Những chuyện bên ngoài, sau khi trở về Nhan Tử Dạ lập tức ngã lăn ra giường ngủ khò khò nên không hề hay biết, nhưng nhóm An Nhĩ Tư lại biết. Cho nên buổi tối, nhóm Hải Bác Lạc tới ăn cơm liền dùng ánh mắt khác thường nhìn Nhan Tử Dạ.
“Cả đám các người nhìn tôi làm gì?” Nhan Tử Dạ nằm bò trên bàn, thấy nhóm Hải Bác Lạc ngồi hai bên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, nhịn không được hỏi.
Bởi vì buổi tối Hoắc Đức đạo sư có việc nên chỉ có ba người Hải Bác Lạc.
Hải Bác Lạc thật cẩn thận hỏi: “Nhan Tử Dạ, cậu không biết gì cả à? Bên ngoài đang đồn chuyện của cậu ầm ầm kia kìa.”
“Chuyện gì của tôi chứ?” Nhan Tử Dạ khó hiểu, mình có chuyện gì mà nói chứ, cũng đâu phải người nổi tiếng. Tới nơi này, Nhan Tử Dạ phát hiện người ở đây tựa hồ rất thích bát quái.
“Chuyện cậu là phế vật.” Áo Đức Kỳ hai tay khoanh trước ngực, hiếm có dịp mở miệng. Đối với kẻ yếu, bình thường anh còn không thèm liếc mắt tới một cái, càng miễn bàn tới nói chuyện. Thế nhưng Nhan Tử Dạ thì khác, tuy giá trị tinh thần lực chỉ có cấp D nhưng sức chiến đấu lại rất cao. Trận thi đấu xếp hạng lần đó, tuy Nhan Tử Dạ đã thua nhưng anh cũng phải xuất ra bí chiêu mới thắng được.
Nhan Tử Dạ là một đối thủ khó chơi, chiêu thức rất nhiều, tầng tầng lớp lớp ập tới, nếu không cẩn thận sẽ lập tức trúng chiêu. Trừ bỏ An Nhĩ Tư, Áo Đức Kỳ chưa từng gặp phải đối thủ khó chơi như vậy. Đúng vậy, Áo Đức Kỳ xem Nhan Tử Dạ là đối thủ, bởi vì cậu ta đủ tư cách. Hiện giờ giá trị tinh thần lực của Nhan Tử Dạ tăng nhiều như vậy, không biết sức chiến đấu có phải cũng tăng hay không. Thế nên, Áo Đức Kỳ cũng bắt đầu chú ý tới Nhan Tử Dạ.
Nghe thấy đáp án từ Áo Đức Kỳ, Nhan Tử Dạ có chút kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền đặt ý chú vào trọng điểm.
“Lan truyền chuyện tôi là phế vật? Không thể nào, chẳng lẽ trước kia tôi nổi tiếng tới mức thanh danh lan truyền tới tận Ngải Bố Lỗ này à?” Không thể nào? Nguyên chủ khủng tới vậy à?
“Căn bản không phải chuyện đó, không biết là ai truyền kết quả thí nghiệm ban sáng ra, còn nói cậu nhờ may mắn mới có thể tham gia giải tranh bá, cậu xem này.” Hải Bác Lạc mở web, nội dung liền xuất hiện trên mặt thông tấn khí.
‘Lúc mới nghe tin này, tôi còn không tin, hóa ra là thật. Học viện Cách Lạp Tư thật sự phái một thú nhân cấp D dự thi, bọn họ định bỏ giải quán quân lần này à?’
‘Là bất đắc dĩ mà, lầu trên không đọc tin trên diễn đàn học viện Cách Lạp Tư à? Bởi vì thi đấu xếp hạng thay đổi quy tắc cùng phương thức nên thú nhân cấp D này mới may mắn lọt vào trận chung kết.’
‘Kia tính cái gì, trước đó cứ nghĩ Nhan An Húc sẽ tới dự thi, thật không ngờ cậu ta lại thua tên thú nhân cấp D kia, xem ra tên thú nhân cấp D này một là quá giảo hoạt, hai là vận may quá nghịch thiên.’
‘Mà mọi người có chú ý không? Thú nhân này cư nhiên cũng là họ Nhan, liệu có phải là người nhà của Nhan An Húc không?’
‘Nói không chừng chính là vậy nên Nhan An Húc mới cố ý chịu thua, nhường cơ hội này cho thú nhân cấp D kia.’
‘Ai, lần này học viện Cách Lạp lấy đá tự đập chân mình rồi.’
‘Xem ra lần này học viện Cách Lạp Tư hết hi vọng rồi, chỉ trông chờ học viện Ngải Bố Lỗ thôi.’
…
Nhan Tử Dạ liếc mắt liền thấy mấy chục cái comt, toàn bộ đều không xem trọng mình. Nghĩ tới nguyên nhân, Nhan Tử Dạ nhịn không được mỉm cười.
