Tinh Tế Tu Yêu

Chương 72




Tứ chi người nọ bị đóng đinh treo lên trên tường, trên người không có một nơi nào lành lặn, trên tường còn có một loại dây leo ăn thịt, nó đã ăn hết 1 chân của y. Loại dây leo này sẽ phân bố một loại dịch thuốc có thể lập tức cầm máu, người bị thực vật ăn không lập tức chết đi, vẫm có thể bảo trì thanh tỉnh như lúc đầu. Nói cách khác, y vừa bị hành hạ lại phải thừa nhận vô hạn đau đớn cả thân thể lẫn tinh thần trong 1 thời gian rất dài rất dài.

Người này chậm rãi ngẩng đầu, y không biết sắp tới y lại phải chịu hình phạt gì, trên người cơ hồ toàn vết máu, nếu không có người quen thuộc căn bản không nhận ra được bộ dạng nguyên bản của y.

Kẻ thần bí đi vào phòng ốc thích ý mà ngồi đối diện người nọ, cao thấp đánh giá thảm trạng của người này sau từ từ mở miệng: “Biết vì sao ngươi phải chịu hình phạt này không, Mạnh Hoài?”

Mạnh Hoài gian nan mở miệng, phát ra từng thanh âm tối nghĩa 1 cách khó khăn: “Bởi vì… Ta… Tự tiện… Vận dụng … Vũ khí … Tổ chức …”

“Xem ra ngươi còn chưa rõ ràng a, ngay cả vì sao mình lạc đến nước này cũng không biết.” thanh âm không có chút tình cảm nào đều đặn vang lên, giọng nói lạnh lùng khiến người ta không rét mà run. Lạnh lùng của hắn hoàn toàn khác với Dịch Trạch, hắn lạnh lùng không mang một tia nhân khí, giống như người ở trước mặt hắn bất quá chỉ là một khối thi thể.

“Ta… Không nên… Ăn cắp… Vũ khí… Lại còn… Không… Đạt..được… Mục đích” Mạnh Hoài mở miệng thực sự khó khăn, nhưng người kia hỏi, y không thể không đáp. Ngày ấy sau khi y khai ra vị trí lỗ đen y đã chuẩn bị tiếp nhận cái chết, bị Dịch Trạch giết chết tốt hơn bị tổ chức bắt được rất nhiều.

Ai biết Dịch Trạch lại không giết y, chỉ đánh gãy tứ chi rồi vất y ở 1 tinh cầu hoang dã, Trình Khải Á còn nghe theo phân phó của Dịch Trạch đem y giấu đi, không để cho người khác phát hiện. Mạnh Hoài biết, Dịch Trạch muốn y chết đói.

Ngày đó y vẫn luôn nhìn theo Hoa Thiên Vũ, y kỳ vọng Hoa Thiên Vũ có thể nói với y một câu, cho dù là chán ghét hay cừu hận, muốn giết y gì đó cũng được, chỉ cần hắn nói với y 1 câu. Vậy mà Hoa Thiên Vũ không nói gì cả, chỉ nhìn Hoa Thiên Tề, tùy ý để Dịch Trạch xử trí y.

ý tứ của Dịch Trạch, Mạnh Hoài rất rõ ràng, nếu trong tình huống đó, y vẫn còn có thể sống sót, vậy sau này chỉ cần y không xuất hiện trước mắt Dịch Trạch, y vẫn có thể tiếp tục sống sót; nếu không có người đến cứu y, như vậy Mạnh Hoài sẽ lần lượt dạo chơi bên ranh giới tử vong ở tinh cầu đó, lần lượt hy vọng lại lần lượt tuyệt vọng, cuối cùng cô độc tịch mịch mà chết, mà ngay cả thi thể cũng đều cô độc mà hư thối.

Mạnh Hoài cho rằng mình sẽ chết như vậy, nhưng trong thời điểm tối tuyệt vọng người mang mặt nạ này đã xuất hiện ở trước mặt y, đưa y đến nại mạn tinh hệ, cho y thức ăn nước uống, thậm chí còn giúp y nối lại tứ chi gãy nát. Kẻ thần bí có tứ chi thon dài, dáng người kiện mỹ, mặt nạ che hơn phân nửa khuôn mặt hắn, chỉ lộ ra một cái cằm thực tao nhã, khóe miệng luôn khẽ nhếch lên.

Thương thế được chữa trị, thân thể bị suy yếu vì đói khát cũng đần dần khôi phục, khi đó Mạnh Hoài phi thường cảm tạ kẻ thần bí này, thậm chí còn có một tia hảo cảm.

