Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 78: Giải quyết




An Nhĩ Tư thả cái chân trái vừa đá cửa xuống, sau đó nhường vị trí, để Nhan Tử Dạ tiến vào trong rồi mới vào theo.

Nhìn thấy người tới cư nhiên là Nhan Tử Dạ, Nhan An Húc trợn mắt kinh ngạc nói: “Sao có thể chứ, không phải mày đã chết rồi à?”

“Chết?” Nhan Tử Dạ nghiêng đầu nhìn Nhan An Húc: “Ngại quá, để các người thất vọng rồi, tôi chẳng những không chết mà còn sống thực tốt a.” Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Khắc Lỗ Tư giúp cậu che giấu tin tức, bất quá như vậy cũng tốt, có thể xem trò vui a.

Không chỉ Nhan An Húc, ngay cả mọi người có mặt ở đó cũng phi thường kinh ngạc, đặc biệt là Nhan Tôn, lão cảm thấy chuyện Nhan Tử Dạ còn sống quả thực là không thể tin nổi. Chẳng lẽ Nhan quản gia lừa lão? Không có khả năng, với tính cách của Nhan quản gia, ông ta sẽ không làm vậy.

“Nhan quản gia đâu?” Từ lời Nhan Tử Dạ nói, Nhan Tôn biết nhất định sự tình đã bại lộ, vì thế cũng không tính toán diễn trò nữa.

Nhan Tử Dạ nhìn về phía Nhan Tôn, tràn đầy ý cười nói: “Ông hỏi Nhan quản gia à, hiện giờ ông ta tốt lắm, hôm nay tôi tới chính là muốn đưa các người tới gặp ông ta a.”

Nhan Tôn cảm nhận được sát khí trong giọng điệu tùy ý của Nhan Tử Dạ, lão không dám tin hỏi: “Mày giết ông ta rồi?” Không có khả năng, Nhan quản gia là thú nhân cấp S cao cấp, với năng lực của Nhan Tử Dạ căn bản không thể giết Nhan quản gia, cho dù có thêm một thú nhân cấp S cao cấp hỗ trợ cũng vậy.

“Chúc mừng, đã trả lời đúng rồi a, đáng tiếc không có phần thưởng.” Hồng quang trong tay Nhan Tử Dạ lóe sáng, bắt đầu ngưng tụ dị năng.

“Nhan Tử Dạ, mày đừng quá kiêu ngạo, hôm nay là mày tự chui đầu vô lưới, cả hai đứa mày đừng hòng nghĩ tới chuyện sống sót rời đi.” Nhan An Húc tuy rất kinh ngạc vì Nhan Tử Dạ còn sống, thế nhưng chỉ với sức Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư thì căn bản không có khả năng chống lại bọn họ, Nhan An Húc không chút lo lắng. Gã đã bắt đầu nghĩ xem chốc nữa phải tra tấn Nhan Tử Dạ thế nào mới giải tỏa được mối hận.

“Nói nhiều quá.” Nhan Tử Dạ lập tức khởi xướng công kích, ném qua một quả cầu lửa. Nhan An Húc lách qua bên cạnh né tránh.

Theo Nhan Tử Dạ hành động, An Nhĩ Tư ở phía sau cũng bắt đầu ra tay, trực tiếp di chuyển tới chỗ Nhan Tôn.

“Hừ, một thú nhân ngụy S cư nhiên kiêu ngạo như vậy? Đúng là muốn chết mà.” Nhan Tôn biết An Nhĩ Tư là người thừa kế gia tộc Cái Nhĩ, thế nhưng hiện giờ chuyện này đã bị An Nhĩ Tư biết, kia An Nhĩ Tư không thể lưu lại, sau này chỉ cần sắp xếp giá họa cho gia tộc khác là ổn.

Nhan Tôn tính toán rất tốt, nhưng đáng tiếc lão đã tính sai. Lão nghĩ rằng mình có thể dễ dàng thu phục An Nhĩ Tư, kết quả lão phát hiện An Nhĩ Tư cư nhiên hóa giải tất cả công kích của mình.

Vô số dây leo điên cuồng bò tới, An Nhĩ Tư nháy mắt ngưng tụ một quả cầu năng lượng màu bạc, sau đó phóng nó về phía đám dây leo. ‘Ầm’ một tiếng, toàn bộ dây leo bị ngân quang bao phủ, nháy mắt biến mất. Mà Nhan Tôn cảm nhận được uy lực của quả cầu màu bạc kia thì nhanh chóng thối lui về sau.

Cảm giác được một trận gió từ phía sau đánh úp tới, lục quang trên người Nhan Tôn chợt lóe, nháy mắt dựng lên lồng phòng hộ, kết quả ‘ầm’ một tiếng, An Nhĩ Tư đấm một quyền lên lồng phòng hộ, chiếc lồng xanh biếc cư nhiên vỡ nát.