“Nhan Tử Dạ, cậu choáng đầu rồi à mà còn cười?” Hải Bác Lạc khó hiểu.
Nhan Tử Dạ lại càng cười sáng lạn hơn: “Vì sao không thể cười? Nếu bọn họ nghĩ tôi là phế vật thì cứ để bọn họ nghĩ vậy đi. Trước kia còn ở Ni Lạp Nhĩ, tôi không phải cũng bị gọi là phế vật à.”
“Chính là hiện giờ cậu đâu phải a.” Hải Bác Lạc biết rõ, hiện giờ Nhan Tử Dạ đã tự chứng minh bản thân mình không phải phế vật mà là thiên tài. Cho nên, Hải Bác Lạc mới không cam lòng thay Nhan Tử Dạ.
“Kia thì sao chứ, thực lực của tôi thế nào mấy người biết là được rồi, cần chi phải để đám kia biết, lúc thi đấu nếu bị người mà mình xem là phế vật đánh bại thì các người nói xem, bọn họ sẽ có tâm tình thế nào?” Nghĩ tới, Nhan Tử Dạ cũng nhịn không được bật cười.
Ánh mắt Hải Bác Lạc sáng ngời. Đúng vậy, hiện giờ đám người kia đều nghĩ Nhan Tử Dạ là phế vật nhờ vào vận may mới có thể tham gia, nếu bị Nhan Tử Dạ đánh bại, khi đó sẽ kinh ngạc biết bao nhiêu, giống như Nhan An Húc vậy. Tưởng tượng cảnh tượng đó, Hải Bác Lạc vui sướng không thôi.
Ngải Luân ở bên cạnh khóe miệng cũng run run nhếch lên, ngay cả con ngươi lạnh như băng của Áo Đức Kỳ cũng hiện lên ý cười. Loại tâm tình vui sướng khi thấy người gặp họa này ai cũng có, đặc biệt là lúc nhìn thấy đối thủ xấu mặt.
“Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” An Nhĩ Tư từ phòng bếp bước ra, cơm tối của cả đám, anh chỉ dùng hơn mười phút đã chuẩn bị xong.
“Không có gì, chuẩn bị xong rồi à?” Nhan Tử Dạ ngẩng đầu hỏi.
“Ừm, Tiểu Dạ vào bưng phụ đi.” An Nhĩ Tư mỉm cười nói.
“Ừ.” Nhan Tử Dạ đứng lên đi theo vào bếp.
“Không biết vì cái gì, tôi cứ cảm thấy An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ có chút giống vợ chồng già, hơn nữa ăn cơm không phải tùy tiện mang dịch dinh dưỡng ra là được à, cần chi mà phải bưng bê?” Hải Bác Lạc nghi hoặc.
Áo Đức Kỳ ở bên cạnh thản nhiên mở miệng: “Thực vật nguyên thủy.”
Áo Đức Kỳ vừa nói xong, Ngải Luân ngồi bên cạnh làm người trong suốt nãy giờ cũng gật gật đầu, biểu thị đồng ý.
“Cao cấp vậy à? Ngải Luân, sao cậu cũng gật đầu theo vậy, làm sao mà biết.” Hải Bác Lạc nhìn qua.
Cảm nhận được ánh mắt của Hải Bác Lạc, Ngải Luân rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Mùi.”
“Mùi?” Hải Bác Lạc hít hít mũi, loáng thoáng nghe thấy một mùi thơm mê người, vừa nãy chỉ mãi lo nói chuyện với Nhan Tử Dạ nên không để ý lắm. Nhan Tử Dạ định dùng thực vật nguyên thủy chiêu đãi bọn họ thật à? Nghĩ tới mấy cái hộp giữ nhiệt của Nhan Tử Dạ, lại nhớ cậu ta từng nói bên trong là rau cải, như vậy bữa ăn hôm nay nhất định là số rau cải kia.
Rau cải thực quý a, tuy Hải Bác Lạc có chút tinh tệ của riêng mình nhưng cũng không thể ăn thường xuyên! Hôm nay quả thực có lộc ăn.
“Thật tốt quá, sắp được ăn rau a, cảm giác thực hạnh phúc.”
Hải Bác Lạc vừa mới nói xong, Áo Đức Kỳ lại bổ sung thêm: “Còn có thịt.”
Ngải Luân lại gật gật đầu.
“Còn có thịt, tôi không nằm mơ chứ? Chính là sao tôi không ngửi thấy mùi thịt nhỉ?” Hải Bác Lạc lại dùng sức hít hít mũi nhưng vẫn như cũ chỉ ngửi thấy mùi rau cải, không có mùi thịt a!
Áo Đức Kỳ lạnh lùng nhìn Hải bác Lạc: “Mũi hư rồi à?”