Y yêu Hoa Thiên Vũ, y đã từng là 1 kẻ ăn chơi trác táng, ăn uống phiêu đánh cuộc gì đó đều làm, vậy mà y lại có hảo cảm với Hoa Thiên Vũ, ai biết đổi phương lại chỉ liếc mắt khinh thường y. Mạnh Hoài phát thệ muốn làm cho Hoa Thiên Vũ yêu y, sau đó y sẽ hung hăng vứt bỏ người này, trả thù lại những khinh bỉ hắn dành cho y. Y cố ý thay đổi vì Hoa Thiên Vũ, vì hắn y đã lập lời thề cố gắng hết sức.

Trong cố gắng như vậy, y dần dần cảm thấy cuộc sống mơ mơ màng màng trước kia thật sự không có chút thú vị, việc cướp được một chai rượu ngon hay 1 bạn giường xinh đẹp hay thắng được một đống nhà cấp cao cũng không bằng 1 câu “Ngươi làm thực hảo” của Hoa Thiên Vũ.

Y luân hãm, y khăng khăng một mực yêu thương Hoa Thiên Vũ, cho dù y phải hạ mình làm kẻ bên dưới cũng không sao cả. Chỉ là dần dần y phát hiện trong lòng Hoa Thiên Vũ y vĩnh viễn xếp thứ hai, người này có tình cảm vi phạm luân lý thế tục với chính thân sinh đệ đệ của mình.

Mỗi lần Hoa Thiên Tề gặp rắc rối, Hoa Thiên Vũ đều bỏ lại y đi giải quyết sự việc, Cho dù là bọn họ đang ở trên giường nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại, Hoa Thiên Vũ cũng sẽ rời khỏi y, chỉ vì muốn đi giáo huấn những kẻ kết thù kết oán với Hoa Thiên Tề. Mà thực ra, Hoa Thiên Tề có 1 đội hộ vệ, có Dịch Trạch hỗ trợ, căn bản không cần Hoa Thiên Vũ, nhưng hắn vẫn lần lượt lần lượt bỏ lại Mạnh Hoài.

Sao y không giận chứ, sao y không hận chứ. Mạnh Hoài tìm bạn nhậu trước kia, tìm đủ loại tuấn nam mỹ nữ đi quyến rũ Hoa Thiên Tề, chỉ cần Hoa Thiên Tề có tình lữ, thì Hoa Thiên Vũ sẽ không còn chấp nhất như vậy. Vậy mà những bằng hữu kia của y lại không đáng tin như vậy, còn coi trọng Hoa Thiên Tề, còn muốn hạ dược thượng nhi tử được cả Hoa gia sủng ái. Họ nghĩ việc này sẽ là chuyện ngươi tình ta nguyện, dù hoa gia phát hiện cũng không thể nói được gì.

Không biết Hoa Thiên Vũ dùng cách nào lại biết được, cứu được Hoa Thiên tề ra, người nọ vì an toàn của bản thân đã khai mọi chuyện là do Mạnh Hoài sai sử, cũng chính vì vậy mới có màn chia tay mà Thanh Dương nhìn thấy kia (haixx… ai review cho ta biết kết quả của em ấy đi.).

Hoa Thiên Vũ nói y ghê tởm, Hoa Thiên Vũ không cần y. Cho tới bây giờ đều chỉ có Mạnh Hoài y vứt bỏ người khác, quyết không cho phép có người đem hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay như vậy, đoạt chân tâm của hắn rồi lại dẫm hắn dưới chân giày xéo. Thù này không báo y không làm người, y muốn hủy hoại người tối trọng yếu trong lòng Hoa Thiên Vũ, nhưng y không ngờ cảm xúc lại khó khống chế như vậy, cuối cùng y triệt để điên cuồng!

Sau đó Mạnh Hoài cũng hoài nghi, y hẳn là kẻ có thù tất báo, nhưng y cũng cực kỳ luyến tiếc sinh mệnh bản thân, sao lúc cảm xúc không khống chế được y lại lựa chọn lưỡng bại câu thương, ngay mệnh mình cũng không luyến tiếc? Tình cảnh này thật giống như lúc y mê mê hồ hồ đi trộm chiến hạm, y muốn hủy diệt hết thảy. Chẳng lẽ sóng tinh thần kia không chỉ ảnh hưởng tới khế ước thú còn ảnh hưởng đến con người?

Mặc kệ là như thế nào, mọi chuyện đã xảy ra, y cũng hoàn toàn tuyệt vọng với Hoa Thiên Vũ, không còn lại chút tình cảm gì. Cùng lúc đó, kẻ thần bí lại đến cứu y, đem y trở về từ vực sâu tuyệt vọng khiến y không tự giác mà ỷ lại vào người này.

