Tinh Tế Tu Yêu

Chương 56




Hoàn toàn bất đồng với lúc tiến vào, khi đó họ chịu tác dụng cực lớn từ lực hút của lỗ đen nên theo quán tính sẽ xuyên thẳng qua không gian lượng tử, lỗ trắng rồi bị lỗ trắng bài xích ra ngoài.

Còn khi đi ra ngoài là Dịch Trạch từng bước chống lại lực đẩy của lỗ trắng để tiến vào không gian lượng tử, không gian này đồng thời phải chịu lực hút cực mạnh từ bên trong và lực đẩy cực mạnh ở bên ngòai, trực tiếp khiến không gian lượng tử bị đình trệ đứng yên 1 chỗ.

Trong tài liệu nghiên cứu về không gian lượng tử của liên minh vẫn luôn tồn tại hai loại thuyết pháp hoàn toàn đối lập.

Một loại thuyết pháp cho rằng không gian lượng tử là nơi đáng sợ nhất trong vũ trụ, nói là không gian kỳ thật cũng chỉ là một loại xưng hô, trên thực tế nơi này không có thời gian cũng có không gian, một khi tiến vào liền sẽ bị không gian đồng hóa thành hư vô, sinh vật trí tuệ ở bên trong sẽ bị cắn nuốt toàn bộ lý trí và tình cảm của mình, không sinh bất tử, vô tri vô giác mà sống sót. Bởi vì không có thời gian cho nên không thể chết đi, bởi vì không có không gian cho nên không có nơi tồn tại, nhân loại một khi dừng lại ở trong đó liền sẽ triệt để bị hủ hóa còn đáng thương hơn so với chết đi. (hủ hóa ^^!)

Còn thuyết pháp kia thì cho rằng, không gian lượng tử trên thực tế là một trạm dịch giữa các vị diện khác nhau, nó không bị thời gian và không gian ước thúc nên khi ngươi ở trong không gian lượng tử chỉ cần ngươi có thực lực thì ngươi có thể đi bất kì thời điểm nào ở bất kỳ đâu mà ngươi muốn.

Từ hơn một ngàn năm trước sau lần đầu tiên nhân loại phát hiện không gian lượng tử tồn tại thì hai loại thuyết pháp này vẫn luôn tranh luận không ngớt, không ai có thể thuyết phục đối phương. Bởi vì không gian lượng tử là một địa phương khả ngộ bất khả cầu, mất cả nghìn năm con người mới chỉ phát hiện không gian này hai lần, cho dù nó là khu vực giao giới giữa lỗ đen và lỗ trắng thì cũng cần phải có 1 người đủ tài giỏi trong điều kiện thiên thời địa lợi nhân hoà mới đi vào được. Cũng bởi vì không thể nào khảo chứng nên 2 loại thuyết pháp này bất quá cũng chỉ là được suy đoán trên lý thuyết chứ chưa từng được khảo chứng.

Nếu cơ giáp có thể phát huy lực lượng của Dịch Trạch nhiều hơn, nếu như không có hồng hồ tử trói buộc, thì Dịch Trạch có thể trực tiếp lao ra khỏi lỗ đen, hoàn toàn không bị đình trệ ở tại chỗ này; còn nếu lực lượng của Dịch Trạch thấp hơn 1 chút thì hắn sẽ bị tối lực lượng cường đại trong động tâm của lỗ trắng cắn nát không lưu lại một chút dấu vết nào. Thậm chí lực tác dụng của các thiên thể không ngừng vận chuyển thay đổi nên nếu Tư Diệu Tiền vẽ quỹ đạo chỉ cần lệch một mi-crô-mét hoặc bọn họ nhanh hay chậm một giâythì họ cũng không thể thuận lợi tiến vào không gian này.

Này có thể nói đây là một kỳ tích, cũng là một ác mộng của Dịch Trạch.

Hắn vốn định nâng cao sĩ khí mọi người để thuận lợi lao ra khỏi không gian lượng tử tiến thẳng vào lỗ đen, ai biết lại không thành công, vì các luồng lực xung đột lẫn nhau mà dừng lại ở nơi này.