“Mũi cậu mới hư ấy, Áo Đức Kỳ, cậu ăn nói sao cứ xỉa người ta vậy hả?” Hải Bác Lạc muôn có xúc động muốn đánh người bạn này, đáng tiếc là đánh không lại.
An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ mỗi người đẩy một xe đẩy, An Nhĩ Tư lấy dĩa trên xe mình đặt trước mặt ba người Áo Đức Kỳ, Nhan Tử Dạ thì đặt xuống trước chỗ ngồi của mình của An Nhĩ Tư.
Hải Bác Lạc nhịn không được tò mò, khẩn cấp mở nắp che, mùi thơm mê người lập tức lan tỏa, nhìn thịt cùng rau cải trên dĩa, Hải Bác Lạc cảm động tới muốn rơi lệ: “Nhan Tử Dạ, thật không ngờ cậu thật sự mời chúng ta ăn tiệc lớn, từ ngày cãi nhau cha rồi dọn ra khỏi nhà, đã hai năm rồi tôi không được ăn thịt, thật sự là cảm động mà.”
Nói xong, Hải Bác Lạc không chút để ý tới chuyện thức ăn vẫn còn nóng, bắt đầu ngồm ngoàm ăn.
“Ăn ngon quá, An Nhĩ Tư, trù nghệ của cậu tốt thật a.” Hải Bác Lạc ngấu nghiến nuốt ngụm thức ăn trong miệng, bật ngón cái với An Nhĩ Tư đồng thời cảm kích nhìn Nhan Tử Dạ. Nhan Tử Dạ quả thực chơi quá lớn, cư nhiên dùng thịt cô lỗ thú, bữa này tiêu hao không nhỏ a.
“Đủ không?” An Nhĩ Tư rưới sốt cà chua lên phần thịt của Nhan Tử Dạ.
“Được rồi, tiết kiệm một chút, sốt cà không có nhiều a.” Bởi vì Nhan Tử Dạ thích ăn nên An Nhĩ Tư đã lấy hết số cà chua còn lại làm thành một bình sốt cao tám cm to cỡ cổ tay. Còn vài ngày nữa, nếu không tiết kiệm thì không đủ dùng a.
“Đó là cái gì?” Áo Đức Kỳ ngồi đối diện Nhan Tử Dạ, cái bàn cũng không lớn nên lập tức ngửi được hương vị nước sốt trong dĩa Nhan Tử Dạ.
“Này à? Là sốt hoa quả mà An Nhĩ Tư làm, anh muốn thử à?” Nhan Tử Dạ thuận miệng nói, dù sao thoạt nhìn Áo Đức Kỳ lạnh nhạt như vậy, hẳn sẽ không hứng thú với sốt cà chua đi.
Nào ngờ Áo Đức Kỳ vượt khỏi dự đoán của Nhan Tử Dạ, gật gật đầu: “Ừm, muốn.”
Bàn tay cầm dao cắt thịt của Nhan Tử Dạ hơi khựng lại, có chút khó tin ngẩng đầu hỏi lại: “Anh muốn?”
“Tôi muốn.” Áo Đức Kỳ dùng giọng điệu phi thường khẳng định nói.
Chẳng lẽ thấy bạn tốt ăn nên cảm thấy hứng thú, sau khi được Nhan Tử Dạ đồng ý, An Nhĩ Tư đưa lọ sốt qua cho Áo Đức Kỳ.
Áo Đức Kỳ rưới lên thịt, ăn thử một ngụm thì ánh mắt sáng ngời, tốc độ tựa hồ cũng nhanh hơn, ngấu nghiến cũng chẳng kém gì Hải Bác Lạc.
Ăn xong bữa cơm, Áo Đức Kỳ hỏi Nhan Tử Dạ: “Thông tấn khí của cậu là số bao nhiêu?”
“8823568…” Nhan Tử Dạ theo phản xạ trả lời.
Áo Đức Kỳ gật gật đầu, mở thông tấn khí của mình thêm số Nhan Tử Dạ rồi nhấn nhấn vài cái, lập tức thông tấn khí của Nhan Tử Dạ vang lên.
Nhấn mở thông tấn khí, âm thanh máy móc cứng nhắc vang lên: “Chủ nhân tôn kính, bằng hữu Áo Đức Kỳ vừa chuyển một trăm vạn tinh tệ vào tài khoản của ngài, xin kiểm tra lại.”
Áo Đức Kỳ chuyển khoản cho mình? Lại còn tới trăm vạn? Nhan Tử Dạ khó hiểu nhìn qua, chỉ thấy Áo Đức Kỳ đứng lên bỏ lại ba chữ ‘phí cơm nước’ rồi rời đi.
Nhan Tử Dạ không kịp phản ứng, phí cơm nước? Ý tứ là khoảng thời gian này anh ta sẽ tới đây ăn cơm tối à?
An Nhĩ Tư híp mắt cười nhạt, quả thực là phong cách làm việc của bạn tốt.
…
Hoàn Chương 46.