Nhan Tôn cả kinh, tay nhấc lên cao nhắm về phía An Nhĩ Tư, quả cầu năng lượng lập tức phóng ra, chỉ thấy An Nhĩ Tư nâng tay trái, một lá chắn ánh sáng màu bạc chắn trước mặt, ngăn lại đòn công kích của Nhan Tôn. Ngay sau đó, An Nhĩ Tư lật tay lại, tấm chắn ánh sáng biến thành vô số lưỡi liềm bay về phía Nhan Tôn.

Tốc độ quá nhanh, Nhan Tôn chỉ kịp né tránh ba lưỡi liềm đầu tiên, không tránh được ba lưỡi liềm được phát động ngay sau đó.

“Xoẹt xoẹt xoẹt…”

Quần áo trên người Nhan Tôn nháy mắt bị lưỡi dao cứa nát, trán, bả vai, ngực, bụng, đùi đều có vết dao cứa thành vết thương buồn thiu. Này vẫn chưa chấm dứt, ánh sáng tay trong An Nhĩ Tư chợt lóe, bàn tay xoay ngược lại, những lưỡi dao chém hụt lập tức vòng trở lại. Nhan Tôn muốn tránh né nhưng lão hoảng sợ phát hiện mình cư nhiên không thể động đậy, sau lưng là vô số lưỡi dao điên cuồng bay tới, Nhan Tôn chỉ có thể hoảng sợ trừng mắt, trơ mắt nhìn miệng vết thương trên người ngày càng gia tăng mà không thể phản kháng.

Sáu thú nhân nhìn thấy Nhan Tôn gặp nạn, đang định xông qua hỗ trợ thì An Nhĩ Tư đã chắn trước mặt bọn họ, tay vung lên, một luồng ánh sáng chói mắt đánh úp tới, sáu thú nhân bay ngược về sau, ngã xuống đất không gượng dậy nổi.

Ở bên kia, Nhan An Húc tránh thoát công kích của Nhan Tử Dạ, đang định phản kích thì gã phát hiện Nhan Tử Dạ đã biến mất, ngay sau đó phần lưng gã đau xót. Tiếp đó là một tiếng nổ mạnh, Nhan An Húc bị nổ bay.

“An Húc…” Nhan Lộc thấy con trai mình bị thương thì lập tức tấn công Nhan Tử Dạ. Lục quang lóe sáng, mấy đóa hoa ăn thịt xuất hiện bên cạnh Nhan Tử Dạ, nó há cái miệng hoa muốn nuốt trọn cậu.

Nhan Tử Dạ cười nhẹ, lam quang trong tay chợt lóe, tiếp đó ngưng tụ tinh thể hồng lam phân biệt ném vào miệng đám hoa ăn thịt rồi dùng lực nhảy dựng lên. Lúc mớ rễ của hoa ăn thịt sắp bò lên hai chân Nhan Tử Dạ thì ‘bùm bùm bùm…’ vài tiếng, đám hoa bị nổ tung.

Nhan Tử Dạ vừa mới đáp xuống đất, nắm tay Nhan Lộc đã vung tới ngay trước mắt, Nhan Tử Dạ lùi mạnh về sau, sau đó tung chân đá một cú nhưng bị Nhan Lộc chặn được. Nhan Tử Dạ xoay người đối diện với Nhan Tộc, lam quang chợt lóe, lập tức có vô số nhũ băng bay về phía đối phương.

“Keng keng keng…” Nhan Lộc cấp tốc dựng lồng phòng hộ, kết quả tay trái Nhan Tử Dạ lóe ra hồng quang, tay phải lóe lam quang, sau khi kết hợp cùng một chỗ thì phóng luồng sáng hồng lam va chạm với lồng phòng hộ của Nhan Lộc. Nhan Lộc rõ ràng cảm nhận được lồng phòng hộ của mình rung lên, hơn nữa theo thời gian trôi qua, vì tinh thần lực bị tiêu hao quá lớn nên trán Nhan Lộc đã bắt đầu ứa mồ hôi lạnh, bộ dáng sắp không chống đỡ nổi.

Sao có thể, tin tức báo về không phải nói phế vật này chỉ là ngụy cấp S thôi à? Vì sao nó có thể đánh ngang tay với mình, không, thậm chí nó còn tạo thành áp lực. Sức chiến đấu của nó tuyệt đối không phải ngụy S, nhất định đã đạt tới cấp S. Chết tiệt, cư nhiên che dấu sâu tới vậy.

“Răng rắc…. ầm…” Lồng phòng hộ vỡ nát, Nhan Lộc trực tiếp bị luồng ánh sáng năng lượng của Nhan Tử Dạ đánh bay lên vách tường phía sau, làm nó rạn nứt thành vài đường rồi mới ngã xuống đất.