Từ lúc bắt đầu, Dịch Trạch đã mơ hồ biết nơi này là không gian lượng tử, cũng biết tình huống hiện nay không ổn, là chiến sĩ cơ giáp hắn cũng từng được nghe hai loại thuyết pháp về không gian lượng tử. Nên hắn mới muốn lập tức lao ra khỏi nơi này, ai biết dù hắn đã dùng lực lượng lớn nhất mà cuối cùng bởi vì các luồng lực tác động xung quanh, cơ giáp của hắn và vòng phòng hộ chỉ có thể lơ lửng tại đây. Mà bây giờ Dịch Trạch còn không dám giảm lực đạo, chỉ cần hắn giảm nhỏ thì bọn họ sẽ bị bị bài xích đi ra ngoài, thì bao nhiêu cố gắng lúc trước liền giống như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Việc bây giờ hắn có thể làm, cũng chỉ là đứng ở chỗ này, chờ biến số có thể thay đổi tình huống xuất hiện.

Tư Diệu Tiền nhanh chóng viết xuống vài con số và công thức, tự hỏi trong chốc lát mơi nói: “Đứng yên ở nơi này, tuyệt đối không thể di chuyển, chỉ cần chúng ta lui về phía sau một bước, chúng ta liền vĩnh viễn bị lạc hóa thành hư vô trong không gian lượng tử.”

“Kia, nếu lực đạo của ta giảm xuống thì chúng ta có thể lâm vào hư vô trong không gian này không?” Dịch Trạch nghĩ đến mọi tình huống có thể xảy ra.

“Chỉ cần đạt tốc độ siêu việt sánh bằng vận tốc ánh sáng, tạm thời thoát ly khỏi ước thúc của thời không thì chúng ta là có thể rời khỏi nơi này.”

“Không phải chỉ cần tiến vào không gian lượng tử sẽ biến thành hư vô sao?”

Tư Diệu Tiền cắn cán bút suy nghĩ trong chốc lát sau rồi nói: “Có lẽ, kia hai loại thuyết pháp kia vừa đúng vừa có chỗ không đúng.”

Dịch Trạch trầm mặc 1 lúc: “Chính xác là không gian lượng tử có thể làm cho người ta lâm vào hư vô, nhưng đồng thời ở trong không gian cũng tồn tại 1 giao điểm, giao điểm này chính là thông đạo giữa các vị diện.”

Thông đạo giữa các vị diện!

Bọn họ không may gặp bất hạnh, lại gặp đủ mọi loại trùng hợp khiến cho bọn họ dừng lại tại không gian này; bọn họ lại gặp được may mắn, lại gặp đủ loại trùng hợp khiến bọn họ phát hiện nơi bí ẩn nhất vũ trụ —— thế giới trung tâm.

Bình thường, Dịch Trạch nhất định sẽ vì phát hiện của chính mình mà nhiệt huyết sôi trào, không một chiến sĩ cơ giáp nào không thích mạo hiểm, cũng không một nam nhân nào không thích khám phá các bí ẩn.

Vậy mà hắn lại có thể phát hiện một chuyện trọng yếu như vậy, cho dù hắn không thể công bố ra ngoài, không thành danh, thì như vậycũng đủ để 1 chiến sĩ như hắn thỏa mãn với cảm giác thành tựu.

Nhưng mà, bây giờ chuyện này đối với Dịch Trạch mà nói chính là lo lắng, là hủy diệt.

Hắn còn nhớ Thanh Dương đến từ một vị diện khác, ở trong này, có con đường để y về nhà. Thậm chí có lẽ đây cũng là cơ hội về nhà duy nhất trong 1 khoảng thời gian cực lâu nữa, cho dù trong tương lai bọn họ có thể dễ dàng đi qua đi lại trong lỗ đen thì liệu có thể lại trùng hợp đi tới nơi này nữa không.

Thanh Dương… Có thể hay không rời khỏi hắn?

Cho dù Thanh Dương đã đồng ý bồi hắn hai trăm năm, nhưng bây giờ khi đường về đã bày ra ngay tại trước mắt, có bao nhiêu người có thể không động tâm?

Một khắc kia, Dịch Trạch chỉ muốn lao ra khỏi cơ giáp, không để ý đến bất luận điều gì nữa chỉ muốn ôm Thanh Dương thật chặt vào trong ngực, không muốn rời xa y cho dù làm như vậy cả 2 sẽ lâm vào hư vô ở nơi này

Nhưng hắn không thể, hắn phải dùng toàn lực để duy trì vị trí hiện tại này, sai một bước, chính là địa ngục.

Một khắc kia, Dịch Trạch dùng toàn bộ tinh thần lực tập trung xung quanh người Thanh Dương mà cũng đồng thời 1 khắc này, Thanh Dương cũng tập trung tinh thần xuất ra thần niệm đi thăm dò tình huống 4 phía. Trong nháy mắt, sóng tinh thần của hai người, vô luận là tần suất, bước sóng, hay là biên độ sóng đều tài tình mà trùng hợp với nhau, giúp tinh thần lực của Dịch Trạch dễ dàng lẻn vào bên trong thần thức của Thanh Dương.

