ hội thực hiện ước mơ là phải trả thù lao, 003 cũng vẫn luôn dùng xưng hô người giao dịch để gọi cậu.
003: "Trước mắt bàn luận thù lao còn quá sớm, chờ cậu thu được toàn bộ thương phẩm kệ thứ nhất, tôi sẽ nói cho cậu biết."
Cố Vũ: "Cảm ơn."
003 không nói gì thêm, Cố Vũ đem hệ thống tỉ mỉ nhìn lại một lần, cuối cùng dừng 2 giây ở 'Tổng giá trị hảo cảm: 0', sau đó đóng lại hệ thống.
Cậu đánh giá căn phòng này, đây là một căn phòng xa hoa có diện tích rất lớn, bốn phía để rất nhiều thứ, rất nhiều đồ vật cậu chưa từng thấy, trong góc chợt lóe ánh sáng, cậu đi tới, trên mặt đất để một cái hộp gỗ, trong hộp tràn đầy châu báu.
Cậu đột nhiên ý thức được, đây tựa hồ là một căn phòng chứa đồ.
Nghĩ như vậy, tim cậu đập loạn, bước nhanh về phía 4 người nằm trên đất.
Trên đường cậu đi qua một chiếc gương thẳng đứng, gương rất cao ít nhất là 2m8, đem người của cậu hoàn toàn chiếu ra.
Bước chân cậu dừng lại, đánh giá người trong gương, tóc đen mắt đen, chính là cậu, ngay cả quần áo cũng giống quần áo màu trắng cậu thường mặc.
Cậu thở ra một hơi, nhanh chóng đi tới vị trí cậu tỉnh. Bốn người kia vẫn duy trì tư thế ngủ giống như đúc lúc trước.
Cố Vũ không nhịn được cau mày, quá không ổn, tại sao một căn phòng hoa lệ thế này, lại có người nằm trên mặt đất?
Loại không ổn này làm cho cậu có chút hoảng hốt, cậu ngồi xổm bên cạnh nam sinh tóc đen, đẩy cánh tay của nam sinh, nam sinh không chút phản ứng, cậu tăng thêm khí lực, vẫn không có phản ứng.
Cậu nhịn không được vỗ vỗ mặt nam sinh, tâm lý cầu mong đây chỉ là giả, mau tỉnh lại đi!
Nam sinh đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Cố Vũ, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ: "Chào cậu."
Cố Vũ cũng cười rộ lên, khóe miệng cong lên, khoa tay múa chân chào hỏi.
Nam sinh không có phản ứng, vẫn duy trì nụ cười điềm đạm như cũ nhìn Cố Vũ.
Cố Vũ tưởng hắn nhìn không hiểu, ngượng ngùng cười, rất nhanh, nụ cười của cậu đã cứng lại, cậu phát hiện không đúng.
Nam sinh như cũ vẫn cười điềm đạm, độ cong khóe miệng không hề thay đổi, ngay cả chớp mắt cũng duy trì 2 giây một lần quá quy luật.
Cậu vội vàng lùi về phía sau một bước, tư thế của nam sinh vẫn không có bất luận thay đổi gì, nếu không phải nam sinh này có hô hấp cùng với xúc cảm khi cậu đụng vào, cậu thậm chí nghĩ rằng nam sinh này không phải là người.
Cho dù không phải là người cũng có chút không đúng.
Cố Vũ đứng lên, chạy nhanh về phía cửa, cậu muốn rời đi cái nơi quỷ dị này, nhưng mà cửa không mở ra được.
Trong lòng cậu cực kỳ sợ hãi, mặt lại nỗ lực không cảm xúc theo thói quen làm chính mình thoạt nhìn thật bình tĩnh.
Cậu đứng ở cửa, nhìn về phía 4 người còn lại, nhìn nửa ngày, bốn người kia đều không có bất kỳ động tác nào, cái này làm cậu thoáng an tâm.
Thật lâu sau, chỗ khóa cửa đột nhiên truyền đến âm thanh 'tích--', con ngươi màu đen của Cố Vũ trợn to, lùi một bước về phía sau.
Cửa bị một nam nhân cao lớn đẩy ra, nam nhân mặc một thân quân trang màu đen, hắn không đội quân mũ lộ ra mái tóc ngắn màu trắng, dưới lông mày sắc bén là đôi mắt màu lam nhạt, ác liệt mà quét về phía Cố Vũ.
Lúc nhìn đến Cố Vũ, ác liệt tan đi, nhìn một vòng trong phòng.
Cố Vũ căng thẳng trong lòng, theo bản năng giơ tay muốn giải thích, cậu cũng không biết tại sao cậu lại ở chỗ này.
Tay cậu mới nâng lên đã bị nam nhân bắt lấy, hắn nhướng mày tạo ra khí chất kiệt ngạo: "Nguyên lai không phải tuyên truyền giả, thật sự có thể làm ra phản ứng tương ứng."
Nam nhân nhéo nhéo tay Cố Vũ nói: "Chậc, xúc cảm cũng không kém, thật giả khó phân biệt. "
Cố Vũ quẫn bách đến sắc mặt ửng đỏ, còn không kịp suy nghĩ nam nhân này có ý gì đã bị hắn kéo ra ngoài.
==================
Editor: Chương 1 cứ như truyện kinh dị á ha ( ̄∇ ̄)