Vậy mà, sau hy vọng mới là tuyệt vọng chân chính, mới là hình phạt tối tàn nhẫn.

Sau khi bọn họ đến chủ tinh nại mạn tinh hệ, vừa rời tinh hạm người nọ đã đặt y ở trên giường tùy ý đùa bỡn, Mạnh Hoài không chịu, cho dù y có hảo cảm với người này cũng không rẻ mạt như vậy mà cho người này.

Y đánh không lại người nọ, từng mảng quần áo bị xé ra rồi thân thể phải thừa nhận cuộc tình tàn nhẫn, người nọ tàn phá trên người y rồi lại khinh miệt nói: “hậu nhân mạnh gia, cũng không có gì hơn cái này. Rất nhiều người hảo nam phong, kỳ thật cũng không có ý gì.”

Mạnh Hoài cũng không để mặc người ta xâm lược y, y lao đến giá để quần áo muốn giật lấy súng bắn thủng đầu người này. Tiếc rằng lực lượng người này quá mức kỳ lạ, không giống dị năng cũng không giống khế ước giả, chẳng mấy chốc y đã bị chế phục.

“Để hắn hảo hảo tỉnh lại.” Kẻ thần bí gọi một người, ném Mạnh Hoài cho hắn.

Mạnh Hoài biết kẻ này, hắn tên là Đạt Phu, chính là kẻ chuyên thực thi hình phạt của tổ chức. Người rơi vào trong tay của hắn, đi ra không biết đã biến thành dạng gì.

Ba tháng, Mạnh Hoài chịu đựng hình phạt của Đạt Phu trong ba tháng, y còn bảo trì hình người âu cũng là 1 loại ưu đãi. Này ba tháng nay y chưa nhìn thấy kẻ thần bí 1 lần, thẳng đến hôm nay.

Hiện tại y đã biết, kẻ thần bí chính là thủ lĩnh tổ chức này, chính là một thủ lĩnh tổ chức khủng bố thần bí, tại sao lại tự mình đi tình cầu kia mang người trở về, còn làm những sự tình nhục nhã như vậy với y. Nếu thật sự muốn tra tấn y nhục nhã, hắn hoàn toàn có thể cho tất cả mọi người người cường / bạo y, căn bản không cần tự mình động thủ.

Mạnh Hoài không rõ hắn muốn chính mình tỉnh lại làm cái gì, bất quá mặc kệ là cái gì cũng không sao cả, dù sao y cũng không sống được bao lâu, tùy tiện cho bọn họ gây sức ép đi.

Nghe thấy y suy yếu trả lời, kẻ thần bí y không hài lòng, tiếp tục hỏi: “Xem ra ngươi thật sự không rõ.”

Mạnh Hoài thản nhiên liếc hắn một cái, trong mắt tất cả đều là tử khí, đã hoàn toàn buông tha hy vọng sống.

Kẻ thần bí ngưng mắt thật lâu nhìn y, đột nhiên đi lên thô bạo kéo đứt dây leo ăn thịt trên người Mạnh Hoài, bàn tay hắn đánh lên bức từng, đinh đóng trên người Mạnh Hoài bay ra, vừa vặn đánh vào gốc dây leo khiến nó phát ra tiêng kêu thê lương thảm thiết.

Thân thể thương tích chất chồng của Mạnh Hoài bị hắn ôm trở về ném vào trong phòng tắm. Y đã bị thương không còn hình người, cơ thể bị dính nước càng thêm đau đớn. Mạnh Hoài muốn kêu lên, nhưng yết hầu sớm đã bị phá, y dùng toàn lực lại chỉ có thể phát ra thanh âm khàn khàn.

“Ngươi… Vì cái gì… Không… Giết ta?” Mạnh Hoài cuộn thân mình ngâm trong nước, chỉ 1 lát sau cả bồn nước bị nhiễm đỏ, một mảnh đỏ tươi ghê người.

“Bởi vì ngươi còn hữu dụng.” Kẻ thần bí đột nhiên vươn tay dán lên tim Mạnh Hoài, ma khí tiến vào trong cơ thể y, nguồn ma khí bá đạo nhanh chóng cắn nuốt nguyên khí trong cơ thể Mạnh Hoài, bắt đầu chuyển hóa thành ma khí.

Trong chốc lát toàn bộ các vết thương trên người Mạnh Hoài khôi phục, kể cả cái chân bị dây leo kia ăn cũng được khôi phục, giống như y chưa bao giờ phải chịu những tra tấn đó. Chỉ có ma khí cuồng bạo trong cơ thể va chạm lẫn nhau, ngũ tạng lục phủ chấn động, đau tận xương cốt, đau triệt nội tâm, còn đau hơn gấp nhiều lần so với những tra tấn của Đạt Phu.