Đương nhiên, đó cũng là bởi vì Thanh Dương cực kỳ quen thuộc với sóng tinh thần của Dịch Trạch mà căn bản Thanh Dương cũng không hề phòng bị Dịch Trạch nên hắn mới có thể dễ dàng lẻn vào. Nếu là 1 người khác thì thần thức Thanh Dương sẽ phản kích lại và đối phương sẽ gặp phản thệ bị thương nặng.

Sóng tinh thần của Dịch Trạch theo thần niệm của Thanh Dương dần dần khuếch tán vào trong không gian, toàn bộ không gian mờ mịt không giới hạn khiến Thanh Dương tìm không ranh giới khiến ý niệm của y thiếu chút nữa là bị lạc vào trong mê thất.

Dịch Trạch nhận thấy Thanh Dương không ổn, vội vàng điều tiết tinh thần lực, thức tỉnh Thanh Dương: 【 trở về! Không được đi! Nhớ lại những gì mà ngươi quan tâm, đừng để hư vô quấy nhiễu. 】

Thanh Dương hồi lại chút thần trí, biết tâm trí mình suýt nữa bị mê mang, vội vàng nhớ lại 1 chút sự tình xúc động, gọi lại tình cảm của mình.

Hắn nghĩ tới những sinh hoạt của mình trải qua cùng Dịch Trạch ở thế giới này, cũng nghĩ tới thời gian hắn ở đại đạo môn, thậm chí còn lo lắng 1 mình tiểu sư đệ của hắn có an toàn đi tới thế giới mà y muốn không. Hắn tưởng tượng như vậy, không ngờ lại có thể mở ra thông đạo chuyển tiếp tới các vị diện.

Thần niệm của Thanh Dương đột nhiên cảm ứng được hai con đường, cuối con đường thứ nhất là một khuôn mặt trầm tĩnh khiến người ta an tâm, đó tiểu sư đệ Thanh Đới của hắn. Thanh Dương nhìn thấy Thanh Đới, trong lòng vạn phần kích động, thần niệm vội xâm nhập vào trong thông đạo, hắn nhìn thấy một nam tử khác đi đến bên cạchThanh Đới, nắm chặt tay y, cúi đầu khẽ hôn một cái lên môi y. Thanh Đới là người có tình cảm đạm mạc, nhưng khi y thấy nam tử này, cư nhiên lại ngẩng đầu cười một chút, nụ cười rực rỡ có thể hòa tan hàn băng vạn năm tuyết đọng.

Thanh Dương nhíu hạ lại, nam tử bên người Thanh Đới dù có diện mạo anh tuấn đến không giống người nhưng vừa thấy đã nhận ra đây không phải người gì người tốt, ma khí quấn thân, là kẻ theo tà đạo. Kẻ mà tiểu sư đệ vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, kẻ khiến tiểu sư đệ cam tâm tình nguyện rời khỏi đại đạo môn dĩ nhiên là 1 kẻ như vậy sao? Thanh Dương ẩn ẩn có 1 loại cảm giác cực kỳ vi diệu, giống như đau lòng cho nữ nhi mình mất công nuôi nấng lại đi yêu 1 kẻ không tốt nhưng bản thân mình lại không nỡ đả bổng đánh uyên ương.

Dịch Trạch “thấy” Thanh Dương như muốn đi xuyên qua thông đạo này để tìm 1 nam nhân xa lại, trong lòng nghẹn một cỗ hỏa, định dùng tinh thần lực nhắc nhở Thanh Dương thì thấy Thanh Dương bất đắc dĩ lắc đầu, thần niệm ly khai thông đạo kia.

【 Dù sao thì tiểu sư đệ đã tìm được hạnh phúc của y. Y thấy vui vẻ thì ta không thể nhúng tay vào. 】 Dịch Trạch cảm nhận được Thanh Dương nghĩ như vậy, liền thôi.

Ra khỏi thông đạo có Thanh Đới, thần niệm của Thanh Dương không tự giác đi về thông đạo còn lại tìm kiếm, chỉ liếc mắt một cái toàn bộ nhiệt huyết đã sôi trào, thần niệm thậm chi còn thoát ly bản thể trực tiếp vọt bay vào, dù tinh thần lực của Dịch Trạch kích thích như thế nào cũng không được.