Nhan Lộc giãy dụa muốn bò dậy, kết quả Nhan Tôn ở bên kia bị An Nhĩ Tư trực tiếp ném qua, cả người Nhan Tôn nện lên người Nhan Lộc. Nhan Lộc rốt cuộc nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, nhìn Nhan Tôn toàn thân đầy vết thương như vừa trải qua hình phạt lăng trì, ánh mắt Nhan Lộc nhìn về phía Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư tràn đầy hoảng sợ.

Cha cư nhiên cũng bị đánh bại, hơn nữa đối phương cư nhiên không chút biến sắc, toàn thân cao thấp sạch sẽ vô cùng, không hề giống vừa mới chiến đấu xong. Sức chiến đấu của nó rốt cuộc cao cỡ nào mà có thể đánh một thú nhân cấp S cao cấp tới không thể đánh trả?

Chẳng lẽ là cấp SS? Không, không có khả năng, người kế thừa của gia tộc Cái Nhĩ không có khả năng đạt tới cấp SS, trẻ như vậy sao có thể năng đạt tới cấp độ cường giả. Nhưng nếu nó thật sự là cường giả SS thì bọn họ thực sự xong đời.

Mặc kệ Nhan Lộc nghĩ thế nào, sự thực là bọn họ không thể nào đánh trả. Hai người cứ vậy xông vào, hẳn đám bảo vệ bên ngoài đã bị giải quyết xong. Lần đầu tiên Nhan Lộc cảm nhận được tư vị tuyệt vọng.

Nhan Tôn bị trọng thương, ngay cả một ngón tay cũng không cử động được, nếu không phải dựa vào ý chí cường đại chống đỡ thì đã sớm ngất đi.

Hết thảy phát sinh quá đột ngột, từ lúc Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư tiến vào tới khi chiến đấu chấm dứt, bất quá chỉ có mười phút mà thôi. Đám Nhan Tôn khi nãy còn vênh váo tự đại hiện giờ đã bị đánh tới thương tích đầy mình, đại trưởng lão được hai vị trưởng lão khác đỡ dậy, kinh ngạc nhìn Nhan Tử Dạ: “Đứa nhỏ, con đã trở lại rồi sao?”

Nhan Tử Dạ nhìn về phía đại trưởng lão, trong kí ức của nguyên chủ có rất ít chi tiết về các vị trưởng lão gia tộc này. Bởi vì sau khi biết tinh thần lực cùng sức chiến đấu phế vật của nguyên chủ thì bọn họ tựa hồ đã quên mất sự tồn tại của cậu ta. Cho dù nguyên chủ bị đuổi đi bọn họ cũng không ý kiến, thế nên hiện giờ Nhan Tử Dạ không hề có ấn tượng tốt với đám trưởng lão này.

“Đừng làm bộ như thân quen lắm, cũng đừng tưởng tôi cố ý chạy tới cứu các người, chỉ là tôi vừa vặn tới tìm Nhan Tôn tính sổ mà thôi.” Nhan Tử Dạ lạnh lùng nói.

Đại trưởng lão còn chưa kịp nói gì, nhị trưởng lão ở phía sau đã nhịn không được: “Nhan Tử Dạ, thái độ của cậu là sao, làm người thừa kế Nhan gia, cậu đối đãi như vậy với nhóm trưởng lão chúng tôi à?”

“Người thừa kế?” Nhan Tử Dạ cười lạnh: “Trước kia hình như các người đâu có xem tôi là người thừa kế. Đối với các người mà nói, người không có giá trị lợi dùng thì tự nhiên không cần chú ý tới. Hiện giờ sự tình sở dĩ phát triển thành thế này, các người không thể trốn tránh tránh nhiệm. Năm đó, nếu các người chịu ra mặt thì cha cùng mỗ ba tôi sẽ không bị Nhan Tôn hại chết.”

“Cậu đang nói gì vậy, nếu ngay cả chút khó khăn này cũng không thể vượt qua thì có tư cách gì làm người thừa kế Nhan gia.” Tam trưởng lão lập tức phản bác.

“Ha ha ha ha…” Nhan Tử Dạ ngửa đầu cười to: “Đừng nói chuyện như mình là người cao thượng như vậy, các người cũng vì nhận được lợi lộc từ Nhan Tôn mới khoanh tay đứng nhìn. Chẳng qua các người không ngờ, mỗ ba cùng mỗ nãi của tôi cũng chết trong đợt thú triều kia. Các người dám nói mình không biết chút gì cả à? Chẳng qua các người không muốn xía vào, không muốn vì nó mà tổn hại tới quyền lợi cùng địa vị của mình mà thôi. Một người thừa kế chết đi thì chỉ cần tìm một người khác thế vào là được.”