Nguyên lai mang y trở về vì muốn tiếp tục tra tấn y sao? một búng máu của Mạnh Hoài nảy lên yết hầu, tinh huyết chua sót tràn ngập khoang miệng, hắn nhịn không được muốn phun khẩu huyết này ra, lại bị người kia che miệng lại.

“Không được phun, nếu nhổ khẩu huyết này ra, thất khiếu chảy máu ngươi sẽ chết ngay lập tức.” Kẻ thần bí lạnh lùng nói.

Mạnh Hoài không để ý tới lời hắn, tinh huyết đã ra tới tận miệng, chẳng lẽ y lại nuốt lại được?

Ai biết người này thấy y không có ý nuốt về liền quay mặt dùng miệng hung hăng ngăn chặn môi y. Miệng lưỡi tương giao, mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng 2 người, Mạnh Hoài giãy dụa bất quá tinh huyết kia đã bị người này đẩy trở lại trong cơ thể.

Cũng không biết trải qua bao lâu, đau đớn như muốn xé rách thân thể y dần dần tiêu thất, Mạnh Hoài sờ sờ thân thể của chính mình, phát giác thân thể y không chỉ phục hồi như cũ, thậm chí còn khỏe mạnh hơn trước.

Kẻ thần bí ôm y đến trước gương, Mạnh Hoài trừng mắt nhìn thân thể kiện mỹ phản chiếu lại, khuôn mặt tà mỹ tuấn dật kia là ai.

Đây không phải là y, từ trong ra ngoài đều không phải, cho dù làm phẫu thuật cũng không thể làm được như thế này.

Trong sinh hoạt xa hoa lãng phí, uống tràn thanh sắc, thân thể y đã là nỏ mạnh hết đà, yếu kém đến rối tinh rối mù, thịt đều đã nhuyễn cả ra. Sau khi nhận thức Hoa Thiên Vũ, y biết hắn thích thân thể khỏe mạnh nên mỗi ngày y mới dậy thật sớm đi chạy bộ, sinh hoạt quy luật, nghiêm khắc với bản thân mình hơn so với yêu cầu của nhà dinh dưỡng học. Nhưng có như vậy cũng không níu kéo được bao nhiêu, mà sau khi chia tay với Hoa Thiên Vũ, ngày nào y cũng rượu chè bê bết, y chống đỡ chỉ bằng cừu hận.

Mà hiện tại, thân thể của y vô cùng thoải mái, toàn thân đều tràn ngập lực lượng. Trong gương, người kia da thịt khỏe mạnh sáng bóng, gợi cảm mê người, dáng người còn hoàn hảo hơn Hoa Thiên Vũ. Chỉ có 1 tiếc nuối duy nhất chính là bụng y không phải là 6 múi mà chỉ bằng phẳng một mảnh, eo nhỏ thoạt nhìn mềm dẻo hữu lực.

Mặt lại càng không giống khuôn mặt cũ của y, khuôn mạt mang theo tà khí, chỉ sợ còn muốn cuốn hút hơn tân sinh mới nhập học tên Thanh Dương kia.

Mạnh Hoài hoài nghi nhìn kẻ thần bí, một bên phỏng đoán ý đồ của hắn vừa nói: “Ngươi lại muốn chơi cái gì nữa đây? Hay là lại làm như trước, chữa khỏi cho ta rồi lại tra tấn ta?”

Kẻ thần bí vẫn luôn lãnh mặt rốt cục trầm tĩnh lại, môi hắn nở 1 nụ cười: “Ngươi lập tức sẽ biết.”



Đại học St.Tres.

Thanh Dương thấy toàn bộ vườn trường tràn ngập xe cảnh sát, đến bên ký túc xá sinh viên cũng có cảnh sát canh giữ, y mang theo Jack, có cái trói buộc này y căn bản không có biện pháp tránh thoát những dụng cụ công nghệ cao đó để đi tìm Dịch Trạch. Cũng may hiện tại thông tấn khi liên lạc của y không phải cái mà liên minh cung cấp, mà là cái sau này Dịch Trạch lấy từ chỗ Tư Diệu Tiền cho y.

Y đoán chừng hiện tại Dịch Trạch cũng không có thông tấn khí liên lạc, nên y chỉ nói sơ lược rằng hiện tai mình đang vướng vào 1 rắc rối, đang tại bị liên minh đuổi bắt, khi nào Dịch Trạch nghe được tin thì mau chóng liên lạc với y, y có chuyện quan trọng cần nói.

Sau khi nhắn lại Thanh Dương chụp lấy Jack nhanh chóng ly khai Đại học St.Tres..