Cuối thông đạo là một mảnh thanh sơn lục thủy, khác hẳn với tầng tầng lớp lớp các dãy nhà cao tầng cùng sắt thép như thế giới của Dịch Trạch, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ được nhìn thấy 1 nơi thanh tân xinh đẹp tuyệt trần như vậy, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ được thấy 1 nơi có thể khiến người ta vui vẻ thoải mái như vậy.

Cảnh sác nơi này cũng không thể tính là tuyệt mỹ, trong vũ trụ rộng lớn này muốn nơi xinh đẹp như thế nào cũng có thể tìm thấy. Nhưng vô luận là rừng rậm nguyên thủy thần bí hay 1 dải sông núi nguy nga hung vĩ cũng đều kém ngọn núi này. Ngọn núi này tràn ngập linh khí, khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái cũng cảm thấy nhàn nhã, khoái nhạc, thực hạnh phúc.

Nơi này có ma lực, có thể giúp người ta quên hết đi toàn bộ phiền não ưu sầu.

Nơi này, chính là nhà mà Thanh Dương nói sao? xinh đẹp thoát tục như vậy, khó trách nơi đây lại có thể dưỡng ra 1 con người như Thanh Dương.

Liên minh..thực sự kém đại đạo môn; còn hắn - Dịch Trạch, địa vị của hắn trong lòng Thanh Dương có thể cao hơn đại đạo môn sao? Thanh Dương có thể vì mình mà buông tha cơ hội khó có được này sao?

Dịch Trạch mắt mở trừng trừng “Nhìn” ( nhìn bằng tinh thần đi) Thanh Dương phóng về phía thông đạo, không hề quay đầu nhìn lại. Những suy nghĩ điên cuồng trào lên trong đầu óc Dịch Trạch, tinh thần lực cường đại cơ hồ muốn nhào vào trong trung tâm thần niệm của Thanh Dương muốn trực tiếp kích thích tinh thần lực của y, khiến y phải chịu thương tổn, khiến thần niệm của y không còn cách nào lao về phía trước nữa.

Nhưng mà, luyến tiếc, vô luận như thế nào, hắn đều luyến tiếc thương tổn dù chỉ 1 chút đến Thanh Dương.

Cũng trong lúc đó Dịch Trạch phát hiện, thân thể Thanh Dương ở trong lồng phòng hộ không ý thức đi ra ngoài, trực tiếp phá hủy khu vực yếu ớt nhất của lồng phòng hộ!

Bắt lấy y, chẳng sợ bẻ gẫy xương cốt y cũng muốn đem y nhốt tại nơi này!

Đưa y về liên minh, dùng thôi miên và dược vật khiến y quên tất cả về đại đạo môn để y cam tâm tình nguyện ở tại nơi này!

Ý tưởng này bắt đầu nhen nhóm xuất hiện khi Dịch Trạch phát hiện Tư Diệu Tiền bị ký sinh, ký sinh vật sẽ cắn nuốt đại não đồng thời chiếm lấy trí lực và ký ức của Tư Diệu Tiền. Khi đó hắn liền nhớ ra dự án nghiên cứu hàng đầu của tổ chức kia về đại não chính là dịch chuyển ký ức hoặc phục chế ký ức, chính là dời đi hoặc phục chế 1 đoạn ký ức cố định của con người để cho người khác ngay lập tức có thể có được phần tri thức và kinh nghiệm đó của bản gốc. Mà so với dời đi và phục chế, thứ đầu tiên tổ chức băt đầu nghiên cứu và cũng nghiên cứu thành công chính là phá hủy đi ký ức.

Dịch Trạch thậm chí đã từng nghĩ mình sẽ khiến Thanh Dương quên toàn bộ mọi chuyện trong quá khứ, chỉ cần nhớ về hắn, chỉ cần nghĩ về hắn, vĩnh viễn ở lại liên minh, vĩnh viễn lưu bên cạnh hắn.

Thần niệm củaThanh Dương đã vọt vào sâu bên trong thông đạo, Dịch Trạch thấy một nam tử lạnh lùng đứng trên đỉnh núi, đỉnh đầu lòe lòe tử sắc lôi vân.

【 Đại sư huynh! 】 Dịch Trạch “Nghe” thấy thần niệm Thanh Dương gọi như vậy, 【 Đại sư huynh muốn độ kiếp! Nhưng vì sao lại là tứ cửu trọng kiếp? Đại sư huynh chưa bao giờ hại đến sinh mạng của bất kỳ ai, tại sao lại phải chịu trọng kiếp của ma tu nghịch thiên! 】

Thanh Dương vạn phần kích động trực tiếp vọt vào, mà thân thể bên kia cũng đã đi ra khỏi lồng phòng hộ!