“Không phải như thế, con nghe tôi…”

Đại trưởng lão còn chưa kịp nói hết câu đã bị Nhan Tử Dạ đánh gảy.

“Thật có lỗi, vô luận các người giải thích cỡ nào cũng vô dụng, người đã chết thì không có khả năng sống lại. Các người đừng phí võ mồm nữa, hôm nay tôi trở về chính là muốn nói rõ, tôi không có hứng thú với Nhan gia, cũng không muốn chen chân vào mớ chuyện hỗn loạn của mấy người. Hiện giờ tôi nói rõ, Nhan Tử Dạ tôi từ hôm nay trở đi hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Nhan gia, không còn liên quan. Nếu các người còn tới quấy rầy cuộc sống của tôi thì đừng tránh sao tôi không khách khí.”

“Cậu dám…” Vừa nghe Nhan Tử Dạ cư nhiên muốn thoát ly khỏi Nhan gia, đại trưởng lão không còn giả vờ hiền lành, tức giận nói: “Không được sự đồng ý của chúng tôi, cậu mơ tưởng thoát ly khỏi Nhan gia này. Nhan Tử Dạ, tôi nói cho cậu biết, cậu… a…”

“Ầm…”

Đại trưởng lão còn chưa nói xong đã bị ánh sáng năng lượng của An Nhĩ Tư nổ bay, nụ cười nhạt trên mặt An Nhĩ Tư mang theo vài phần sát khí: “Cư nhiên dám uy hiếp Tiểu Dạ trước mặt tôi? Tôi thấy các người chán sống thật rồi. Còn ai không muốn sống cứ bước ra, tôi lập thức thành toàn.”

Khí thế cường giả SS phóng xuất, vài vị trưởng lão đều ứa mồ hôi lạnh, hai chân nhịn không được run lên, tuy cấp S cùng SS chỉ kém nhau một bậc nhưng thật sự lại cách biệt như trời với đất, bằng không cũng không có nhiều thú nhân dừng lại ở cấp S tới tận khi tử vong.

An Nhĩ Tư búng tay một cái, sáu thú nhân áo đen xuất hiện ở phía sau, An Nhĩ Tư hỏi: “Tìm thấy đồ chưa?”

Một thú nhân áo đen đứng dậy, cung kính nói: “Tìm được rồi.”

“Mang toàn bộ bọn họ đi.” An Nhĩ Tư chỉ về phía Nhan Tôn.

Người nọ tuân mệnh kéo ba người Nhan Tôn đi.

“Đi thôi.” Sự tình đã giải quyết, Nhan Tử Dạ cũng không muốn ở lại chỗ này.

“Ừm.” An Nhĩ Tư quay đầu lại liếc mắt cảnh cáo nhóm trưởng lão: “Tin tưởng các ông biết nên làm thế nào.” Nói xong, anh ôm bả vai Nhan Tử Dạ rời đi.

An Nhĩ Tư vừa đi, nhóm trưởng lão giống như một lần nữa có được tự do, thở hổn hển không ngừng. Nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão vội chạy tới nâng đại trưởng lão dậy: “Anh cả, anh không sao chứ? Này phải làm sao đây?”

Đại trưởng lão che ngực, lau đi vệt máu tươi bên khóe miệng, một kích ban nãy của An Nhĩ Tư chỉ cần mạnh hơn một chút thôi thì ông đã mất mạng.

Đại trưởng lão nhịn đau, cố sức nói: “Cường giả cấp SS, chúng ta không thể trêu vào. Người kế thừa chúng ta có thể tìm người khác, việc này cứ vậy đi. Người thừa kế phải tìm, gia chủ cũng phải tìm, Nhan Tôn đã phạm lỗi lớn như vậy, tự nhiên không thể đảm nhiệm vai trò gia chủ nữa. Tạm thời tôi sẽ làm gia chủ, đợi tìm được người thích hợp thì nhượng lại.”

Nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão lộ ra biểu tình quả thế, sau đó nhìn về phía nhóm tứ trưởng lão hỏi: “Kia đám lão tứ phải làm sao?”

Đại trưởng lão thở dài: “Ai, mọi người đều là anh em, hiện giờ đang là thời khắc mấu chốt không nên nội đấu. Cứ phạt bọn họ rời khỏi hội trưởng lão, một lần nữa tuyển ba người thế vào.”

Nhóm tứ trưởng lão nghe vậy thì vội vàng cầu xin: “Anh cả xin đừng làm vậy, chúng ta biết sai rồi, đừng đuổi chúng ta đi a.” Bọn họ đắc tội không ít người, một khi mất đi chiếc ô dù này thì hậu quả quả thực không thể tưởng tượng.

Chẳng qua vô luận nhóm tứ trưởng lão cầu xin thế nào, đại trưởng lão cũng không hề mềm lòng.



Hoàn Chương 78.